“Các vị, đã đến nơi rồi.”
Siren cẩn thận ôm quyền cúi đầu nói. Mặc dù thân phận của hắn ở tiên tộc cũng không thấp nhưng đối với những người này, hắn không dám có nửa điểm bất kính.
“Vất vả cho chú rồi.”
Tần Nhiễm mỉm cười đáp. Siren là người mà Sophia sắp xếp để dẫn đường cho bọn họ. Mặc dù Tần Hạc vẫn nhớ rất rõ đường đi nhưng nhờ có Siren mà cả nhóm đã tránh được rất nhiều phiền toái không cần thiết.
“Ông nội, người không sao chứ?”
Nhìn bộ dáng trầm ngâm, đôi mắt có chút đỏ của Tần Hạc, Tần Nhiễm quan tâm hỏi. Ở cùng ông nội lâu như vậy, rất hiếm khi nàng nhìn thấy ông xúc động đến như vậy.
“Ta không sao.”
Tần Hạc lắc đầu trả lời. Đã sống hơn nửa đời người, Tần Hạc nghĩ rằng bản thân đã có thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Không ngờ, khi nhìn thấy nơi này, trong lòng ông bỗng dưng quặn lại. Là cảm giác đau đớn, tiếc nuối, nhớ mong… tất cả cảm xúc đó khiến nước mắt của ông cứ chực chờ rơi xuống.
Nơi này vẫn như xưa, hoàn toàn giống như trong ký ức trước kia của Tần Hạc. Một ngôi nhà nhỏ đơn sơ độc lập giữa rừng cây bạt ngàn. Bên cạnh ngôi nhà có một vườn hoa hướng dương, những bông hoa xinh đẹp lộng lẫy đang hướng mình về phía mặt trời. Nhìn nó, những ký ức trước kia của Tần Hạc lại quay về.
“Tại sao chàng lại thích loài hoa này chứ?”
Một nữ nhân tiên tộc nhìn một người con trai đang không ngừng vun vén cho những bông hoa trên mặt đất. Đối với tiên tộc, loại hoa này chính là một trong những loại lương thực thiết yếu. Thông thường, người ta chỉ trồng rồi tưới nước chứ không ai chăm sóc kỹ càng loại hoa này đến như vậy.
“Nàng không biết rồi. Ở chỗ của ta, loại hoa hướng duơng này mang một ý nghĩa rất đặc biệt.”
“Ý nghĩa đặc biệt?”
Cái tai của nữ nhân tiên tộc liên tục ve vẩy. Nàng vô cùng hứng thú với những chuyện của thế giới bên ngoài, nhưng vì thân phận đặc biệt của mình mà nàng chỉ có thể bị hạn chế sống ở nơi này. Cũng chính vì lý do này mà ban đầu nàng đã chủ động kết thân với nam nhân tiên tộc kia.
“Đúng vậy. Loài hoa này chính là biểu tượng của mặt trời, nó thể hiện sự quyền uy, tôn sùng và sự bền vững dài lâu. Ngoài ra, đặc tính luôn hướng về phía của mặt trời này tượng trưng cho sự sắt son, chung thủy, luôn luôn hướng về một người.”
Bàn tay Tần Hạc lúc này cẩn thận nâng những cánh hoa lên. Từ màu sắc của nó, ông có thể thấy những bông hoa này vẫn luôn được chăm sóc một cách kỹ lưỡng.
“Nàng vẫn chưa từng quên ta sao…”
Những hình ảnh vui buồn lẫn lộn lại hiện lên trong ký ức của Tần Hạc. Nước mắt ông chợt rơi xuống.
Lúc này, Tần Nhiễm liền kéo tay của Sư Đần và Hổ Đần rời đi. Nàng biết Tần Hạc cần có một không gian riêng để gặp lại vị cố nhân kia. Bọn họ có mặt ở đây cũng chỉ làm bóng đèn mà thôi.
Cả hai đại yêu cũng hiểu ý của Tần Nhiễm nên để mặc cho nàng lôi kéo. Nhiệm vụ của Siren là trông chừng không để tên đui mù nào gây hấn với hai vị đại yêu kia nên cũng ngoan ngoãn theo sau lưng bọn họ rời đi.
