Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 66: Tri kỷ




“Thứ này rốt cuộc có tác dụng gì?”

Cầm quả cầu trong suốt trong tay, Ngọc Lưu Ly xoay đi xoay lại, nhìn kỹ mọi chỗ nhưng không thấy bất kỳ điểm khác thường nào trên viên ngọc này cả. Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi nàng nhận được món đồ này. Cho dù đã làm đủ mọi cách như dùng linh thức thăm dò, dùng lửa đốt, nhúng vào trong nước, nhỏ máu nhận chủ, thậm chí nàng còn thử hô lớn “mở ra hỡi truyền thừa ngàn năm” nhưng quả cầu này vẫn không hề có bất kỳ phản ứng nào cả.

“Đúng như mọi người nói, thứ này có lẽ không nên thuộc về mình.”

Ngọc Lưu Ly chán nản nằm dài trên bàn. Nghĩ đến những chuyện xảy ra bên trong thí luyện cuối cùng, Ngọc Lưu Ly cảm thấy sở dĩ bản thân có thể nhận được quả cầu này hoàn toàn là nhờ sự trợ giúp của công tử. Điều đó cũng giải thích tại sao nàng lại không thể khám phá ra được bí mật của thứ này.

“Đúng rồi! Công tử!”

Ngọc Lưu Ly thiếu chút nữa đã quên mất người lợi hại nhất mà nàng quen biết. Với thực lực thông thiên của công tử, chắc chắn có thể dễ dàng khám phá ra bí mật của món đồ này.

“Nhưng liệu công tử có chịu giúp mình hay không?”

Trong lòng Ngọc Lưu Ly lại bắt đầu lo lắng. Mặc dù lần trước ở lôi đài, ngài ấy đã nhiệt tình cổ vũ nàng, thậm chí còn gọi một cách rất thân mật, nhưng sau đó mối quan hệ của cả hai lại chẳng có một chút tiến triển nào cả.

“Nếu như có Tần Nhiễm ở nhà thì tốt biết mấy.”

Mặc dù Ngọc Lưu Ly được mệnh danh là tài nữ nhưng về chuyện kết thân với mọi người, nàng hoàn toàn kém xa so với Tần Nhiễm. Mỗi lần khi đối diện với Nguyễn Nam, trái tim nàng lại đập loạn lên, ngay cả nói năng cũng không được lưu loát như thường ngày.

“Không được! Ngọc Lưu Ly! Ngươi không thể bỏ cuộc như vậy được!”

Ngọc Lưu Ly dùng tay vỗ hai cái má của mình. Nếu như nàng thực sự muốn trở thành đạo lữ của công tử thì bản thân phải tự mình hành động. Cứ phụ thuộc vào Tần Nhiễm như vậy, sau này nàng chắc chắn sẽ càng xa cách với công tử hơn.

Có được quyết tâm này, Ngọc Lưu Ly mau chóng thu dọn mọi thứ rồi lên đường đi tìm Nguyễn Nam.

Lần theo trí nhớ của mình, Ngọc Lưu Ly dễ dàng tìm được đến nhà của Nguyễn Nam. Trước khi đi, nàng đã vô cùng quyết tâm, nhưng khi ngước nhìn lên cánh cổng nhà Nguyễn Nam, nàng làm cảm thấy hồi hộp và lo lắng.

“Cốc… cốc… cốc…”

Ngọc Lưu Ly nhanh chóng ổn định tâm trí rồi gõ cửa. Nhưng 5 phút trôi qua, bên trong vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh gì.

“Chẳng lẽ công tử đi vắng rồi?”

Trước khi đến đây, Ngọc Lưu Ly biết được Nguyễn Nam đang có một số việc quan trọng cần giải quyết nên có lẽ tạm thời sẽ vắng nhà.

Cố gắng níu kéo chút ít hy vọng, Ngọc Lưu Ly lại tiếp tục gõ cửa. Lần này, nàng tăng thêm

một chút lực đạo với hy vọng bên trong Nguyễn Nam sẽ nghe thấy. Nhưng khi Ngọc Lưu Ly gõ vài cái lên cánh cửa, cánh cửa lại bị đẩy vào bên trong để lộ ra một khe hở nhỏ.

