Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 53: Ma nhân xuất hiện




“Hừ! Đúng là đứa con gái ngu dốt. Nếu ngươi đã muốn làm ma của Ngọc gia thì ta sẽ toại nguyện đưa bọn họ xuống dưới đoàn tụ với ngươi.”

Con gái tự sát trước mặt, Minh Thiên vẫn tỏ ra vô cùng bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Với ông ta, Minh Thiên Lý chỉ giống như một con cờ, dùng xong rồi thì vứt đi là được.

“Khốn kiếp! Đền mạng lại cho con trai và con dâu ta!”

Minh Thiên Lý là người hiền lành, rất biết cách đối nhân xử thế. Cho dù là khi Ngọc Lưu Thành thay đổi tính nết, thường hay đánh đập mình, bà cũng không hề oán trách một lời. Thậm chí có nhiều lần Ngọc Kỳ Lân muốn trừng phạt Ngọc Lưu Thành nhưng bà đều đứng ra cầu xin giúp đối phương. Cho dù Minh Thiên Lý là người của Minh gia nhưng Ngọc Kỳ Lân vẫn luôn xem bà như con ruột của mình. Nhìn thấy cảnh này, ông chỉ muốn ngay lập tức giết chết Minh Thiên.

Ngọc Kỳ Lân vận linh khí đánh một chưởng toàn lực về phía Minh Thiên nhưng lúc này, Ngọc Lưu Thành lại lao ra chắn trước mặt ông ta. Cho dù Ngọc Lưu Thành hiện giờ không phải là Ngọc Lưu Thành trước kia nhưng khuôn mặt quen thuộc đó khiến ông không thể nhẫn tâm xuống tay được. Lúc này, ông đánh phải đánh một chưởng kia lên trời.

Ngọc Kỳ Lân không nỡ ra tay nhưng đối phương thì khác. Khi ông ta vừa thu tay, Ngọc Lưu Thành liền lập tức tung một chưởng vào bụng khiến ông ta bay ngược về phía sau.

“Lão bất tử, ông có sao không?”

Tần Hạc lập tức tiến lên đỡ lấy Ngọc Kỳ Lân. Ông ta có thể thấy trong mắt lão bằng hữu của mình lúc này chỉ toàn là bi thương.

“Ta biết ông không cam lòng nhưng đó không phải là con trai ông nữa rồi. Nếu ông cứ tiếp tục mềm lòng như vậy, tất cả thực sự sẽ chết đấy.”

Hiện giờ ở tại nơi này chỉ còn Tần Hạc và Ngọc Kỳ Lân là đủ sức để chống lại Minh Thiên. Nếu như Ngọc Kỳ Lân ngay cả một chút chiến ý còn không có, bọn ông chắc chắn sẽ trở thành bổ dược để Minh Thiên tăng tiến tu vi mà thôi.

Có lời nhắc nhở của Tần Hạc, Ngọc Kỳ Lân cũng bắt đầu tỉnh ngộ. Mặc dù ông rất đau lòng trước cái chết của con trai và con dâu, nhưng Ngọc gia vẫn còn đó. Nếu như ông không đứng lên thì mọi thứ sẽ càng trở nên tồi tệ hơn mà thôi.

Điều chỉnh lại tâm trạng, Ngọc Kỳ Lân càng thêm quyết tâm giết chết Minh Thiên để trả thù cho con trai và con dâu. Lúc này, ông lập tức phân phó.

“Lưu Minh, Lưu Ly. Trong lúc ta và Tần lão đầu không chế Minh Thiên, các ngươi mau chóng đưa những người khác tránh xa nơi này.”

Ngọc Kỳ Lân không phải lo lắng cho an nguy của đám người này. Dù sao bọn họ cũng đều là lão hồ ly, cho dù có trúng độc thì chắc chắn còn lưu lại thủ đoạn bảo hộ tính mạng. Điều ông lo sợ chính là Minh Thiên sẽ lại dùng những người ở đây để tăng tiến tu vi. Đến lúc đó e rằng cả ông và Tần Hạc hợp sức cũng không phải là đối thủ của ông ta.

Ngọc Lưu Ly và Ngọc Lưu Thành cũng lập tức hiểu ý, cả hai nhanh chóng dìu những người gần nhất tránh xa khu vực này ra.

“Muốn cứu người ư? Đừng mơ!”

Minh Thiên cũng nhìn ra ý đồ của bọn họ, ông ta và Ngọc Lưu Thành lập tức lao về phía hai cha con Ngọc Lưu Ly nhưng chưa đi được một đoạn đã bị Tần Hạc và Ngọc Kỳ Lân cản lại.

