“Các ngươi nghĩ rằng ta dễ bị bắt nạt giống như đám tu tiên giả vô dụng khác đúng không?”
Lưu Minh Thành ngồi xuống nắm đầu một dị năng giả dưới chân lên, miệng không ngừng mỉa mai đối phương.
“Khốn kiếp! Nếu không phải bị trúng độc thì ta còn lâu mới bị một tên vô danh tiểu tốt như ngươi đánh bại.”
Dị năng giả kia tuy không còn chút sức lực phản kháng nhưng vẫn không hề khuất phục.
“Nếu ngươi đã tự tin như vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội.”
Tất cả đều không thể tin Ngọc Lưu Thành lại có thể dễ dàng giải độc cho đối phương như vậy. Bọn họ biết rằng, nếu như Ngọc Lưu Thành giải độc cho những người kia, hắn chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc.
Ngọc Lưu Thành vận chuyển linh khí trên bàn tay rồi đặt lên đầu dị năng giả kia. Lúc này, dị năng giả kia đã chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ cần độc tố trên người được giải, ông ta nhất định sẽ khiến Ngọc Lưu Thành phải hối hận vì đã sinh ra trên đời. Nhưng khi bàn tay của Ngọc Lưu Thành đặt lên đầu, ông ta phát hiện độc tố trong người không những không được giải mà sinh cơ trong người cũng dần dần bị hút cạn.
“Không… mau… mau thả ta ra… cứu… cứu ta… làm ơn…”
Trước ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, di năng giả kia liền già đi nhanh chóng. Hắn liên tục kêu cứu nhưng những người xung quanh vì lo sợ trúng phải độc của Ngọc Lưu Thành nên không dám vọng động. Đến khi toàn bộ thân thể đối phương bị hút khô, sinh cơ trên người không còn sót lại, Ngọc Lưu Thành mới cảm thấy thỏa mãn.
“Lão già ngươi mặc dù nhân cách không ra gì nhưng sinh khí cũng xem như không tệ.”
Cảm nhận được sức mạnh đang tuôn trào trong người, Ngọc Lưu Thành hài lòng gật đầu. Nhưng chỉ một chút như vậy vẫn chưa thể thỏa mãn được ông ta. Lúc này, những người bị trúng độc ở gần đó bắt đầu sợ hãi khi bị Ngọc Lưu Thành nhìn đến.
Ngay sau đó, Ngọc Lưu Thành giống như sói giữa bầy cừu, bất cứ người nào bị hắn tóm được trong chốc lát liền hóa thành một cái xác khô. Cảnh tượng đáng sợ này khiến cho tất cả mọi người lập tức muốn bỏ chạy, nhưng bọn họ phát hiện ra, nơi này đã hóa thành một cái lồng giam giữ tất cả bọn họ.
“Lưu Thành, ngươi điên rồi sao? Loại tà công như vậy ngươi cũng dám tu luyện? Ngươi không biết như vậy sẽ khiến ngươi trở thành kẻ thù của toàn bộ đại lục hay sao?”
Loại tà công hấp thụ sinh khí của người khác để thăng tiến sức mạnh là điều cấm kỵ trên đại lục này. Trước kia từng có một môn phái có một đệ tử tu luyện loại tà công này mà khiến cả môn phái liền trở thành kẻ địch của tất cả mọi thế lực trên đại lục. Mặc dù không biết tại sao Ngọc Lưu Thành lại có thể tu luyện loại tà công này nhưng điều này chắc chắn sẽ biến hắn thành kẻ thù của tất cả mọi người. Thậm chí ngay cả Ngọc gia cũng sẽ phải chịu liên lụy.
“Kẻ thù của toàn bộ đại lục sao? Thật nực cười. Chỉ cần tu luyện loại tà công này, thực lực của ta sẽ đứng đầu đại lục. Đến lúc đó ta còn phải sợ các ngươi hay sao?”
Ngọc Lưu Thành nhếch mép khinh thường. Trước sức mạnh tuyệt đối, cho dù là tà hay chính thì không phải người khác cũng sẽ quỳ xuống dưới chân mà nịnh nọt ngươi hay sao?
“Ngọc gia chủ, con trai ông đã hết thuốc chữa rồi. Nếu ông còn muốn bảo vệ hắn thì đừng trách chúng ta đem Ngọc gia của ông chôn cùng.”
“Các vị. Ta biết tên nghịch tử này tội chết ngàn lần nhưng xin các vị có thể nể mặt ta mà tha cho nó một con đường sống. Ta nguyện đem toàn bộ bảo vật và tính mạng để đối lấy tính mạng của nó.”