“Công tử, ta xin phép…”

Ngọc Lưu Ly lén đưa mắt quan sát tình hình bên trong. Thấy bên trong không có bóng dáng bất kỳ ai, lúc này Ngọc Lưu Ly bắt đầu to gan hơn một chút, nàng liền đẩy cửa tiến vào bên trong.

Lần trước vì gấp gáp chữa bệnh cho ông nội nên Ngọc Lưu Ly vẫn chưa kịp quan sát nơi này, bây giờ có thể nhìn ngắm kỹ như vậy, Ngọc Lưu Ly cảm thấy nơi này thật yên bình.

Ở giữa sân là một cái hồ nhỏ, bên trên mặt hồ, những hòn non bộ được sắp xếp một cách cực kỳ tỉ mỉ. Bên trên đỉnh của những hòn non bộ này lại được bao phủ bởi những đám mây trắng. Nhìn khung cảnh này, Ngọc Lưu Ly đột nhiên cảm thấy, đây giống như là một động phủ của tiên nhân thu nhỏ vậy.

Phía dưới hồ nước, có vài con cá đang tung tăng bơi lượn, hai vây và đuôi của nó như những tấm lụa dài. Khi bọn chúng bơi trong nước, Ngọc Lưu Ly cảm thấy giống như là những nàng tiên nữ đang nhảy múa vậy. Đám cá này dường như rất sợ người lạ, bởi vì khi Ngọc Lưu Ly muốn lại gần nhìn rõ hơn thì bọn chúng liền lặn xuống dưới và trốn mất.

Bên cạnh cái hồ có một cây liễu. Thân cây liễu vô cùng mảnh mai uyển chuyển, nó buông những cành lá xanh mơn mởn của mình xuống dưới mặt hồ tựa như một người con gái đang ngồi chải tóc. Nếu như cây liễu này có thể hoá thành người, Ngọc Lưu Ly tin rằng nó sẽ là một đại mỹ nhân khiến cho thế gian điên đảo.

Xung quanh sân được bài trí thêm một vài bức tượng muôn thú bằng đá và gỗ. Những chậu hoa muôn màu sắc cũng được đặt ngay ngắn trên những cái kệ gần đó khiến cho khung cảnh nơi đây càng ngập tràn màu sắc.

Cách bài trí trong sân mặc dù vô cùng đơn giản nhưng nó lại là một bức tranh vô cùng mộc mạc. Có thể nói, chủ nhân nơi này đã dùng tất cả mọi thứ ở đây để vẽ nên bức tranh đó.

Chỉ cảm nhận một chút thôi nhưng lại khiến cho tu vi của Ngọc Lưu Ly tăng lên, nàng còn cơ hồ cảm thấy một chút đạo lý nhân sinh ở trong đó. Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc chính là một cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như nơi này đã từng khắc sâu vào tiềm thức của nàng vậy.

Vì muốn hiểu rõ hơn về cảm giác lúc này của nàng, Ngọc Lưu Ly vô thức đã chìm vào trong cảm ngộ mà quên đi tất cả mọi thứ xung quanh. Đến khi nàng tỉnh lại thì trời đã tối mịt, và bất ngờ hơn cả là trên người nàng bỗng dưng lại được khoác thêm một cái áo.

“Ngọc tiểu thư, cô đã tỉnh rồi ư?”

Nguyễn Nam hai tay bê một nồi canh nóng từ trong nhà đi ra.

Sau khi đi thu hoạch mọi thứ trở về, Nguyễn Nam bỗng dưng thấy Ngọc Lưu Ly đang ngồi thiền định ở bên cạnh hồ nước. Vì biết người tu luyện một khi vào trạng thái tu luyện không được phân tâm, nếu không sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, Nguyễn Nam cũng không tiện đánh thức nàng. Vì sợ nàng bị lạnh nên hắn đã vào nhà lấy áo của mình ra khoác lên, còn tiện tay hầm một nồi canh để giúp nàng tẩm bổ sau đó.

