“Ban đầu, ta chỉ hy vọng bọn họ dạy dỗ ngươi một chút, không ngờ lại vô tình hủy đi tiền đồ của ngươi. Tần Hạc, ta có lỗi với ngươi rất nhiều. Chờ chuyện này qua đi, cái thân già này của ta cũng mặc ngươi xử lý.”
Sophia quỳ xuống dập đầu trước Tần Hạc tạ lỗi. Mấy chục năm qua, Sophia vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng. Lần trước, bà ta chủ động đến cũng là muốn nói lời xin lỗi và đền bù những tổn thất mà Tần Hạc đã chịu trong mấy chục năm qua. Nhưng khi đến nơi, bị Tần Hạc mỉa mai xỉa xói, lòng tự tôn trong người bà lại tăng lên, vì vậy mới xảy ra tranh chấp không đáng có.
“Chuyện này ta sớm cũng không còn nghĩ ngợi nhiều nữa rồi. Bà mau đứng dậy đi.”
Tần Hạc phất tay nói. Chuyện trước kia ông ta không hề trách Sophia, chỉ là ông quá thất vọng về chính môn phái mà ông đã ra sức cống hiến mà thôi.
“Cảm ơn ngươi… Nếu có gặp lại Aria, xin hãy nói với nó rằng ta có lỗi với nó rất nhiều. Ta không xứng đáng được nó tha thứ, chỉ cầu xin ngươi có thể ở bên che chở cho nó hết cuộc đời này.”
Kể từ khi con gái biết chuyện của Tần Hạc, nàng ta vô cùng tức giận và chỉ nhốt mình trong phòng không bao giờ gặp mặt Sophia nữa. Vì lo sợ con gái sẽ vì chuyện này mà tuyệt thực nên Sophia chỉ còn cách rời khỏi căn nhà của mình. Từ đó đến nay, rất nhiều lần bà tìm đến chỉ muốn nói lời xin lỗi với con gái nhưng nàng ta vẫn luôn tránh mặt bà. Là một người mẹ, tâm nguyện duy nhất lúc này của Sophia là được thấy con gái lại vui vẻ tươi cười như trước. Hiện giờ bà chỉ có thể gửi gắm tâm nguyện đó lên trên người Tần Hạc mà thôi.
“Cảm ơn bà, ta nhất định sẽ cố gắng khuyên nhủ nàng ấy.”
Từ lời nói của Sophia, Tần Hạc biết bà ta đã không còn ý muốn ngăn cản chuyện giữa hai người bọn họ nữa. Oan gia nên giải không nên kết, chuyện của mẹ con bọn họ, Tần Hạc nhất định sẽ tận tình giúp đỡ.
“Có lẽ cả đời này, đây là quyết định sáng suốt nhất của ta. Ngày mai ta sẽ cho người đến dẫn các vị đến đó. Sức khỏe của ta hiện giờ không được tốt, xin phép cáo lui trước.”
Sophia cúi đầu rồi từ từ bước ra khỏi căn phòng. Mặc dù trên gương mặt của bà vẫn còn đọng lại một chút gì đó đau thương nhưng đôi vai của bà đã buông lỏng hơn rất nhiều. Có thể thấy, những day dứt trong lòng bà bấy lâu nay đã được gỡ bỏ.
Trở lại với ngôi nhà của Nguyễn Nam. Sau khi Ngọc Lưu Ly đi thì hắn cảm thấy có chút trống vắng. Mặc dù nàng chỉ ở đây hơn một ngày mà dường như hắn đã cảm thấy quen thuộc với sự xuất hiện của nàng ở trong căn nhà này. Nhưng dù sao Ngọc Lưu Ly cũng là phận nữ nhi, nếu cứ tiếp tục ở lại nhà hắn thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng. Lúc này, cho dù không đành lòng nhưng hắn cũng phải để Ngọc Lưu Ly rời đi.
Lúc Ngọc Lưu Ly trở về đến Ngọc gia thì trời cũng đã chập tối. Khi nàng vừa mở cửa bước vào phòng thì liền thấy Ngọc Kỳ Lân đang ngồi đọc sách trên bàn.
“Ông nội, tại sao ông lại ở trong phòng cháu?”
Vào giờ này hằng ngày, Ngọc Kỳ Lân đều đang ở trong thư phòng uống trà, bây giờ ông ấy đột nhiên xuất hiện trong phòng của mình, điều ấy khiến cho Ngọc Lưu Ly kinh ngạc không thôi.
“Lưu Ly, cuối cùng cháu cũng đã về. Mau mau, ngồi xuống đây.”