Cho dù Ngọc Lưu Thành có lầm đường lạc lối đến mức nào, Ngọc Kỳ Lân cũng không thể nhẫn tâm đứng nhìn hắn bỏ mạng được. Ông hy vọng tính mạng và số của cải của mình có thể bù đắp phần nào tội lỗi của con trai mình đã gây ra.
“Các vị tiền bối, Ngọc Lưu Ly ta cũng nguyện giao ra truyền thừa để đổi lấy tính mạng của ông nội ta. Xin các vị hãy tha cho tính mạng của thúc thúc và ông nội của ta.”
Ngọc Lưu Ly cũng lập tức quỳ xuống cầu xin. Nàng biết lúc này tất cả đều xem Ngọc gia là cái gai cần phải nhổ đi. Nếu như không đem toàn bộ những thứ Ngọc gia có được giao ra khiến bọn họ thay đổi suy nghĩ thì chắc chắn Ngọc gia sẽ phải hứng chịu tai họa này.
Đúng như những suy tính của Ngọc Lưu Ly, khi nàng đem truyền thừa ra để đánh đổi, sắc mặt của bọn họ liền thay đổi.
“Nếu như ông cháu các ngươi đã có lòng như vậy thì chúng ta sẽ không cự tuyệt. Tuy nhiên con cái trở thành như vậy là do cách dạy của bậc trưởng bối. Ngọc Kỳ Lân, nếu ông chịu phế toàn bộ kinh mạch thì chúng ta nhất định sẽ lưu lại cho hắn một mạng.”
“Các vị tiền bối, tiểu nữ nguyện hủy toàn bộ kinh mạch của mình thay ông nội.”
“Các vị tiền bối đứng chấp tiểu nữ còn trẻ không hiểu chuyện. Là huynh trưởng trong nhà, ta cũng có một phần trách nhiệm. Ta mới nên là người nên nhận hình phạt này.”
Ngay cả Ngọc Lưu Minh cũng lập tức quỳ xuống cầu xin. Nhưng cho dù là vậy cũng không thể thay đổi suy nghĩ của những người ở đây được. Đối với họ, Ngọc Kỳ Lân mới là người cần tiêu diệt nhất. Không có sự bảo hộ của Ngọc Kỳ Lân thì cho dù Ngọc Lưu Ly có là thiên tài tuyệt thế cũng phải chịu chèn ép từ những người khác mà thôi.
“Các ngươi tranh giành như vậy quả thực khiến ta rất cảm động đấy. Nhưng các ngươi nghĩ đám vô dụng này có bản lĩnh để bắt ta hay sao?”
Trong khi tất cả còn đang suy tính thì lúc này Ngọc Lưu Thành lại lên tiếng. Điệu bộ kiêu ngạo đó, tất cả đều muốn ngay lập tức giết chết ông ta. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, tất cả cũng đành gác lại cái suy nghĩ này. Nhưng tất cả đều đồng lòng, nhất định phải khiến Ngọc Lưu Thành cảm thấy sống không bằng chết.
“Ngọc gia chủ, chúng ta hứa với ông sẽ giữ lại cho hắn một hơi thở.”
Ngọc Lưu Thành đã đắc tội với quá nhiều người, điều này khiến cho Ngọc Kỳ Lân cũng không thể nhúng tay vào được nữa. Lúc này, ông chỉ có thể hy vọng đám người này giữ đúng lời hứa với ông mà thôi.
“Có thể khiến bọn ta cùng lúc ra tay cũng là điều ngươi nên hành diện.”
“Ma pháp thanh tẩy!”
“Mở thiết bị thanh lọc hết công suất.”
“Các vị cứ an tâm đối phó với ma đầu kia, ta sẽ dùng tiếng đàn để thanh lọc toàn bộ độc tố tiếp xúc với các ngươi.”
Để phòng ngừa Ngọc Lưu Thành lại dùng độc, lúc này bọn họ đều dùng hết tất cả thủ đoạn để thanh lọc độc tố có trong không khí và thêm hàng loạt khả năng kháng độc lên trên người. Dùng nhiều thủ đoạn như vậy chỉ để đối phó với một người quả thực giống như giết gà dùng dao mổ trâu. Nhưng có cái gương của những người đi trước, bọn họ không thể không cẩn thận được.
Khi tất cả đồng loạt tiến lên muốn bắt lấy Ngọc Lưu Thành thì bất ngờ, bọn họ lại giống như những người vừa rồi. Bọn họ ai nấy thất khiếu đều chảy máu, không ngừng lăn lộn trên đất kêu la thảm thiết.
“Rốt… rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tất cả không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt, rõ ràng bọn họ đã dùng toàn bộ thủ đoạn để bảo hộ nhưng tại sao lại vẫn trúng độc của đối phương. Thậm chí các khoa học giả còn kiểm tra độc tố có trong không khí nhưng hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ điểm kỳ lạ nào.