“Chuyện ngươi mưu hại liên minh tu tiên của ta, bây giờ cũng nên tính toán một thể rồi.”

Vốn Tần Hạc còn muốn là người chặn Lưu Minh Thành lại nhưng vừa rồi Ngọc Kỳ Lân đã truyền âm nói muốn tự tay mình giải thoát cho con trai của mình. Vừa hay ông còn có một món nợ muốn thanh toán cùng Minh Thiên.

“Cái liên minh rác rưởi tập hợp toàn lũ phế vật đó nên dẹp đi thì tốt hơn. Ta cũng là đang giúp ngươi một tay mà thôi.”

Trong khi đỡ đòn của Tần Hạc, Minh Thiên cũng không quên mỉa mai đối phương.

Trong số những người đồng liêu trước kia, thực lực của Tần Hạc thuộc loại yếu kém nhất, bởi vì ông không hề có thế lực nào chống lưng, tài nguyên tu luyện vô cùng hạn chế. Nhìn bằng hữu từng ngày thăng tiến tu vi, bản thân vẫn dậm chân tại chỗ khiến cho Tần Hạc chỉ biết âm thầm ngưỡng mộ. Nhưng giờ đây mọi chuyện đã khác, tu vi của ông bây giờ đã khác xưa rất nhiều, thậm chí còn có thể cùng phân cao thấp với tu tiên giả có thực lực mạnh nhất thành phố này.

Ngay cả Minh Thiên cũng vô cùng kinh ngạc trước sự tiến bộ vượt bậc của Tần Hạc. Nếu là trước kia, cho dù ông ta che giấu thực lực cũng chỉ cần một tay là có thể dễ dàng đánh bại đối phương. Nhưng giờ đây, cho dù dùng toàn bộ thực lực, Minh Thiên cũng không thể nào chèn ép được Tần Hạc.

Khác với Tần Hạc và Minh Thiên, Ngọc Lưu Thành cho dù bây giờ do một tia linh thức của Minh Thiên điều khiển nhưng tu vi lại kém rất nhiều so với Ngọc Kỳ Lân. Lúc này, Ngọc Lưu Thành đã bị Ngọc Kỳ Lân chèn ép đến mức không thể thở được.

“Chết tiệt!”

Minh Thiên rất muốn đến giải vây cho Ngọc Lưu Thành nhưng Tần Hạc lại bám lấy ông ta rất sát. Mỗi một chiêu thức của đối phương đều nhắm vào bộ phận yếu nhất trên cơ thể, chỉ cần sơ sẩy một chút, ông ta chắc chắn sẽ bị trọng thương.

“Chát… chát… chát…”

Những âm thanh chát chúa vang lên không ngớt, Ngọc Lưu Thành lúc này bị Ngọc Kỳ Lân đè xuống dưới lôi đài tát liên tục vào mặt.

“Tiểu tử khốn kiếp! Nếu như ngươi cảm thấy không khỏe thì phải nói với ta, cho dù có tán gia bại sản cũng không thể để ngươi có việc gì được. Ngươi giấu bệnh giỏi lắm đúng không? Có giỏi thì dậy giấu ta nữa đi?”

“Không phải ngươi nói chưa từng bị ta tát hay sao? Bây giờ thì tiểu tử ngươi đã toại nguyện chưa?”

“Để một lão đầu như ta phải tiễn con trai mình đi trước, tên nghịch tử ngươi quả thực quá tàn nhẫn với lão già này mà.”

Mỗi một cái tát đánh xuống đều kèm theo những giọt nước mắt của Ngọc Kỳ Lân. Những lời oán trách của ông không phải là cho con trai mà là cho chính bản thân mình. Nếu như ngày đó ông quan tâm nó nhiều hơn, biết được bệnh tình của nó thì đâu đến nông nỗi như bây giờ.

Nhưng oán trách thì oán trách, Ngọc Kỳ Lân cũng không thể để cho Minh Thiên dùng thân thể của con trai mình đi gây họa khắp nơi tiếp được. Được giải thoát bởi chính người cha mà mình tôn kính, có lẽ Ngọc Lưu Thành ở dưới suối vàng cũng cảm thấy được an ủi phần nào.

Với tình hình hiện tại, Minh Thiên biết Ngọc Lưu Thành sớm sẽ bị Ngọc Kỳ Lân đánh bại. Một mình Tần Hạc đã rất khó đối phó, bây giờ lại thêm một Ngọc Kỳ Lân, không cần nghĩ Minh Thiên cũng biết bản thân chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.