Từ sau khi nhận được cuộc điện thoại thông báo sẽ ở lại nhà của Nguyễn Nam ngày hôm qua của Ngọc Lưu Ly, Ngọc Kỳ Lân trở nên hồi hộp đến mức ăn không ngon ngủ không yên. Lúc nào ông ta cũng chực chờ trong phòng để chờ Ngọc Lưu Ly trở về. Khi thấy nàng vừa xuất hiện, ông ta liền tươi cười niềm nở tiếp đón.
“Ông nội, người không bị làm sao đấy chứ?”
Thái độ của Ngọc Kỳ Lân khắc hẳn thường ngày, điều này khiến cho Ngọc Lưu Ly vô cùng lo lắng.
“Không có, ta hoàn toàn khỏe mạnh. Chỉ là… con thấy trong người có khỏe hay không?”
Ngọc Kỳ Lân đột nhiên trở nên vô cùng kỳ lạ, ánh mắt lại như săm soi cơ thể của Ngọc Lưu Ly. Theo trực giác mách bảo, Ngọc Lưu Ly liền lùi lại một bước.
“Ông nội, nếu ông cứ tiếp tục như vậy, cháu sẽ không khách khí nữa đâu.”
Mặc dù không nhìn ra điểm khác thường nhưng thái độ của Ngọc Kỳ Lân khiến Ngọc Lưu Ly có dự cảm không lành. Tay nàng cầm chặt lấy kiếm chĩa về phía Ngọc Kỳ Lân đe dọa.
“Đừng… đừng… hiểu lầm… cháu hiểu lầm rồi.”
Thấy Ngọc Lưu Ly có xu hướng động thủ bất cứ lúc nào, Ngọc Kỳ Lân vội vàng lên tiếng giải thích.
“Tại cháu cả đêm không về nên ta nghĩ cháu xảy ra chút chuyện mà thôi.”
“Ở nhà công tử vô cùng an toàn, cháu làm sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”
Ngọc Lưu Ly nghi hoặc nói.
“Ý của ta chính là cái chuyện giữa nam và nữ đó.”
Nhìn vẻ mặt của ông mình, Ngọc Lưu Ly lập tức hiểu ra được vấn đề. Lúc này, nàng lại vô tình nhớ lại giấc mơ đêm hôm qua, khuôn mặt nàng lại bất giác đỏ lên.
“Tại sao ông lại có thể nghĩ đến chuyện đó chứ? Giữa cháu và công tử không… có xảy ra vấn đề gì cả.”
Mặc dù cái từ “có” của Ngọc Lưu Ly vô cùng nhỏ nhưng với tu vi của Ngọc Kỳ Lân, làm sao có thể không nghe thấy kia chứ? Kết hợp với biểu hiện của cháu gái, ông ta càng thêm khẳng định những suy nghĩ trong đầu của mình.
“Cháu gái, bọn cháu như vậy có sử dụng biện pháp an toàn chứ?”
Ngọc Kỳ Lân lại tò mò hỏi. Thấy cháu gái mình vẫn im lặng không lên tiếng, ông lại lên tiếng nhắc nhở.
“Mặc dù ta không phải là người cổ hủ nhưng vạn nhất cháu lại mang cốt nhục của công tử trong người sẽ vô cùng ảnh hưởng đến cơ thể của cháu. Vì vậy những lần sau các cháu vẫn nên chú ý dùng biện pháp an toàn một chút. Ít nhất khi cháu đạt đến Tiên Nhân Cảnh thì hãy nghĩ đến chuyện đó. ”
Có rất nhiều trường hợp phụ nữ khi mang thai vì tu vi quá thấp nên không thể cung cấp linh khí cho thai nhi, dẫn đến việc thai nhi bị tử vong. Công tử tu vi thông thiên, cốt nhục của ngài ấy chắc chắn tu chất cũng cực kỳ cao, nếu như chẳng may Ngọc Lưu Ly không đủ linh khí để nuôi dưỡng thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Mặc dù ông tin công tử chắc chắn sẽ có cách nhưng để đề phòng vạn nhất, chuyện này vẫn là nên cẩn thận vẫn hơn.
“Mấy đứa còn trẻ, kinh nghiệm vẫn còn rất ít. Việc này không được nóng vội, các con vẫn nên…”
Ngọc Kỳ Lân lúc này không ngừng thao thao bất tuyệt giảng dạy truyền đạt những kinh nghiệm quý báu của mình cho Ngọc Lưu Ly. Vốn da mặt nàng ta đã rất mỏng, bây giờ lại phải nghe những thứ này thì làm sao có thể giữ được bình tĩnh nữa. Không để Ngọc Kỳ Lân tiếp tục nói nhăng nói cuội nữa, Ngọc Lưu Ly lập tức đẩy ông ta ra khỏi phòng rồi đóng chặt cửa lại rồi cuộn người trốn trong chăn.