Tất cả đều cho rằng để Tần Hạc ở lại đây một mình sẽ khiến ông ta thấy tự tin hơn, nhưng điều đó hoàn toàn ngược lại. Khi chỉ có một mình ở đây, Tần Hạc lại không biết phải đối diện với Aria như thế nào. Tiến lại trước ngôi nhà, ông muốn gõ cửa nhưng rồi bỗng nhiên ông không còn chút can đảm nào để làm chuyện đó cả.
Hạ quyết tâm, Tần Hạc lấy hết can đảm gõ cửa. Tiếng gõ cửa vang lên, nhưng Tần Hạc đợi một khoảng thời gian trôi qua vẫn không có bất kỳ ai trả lời cả.
“Cốc… cốc… cốc…”
Lần này, Tần Hạc tăng thêm chút lực đạo, tiếng gõ cửa vang lên rõ ràng hơn, nhưng mọi thứ vẫn như cũ, xung quanh vẫn im lặng không có một chút động tĩnh nào.
“Chẳng lẽ nàng ta xảy ra chuyện?”
Aria rất thích nghiên cứu ma pháp, chính vì vậy mà trước kia Tần Hạc phải luôn canh chừng để bảo vệ cho nàng. Lúc này, ông ta chợt nghĩ đến việc nàng ta đã xảy ra chuyện khi nghiên cứu loại ma pháp nguy hiểm nào đó. Không nghĩ ngợi nhiều, Tần Hạc liền phá cửa xông vào. Cánh cửa gỗ đứng trước một Hóa Thần Cảnh như Tần Hạc liền hóa thành bột mịn. Nhưng khi Tần Hạc tiến vào, bên trong ngôi nhà không hề có bóng dáng bất kỳ người nào. Ông ta thử dùng linh thức để tìm kiếm nhưng vẫn không thấy bóng dáng Aria ở đâu cả.
“Chú Siren, hay chúng ta thử cọ xát một chút được không?”
Ngồi chờ như vậy quả thực vô cùng nhàm chán, Tần Nhiễm lúc này liền đưa ra đề nghị này. Dạo gần đây, nghiên cứu của nàng về Thái Cực Thương đã có tiến bộ vượt bậc nên muốn tìm một đối thủ để thử nghiệm. Trong ba người ở đây, chỉ có Siren là thực lực gần với nàng nhất. Còn hai người ông của nàng, cho dù có hạ tu vi xuống dưới thì nàng cũng không có đủ tự tin để đánh với bọn họ.
Siren là kẻ ưa thích chiến đấu, nhiệm vụ tháp tùng nhóm người Tần Nhiễm vô cùng nhàm chán, nếu không phải hắn là đệ tử duy nhất của Aria thì có lẽ hắn cũng không nhận nhiệm vụ lần này. Bây giờ, có thể được chiến đấu, hắn làm sao có thể từ chối được kia chứ?
“Vậy ta sẽ không dùng ma pháp cấp cao.”
Thực lực của Siren cao hơn Tần Nhiễm rất nhiều, nếu như hắn dùng hết thực lực thì chắc chắn sẽ dễ dàng đánh bại nàng. Để đề phòng việc hai người ông yêu cháu của nàng làm ra hành động quá khích, Siren chỉ đành dùng một nửa thực lực của mình để chiến đấu với Tần Nhiễm.
“Không cần đâu, chú cứ tung hết sức của mình là được.”
Thứ Tần Nhiễm muốn kiểm nghiệm là khả năng thương pháp của mình có thể đạt đến ngưỡng nào. Đối thủ càng mạnh thì càng dễ dàng kiểm chứng được khả năng của mình. Nếu như Siren nương tay thì điều đó chẳng còn ý nghĩa gì cả.
Mặc dù Tần Nhiễm muốn thi đấu công bằng nhưng Siren cũng không dám tung hết sức. Hắn chỉ niệm một vài ma pháp hạ cấp để nâng cao một chút khả năng tấn công, tốc độ và phòng ngự lên trên bản thân mà thôi.
Siren không hề khinh địch, hắn vẫn luôn quan sát cẩn thận để chiến đấu với Tần Nhiễm. Nhưng hắn phát hiện ra, bản thân đã đánh giá nàng quá thấp. Cho dù chỉ sử dụng vài ma pháp cơ bản, Siren vô cùng tự tin bản thân có thể nghiền nát tu tiên giả Hợp Thể Cảnh. Nhưng khi đối mặt với thương pháp kỳ dị của Tần Nhiễm, hắn lại hoàn toàn bị nàng áp chế.