Lúc này, ông ta cắn răng chịu một chưởng của Tần Hạc, mượn lực từ một chưởng của đối phương, Minh Thiên nhanh chóng tiếp cận được vị trí của Ngọc Kỳ Lân.

Ngọc Kỳ Lân lúc này đang ngập trong mớ cảm xúc hỗn độn nên không hề để ý đến việc Minh Thiên đang lao về phía này. Đến khi ông phát hiện ra thì đã bị đối phương đánh bay sang một bên. Minh Thiên cũng nhân cơ hội đó mà vác Ngọc Lưu Thành lùi về đằng sau.

“Muốn chạy? Đừng hòng!”

Thấy Minh Thiên đang muốn rút lui, Ngọc Kỳ Lân liền đuổi theo, Tần Hạc cũng ngay lập tức xuất hiện ở đằng sau chặn đường rút lui của đối phương.

Nhưng trái lại với suy đoán của cả hai, Minh Thiên cho dù bị thương nặng sau đòn tấn công của Tần Hạc nhưng vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

“Chạy? Thật nực cười. Chỉ hai con kiến cản đường cũng muốn làm khó ta hay sao?”

Minh Thiên khinh thường nói. Ông ta lấy máu từ trên miệng rồi vẽ lên trán Ngọc Lưu Thành một ký hiệu kỳ lạ. Sau khi ông ta lẩm bẩm trong miệng vài câu khó hiểu, thân thể Ngọc Lưu Thành giống như cái xác không hồn ngã quỵ xuống dưới đất. Một bóng đen từ trong người Ngọc Lưu Thành chui ra tiến vào trong người Minh Thiên. Trong chốc lát, cơ thể ông ta liền bị bóng đen đó bao trùm.

“Không ổn!”

Mặc dù không biết đối phương muốn giở trò gì nhưng từ cảm giác ớn lạnh trong tâm trí mang đến, Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc biết bản thân nhất định phải cản trở đối phương. Lúc này, cả hai dùng toàn lực đánh một chưởng về phía Minh Thiên.

Một chưởng toàn lực của hai tu tiên giả Hợp Thể Cảnh đủ để so sánh với một trái bom hạt nhân cỡ lớn. Nhưng bất ngờ thay, khi đòn tấn công vừa đến gần Minh Thiên thì liền bị một cánh tay có vảy đen tóm lấy. Chỉ trong thời gian chưa đến 5 giây, đòn tấn công kinh khủng đó liền bị tan biến trong lòng bàn tay kia.

“Lão bất tử, không cần giữ lại sức lực nữa, mau tung toàn bộ thực lực của ông ra đi.”

Tần Hạc lập tức lên tiếng nhắc nhở. Ngọc Kỳ Lân cũng lập tức gật đầu đồng ý, cả hai vận toàn bộ linh khí trong người liên tục tấn công về phía Minh Thiên.

Nhưng bất luận có tung bao nhiêu sức lực, đối phương chỉ với một bàn tay kia liền có thể dễ dàng phá tan công kích của cả hai.

“Các ngươi gãi ngứa như vậy đủ rồi, bây giờ đến lượt ta.”

Một âm thanh u ám vang lên, ngay sau đó hai tia sáng từ ngón tay đối phương bắn về phía Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc.

Biết nếu như né tránh một chiêu này, những người ở phía sau sẽ bị liên lụy, cả hai lúc này chỉ có thể gồng mình lên chống đỡ.

Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc trên trán nổi đầy gân xanh. Cả hai dùng hết sức bình sinh đẩy đòn tấn công của đối phương lên không trung. “Bùm… bùm… ầm…” những âm thanh đinh tai nhức óc vang lên. Mặc dù chỉ là đẩy chiêu thức của đối phương lên trời nhưng cũng khiến cánh tay của cả hai như bị nướng chín.

“Có thể đỡ được một chiêu của ta, các ngươi cũng không tệ đâu. Nhưng tiếp theo liệu các ngươi có còn sức để chống đỡ tiếp hay không?”

Bóng đêm kia đã hoàn toàn biến mất để lộ ra thân thể của Minh Thiên. Lúc này, toàn thân ông ta đều xuất hiện vảy đen, giữa trán còn mọc một cái sừng dài, hai mắt chỉ toàn là một màu đen, giọng nói mang theo sự u ám đến đáng sợ.