Nhưng cho dù ở trong nhà hầm canh, tâm trí của Nguyễn Nam vẫn luôn đặt lên trên người của Ngọc Lưu Ly, cứ một vài phút trôi qua, hắn lại quay ra nhìn xem nàng có xảy ra chuyện gì hay không. Có vài lần, vì mải ngắm nhìn nàng mà thiếu chút nữa hắn đã phải vứt luôn nồi canh đi rồi, may mà vẫn còn có thể cứu vãn kịp lúc. Chính vì vậy mà khi Ngọc Lưu Ly vừa tỉnh dậy, Nguyễn Nam đã ngay lập tức có mặt để mang canh tới cho nàng.

“Ngọc cô nương, mau dùng đi, sẽ rất tốt cho sức khỏe của cô đó. Nhớ cẩn thận kẻo nóng.”

Nguyễn Nam múc một chén canh đưa cho Ngọc Lưu Ly. Hắn cũng không quên cẩn thận nhắc nhở nàng từng chút một.

“Cảm… cảm ơn công tử…”

Ngọc Lưu Ly cúi đầu nói nhỏ. Bây giờ đây, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ vì bản thân mình. Là một nữ nhân, ban ngày ban mặt lại tự ý đột nhập vào nhà người ta, lại còn nhập định quên mất cả mọi thứ xung quanh. Đã vậy còn để người ta phải khoác áo và nấu canh cho mình.

“Công tử sẽ không nghĩ mình là một người con gái tùy tiện đấy chứ?”

Ngọc Lưu Ly thầm than trong lòng. Nàng ước có một cái lỗ thật sâu để bản thân có thể trốn xuống đó.

“Canh này… thật ngon quá!”

Cảm giác ngọt thanh của rau củ hòa quyện cùng nước thịt đậm đà, lại được nêm nếm gia vị vô cùng vừa miệng. Chỉ vừa uống một ngụm thôi đã khiến vị giác của Ngọc Lưu Ly như bùng nổ. Đáng sợ hơn chính là lượng linh khí khổng lồ mà món canh này mang lại. Có cảm ngộ vừa rồi, lại được bổ sung thêm một lượng lớn linh khí, tu vi của Ngọc Lưu Ly bỗng chốc liền tăng lên đến Hóa Thần sơ kỳ.

“Ha ha, không phải ta nói khoác đâu nhưng những món ta nấu có khi còn hơn xa đám đầu bếp của các nhà hàng lớn trong thành phố đó.”

Được khen, Nguyễn Nam liền vênh mặt tự hào. Hắn đã có một khoảng thời gian ra ngoài, cũng đã được ăn thử vài nơi nhưng hầu hết những món đó đều kém xa so với món hắn làm. Thậm chí ngay cả nguyên liệu cũng không phải là loại tươi ngon như của hắn.

“Tay nghề của công tử quả thực vô cùng xứng với cái danh đệ nhất đầu bếp đó.”

Thấy Nguyễn Nam hứng chí như vậy, Ngọc Lưu Ly cũng mỉm cười xướng họa cùng hắn. Nhưng Ngọc Lưu Ly cũng không thể phủ nhận, tay nghề của Nguyễn Nam quả thực rất xứng với bốn chữ đó.

Càng trò chuyện cùng Nguyễn Nam, Ngọc Lưu Ly phát hiện ra công tử thực chất là một người rất có khiếu hài hước. Những câu chuyện cười, những câu nói bông đùa của hắn khiến nàng cứ khúc khích mãi không thôi. Nàng còn phát hiện ra cả hai có rất nhiều điểm chung. Nguyễn Nam thường ngày cũng thích chơi đàn, tập vẽ, đánh cờ, thích những nơi không gian yên tĩnh không ồn ào.

Không khí ngượng ngùng của cả hai lúc đó dường như đã biến mất. Bọn họ hai người ngồi dưới ánh trăng, cùng chuyện trò tâm sự nói cười giống như một cặp tri kỷ.