“Đại ca, thương pháp này của tiểu Nhiễm…”
Ở một bên quan sát, Hổ Đần kinh ngạc khi nhìn thấy thương pháp mà Tần Nhiễm đang thi triển. Đối với nó, thương pháp này không có gì mới lạ mà lại còn vô cùng quen thuộc.
“Nếu nha đầu này có thể sử dụng thương pháp này thì có lẽ tên nghiện rượu kia đã được thả ra rồi.”
Sư Đần gật đầu nói. Khác với bọn hắn có thể may mắn ở lại bên ngoài, lão bằng hữu kia lại phải đảm nhận nhiệm vụ canh giữ thứ kia. Với bản tính nghiện rượu của hắn, ở trong thế giới kia vài ngàn năm mà không có một giọt rượu nào, hắn không phát điên đã là kỳ tích rồi.
“Nhưng nếu đã được tự do, tại sao hắn lại không đến gặp chúng ta? Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện gì?”
Với tu vi của đối phương, muốn tìm bọn nó chỉ giống như trở bàn tay mà thôi. Nếu đã được tự do mà đối phương không đi tìm bọn hắn thì chỉ có một lý do duy nhất là hắn đã xảy ra chuyện gì đó mà thôi.
“Hắn thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Có lẽ bây giờ vẫn đang đi khắp nơi để uống cho no say mà thôi.”
Bản tính của người bằng hữu này, Sư Đần cũng không lạ lẫm gì. Nếu không có một chút men trong người, hắn chắc chắn sẽ đứng ngồi không yên. Nhịn lâu như vậy, hắn không đi khắp nơi để thỏa mãn bản thân thì mới có chuyện lạ.
Trong khi cả hai đang bàn bạc về việc nên xử lý lão bằng hữu vô tâm kia như thế nào thì trận chiến giữa Tần Nhiễm và Siren cũng được đẩy lên cao trào. Sau khi bị chèn ép, Siren cũng đã bắt đầu sử dụng thêm những ma pháp trung cấp. Lúc này, hắn mới có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với Tần Nhiễm. Nhưng điều khiến Siren bất ngờ hơn chính là Tần Nhiễm càng đánh, thương pháp của nàng lại càng huyền diệu hơn. Thậm chí, hắn còn bị khí thế của nàng làm cho run sợ.
“Điều kiện ở nhân giới thấp như thế này mà nha đầu này lại có thể lĩnh ngộ được thương thế, quả thực khiến người khác khâm phục.”
Sư Đần hài lòng gật đầu nhìn Tần Nhiễm tán thưởng.
“Tư chất của nha đầu này quả thực không hề thua kém so với đám tiểu thiên tài của các tông môn trước kia.”
Hổ Đần cũng gật đầu đồng ý. Khi thương pháp đạt đến cảnh giới nhất định thì người đó có thể lĩnh ngộ được thương thế. Nhưng khác với việc thăng tiến tu vi, thương thế chỉ có thể ngộ ra chứ không có bất cứ con đường nào khác cả. Vào thời của bọn nó, cho dù là Tiên Nhân Cảnh hay thậm chí cảnh giới cao hơn thì số người lĩnh ngộ được loại thế này chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Khí thế của Tần Nhiễm vô cùng lớn mạnh, Siren biết lúc này nếu không tung hết sức ra thì hắn chắc chắn sẽ bị nàng đánh bại. Lúc này, hắn dùng hết tất cả ma pháp cao cấp lên người mình. Thân thể hắn đột nhiên to lớn hơn, cả người cũng hóa biến thành một màu đỏ.
Nhưng trước khi cả hai lao vào nhau thì lúc này, một tiếng quát yêu kiều lại vang lên.
“Các ngươi dừng tay lại cho ta. Đây không phải là nơi để các ngươi đánh nhau.”
Trước sự kinh ngạc của mọi người, một bé gái tiên tộc vô cùng đáng yêu xuất hiện trước mặt họ. Bộ dáng của nàng vô cùng tức giận khi thấy đất đá nơi đây đã bị trận đấu của Tần Nhiễm và Siren xới tung hết cả lên.