Vốn Ngọc Lưu Ly đã muốn quên chuyện xảy ra trong giấc mơ kia nhưng vì Ngọc Kỳ Lân mà nàng lại nhớ đến những chuyện xấu hổ đó. Nếu như không tính đến chuyện xảy ra trong ảo cảnh thí luyện thì đây là lần đầu tiên mà Ngọc Lưu Ly trải qua một giấc mơ chân thật đến như vậy.
Đêm hôm đó, nàng lại chìm vào trong giấc mơ. Lần này, nàng lại mơ thấy người nam nhân thần bí kia.
“Lưu Ly, nàng đã dậy rồi sao? Ta vừa nấu mấy món nàng thích, mau tới đây ăn đi nào.”
Vẫn nụ cười dịu dàng kia, người nam nhân đeo một cái tạp dề màu lục tiến lại gần kéo tay nàng về phía bàn ăn.
“Cũng tạm được.”
Trên bàn đều là những món mà nàng thích, hương vị cũng vô cùng thơm ngon. Nhưng vì giữ hình tượng nên nàng liền ra vẻ lạnh lùng nói.
Ngọc Lưu Ly bên ngoài cứng miệng nhưng cánh tay nàng lại không trung thực, cứ liên tục gắp thức ăn cho vào miệng. Chỉ chưa đầy 10 phút, hơn một nửa thức ăn trên bàn đã bị một mình nàng ăn hết.
“Ta không ăn nữa!”
Thấy người nam nhân kia hai tay chống cằm nhìn chằm chằm mình, miệng cười đầy ẩn ý. Lúc này, mặc dù vẫn chưa cảm thấy no nhưng nàng liền buông đũa xuống, giọng nói đầy vẻ hờn dỗi.
“Không được! Nàng như vậy là lãng phí bao công sức của ta đó. Nếu nàng không ăn hết, lần sau ta sẽ không nấu cho nàng ăn nữa.”
Đứng trước lựa chọn giữa ăn những thứ nhạt nhẽo chán chết và sự tự tôn của mình. Sau khi cân nhắc kỹ càng, Ngọc Lưu Ly đành phải cầm đũa lên và tiếp tục ăn những thứ còn sót lại trên bàn.
Thấy đối phương vẫn đang nhìn mình mỉm cười, Ngọc Lưu Ly lập tức trừng mắt thị uy, nhưng lại dường như không có tác dụng gì cả. Lúc đó, nàng chỉ đành phải đem toàn bộ sự tức giận của mình lên đống thức ăn trên bàn. Nàng tưởng tượng đống thức ăn này chính là nam nhân đáng ghét trước mặt mình mà hung hăng cắn xé.
“Đây là quà đáp lễ của ta cho bữa sáng, ngươi cứ dùng tự nhiên.”
Người nam nhân kia trong ký ức của Ngọc Lưu Ly vẫn luôn tươi cười, nhưng sau khi thấy đống đồ ăn trên bàn thì nụ cười của hắn lập tức mếu xệch. Hắn liếc nhìn đống đồ ăn như đang nhảy múa trên bàn rồi lại nhìn sang Ngọc Lưu Ly. Sau khi nuốt một ngụm nước bọt, hắn lại bắt đầu gắp thức ăn cho vào miệng.
“Ngon… rất… rất ngon…”
“Vậy tại sao ngươi lại khóc?”
“Nàng đã nghe câu ngon đến phát khóc chưa? Đây chính là ta đang diễn tả lại điều đó.”
Cố gắng nuốt chỗ thức ăn kia xuống bụng, nam nhân kia lại mỉm cười nói.
“Đồ ngốc!”
Ngọc Lưu Ly biết tay nghề nấu ăn của mình kinh khủng đến mức nào. Thậm chí so với độc dược chết người cũng không thua kém là bao cả. Người có thể ăn được thức ăn nàng nấu e rằng trên đời này cũng chỉ có mình hắn mà thôi. Thấy hắn cố gắng nuốt hết đống thức ăn trên bàn, nàng vừa yêu vừa giận. Vốn nàng chỉ muốn trả đũa hắn chuyện lúc sáng mà thôi. Không ngờ người này lại thực sự ăn hết tất cả những thứ mà nàng làm ra.
“Mọi việc có lẽ nên đến đây thôi, bây giờ vẫn chưa phải là lúc…”
Bên ngoài giường của Ngọc Lưu Ly bỗng dưng xuất hiện một cái màn hình. Một tia sáng từ trên cái màn hình đó tiến nhập vào đầu của Ngọc Lưu Ly rồi biến mất. Ngay sau đó, cái màn hình kia cũng không còn xuất hiện ở đó nữa.