“Không cần phải ngạc nhiên, các ngươi chính là trúng phải loại độc do lão phu bí mật nghiên cứu ra.”
Lúc này, Minh Thiên lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ngọc Lưu Thành.
“Minh Thiên! Ngươi dám lừa chúng ta?”
Nhìn thấy Minh Thiên xuất hiện, tất cả đều biết được lý do tại sao bọn họ lại trúng độc.
Mấy ngày trước khi bọn họ tới đây thì Minh Thiên có tìm đến bái phỏng. Khi đó ông ta còn tặng một loại đan dược có thể làm tăng tuổi thọ mà bản thân vừa luyện được. Minh gia là gia tộc luyện đan, lại thêm sự hấp dẫn từ việc tăng tuổi thọ, tất cả đều không nghi ngờ mà dùng loại đan dược đó. Không ngờ đến thứ này chính là độc dược hại bọn họ thê thảm đến mức này.
“Có trách thì trách đám người ngu dốt các ngươi quá tham lam mà thôi.”
Minh Thiên ngửa mặt lên trời cười lớn. Độc dược này là thứ ông ta luyện từ hơn trăm loại độc khác nhau, lại thêm độc cốt của chính cháu trai mình. Cho dù đám người này thực lực có cao đến đâu, chỉ cần ông kích hoạt loại độc dược này thì toàn bộ lục phủ ngũ tạng của bọn họ sẽ bị độc ăn mòn. Bây giờ đây, ngoài việc nằm một chỗ kêu la đau đớn ra thì bọn họ hoàn toàn không còn bất cứ uy hiếp gì nữa cả.
“Minh Thiên, không ngờ tất cả là mưu đồ của ông. Vậy chẳng lẽ Lưu Thành nó đã…”
Minh Thiên đã xuất hiện, Ngọc Kỳ Lân liền nghĩ ngay đến một chuyện. Ngọc Lưu Thành trước kia là một người hiền lành vô cùng hiểu chuyện. Sau khi gặp gỡ và cưới con gái thứ ba của Minh gia là Minh Thiên Lý thì sức khỏe ngày càng một yếu đi. Sau khi đến Minh gia điều trị ba tháng thì cũng đã hoàn toàn khỏi bệnh, nhưng lúc đó tính tình của ông ta cũng hoàn toàn thay đổi.
“Ngươi đoán không sai. Thứ mà ngươi nhìn thấy bây giờ chỉ là thân xác của con trai ngươi mà thôi. Linh hồn của nó đã bị lão phu hoàn toàn thay thế rồi.”
Trước kia khi thấy Ngọc Lưu Thành trở về từ Minh gia, Ngọc Kỳ Lân đã có chút nghi ngờ nhưng lại không tìm ra bất cứ điểm nào khác thường. Lúc đó ông chỉ cho rằng con trai mình vì bệnh tật kéo dài mà thay đổi tâm tính, không ngờ…
“Cha! Hóa ra thứ thuốc mà cha nói là thuốc bổ chính là để hại chồng của con sao? Người thừa biết ta vô cùng yêu thương Lưu Thành, tại sao còn hại ta làm ra điều bất nhân bất nghĩa như vậy chứ?”
Minh Thiên Lý oán trách nhìn cha mình. Nhớ lại khoảng thời gian chồng mình đã đau đớn vì bệnh tật như thế nào, nước mắt của bà lại rơi xuống.
“Thứ con gái ngu dốt. Có thể vì sự nghiệp vĩ đại của cha mình, nữ nhi tình trường của ngươi đáng quan trọng hơn sao? Nếu không phải ngươi còn có chút tác dụng này, thực sự lão phu còn không muốn nhận ngươi là con.”
Ở Minh gia, Minh Thiên Lý không hề có thiên phú tu luyện, cũng không biết luyện đan. Chính vì vậy mà Minh Thiên luôn xem bà là nỗi ô nhục của Minh gia. Sau khi được gả vào Ngọc gia, nàng thấy cha đã đối xử với bà tốt hơn trước, điều này khiến bà rất vui. Không ngờ rằng sự quan tâm đó hoàn toàn là giả dối.
“Lưu Thành, là ta đã hại chàng. Cha, mẹ… nếu có kiếp sau con vẫn muốn lấy Lưu Thành, trở thành con dâu của Ngọc gia. Lưu Ly, Lưu Linh còn nhỏ không hiểu chuyện, mong con hãy giúp ta bảo bọc và quan tâm đến nó. Lưu Thành… thiếp đến với chàng đây.”
Trước ánh mắt sững sờ của tất cả mọi người, Minh Thiên Lý dùng trâm cài tóc cắt đứt cổ họng để kết thúc mạng sống của mình.
“Cha… mẹ…”
Quá bất ngờ trước những gì đã xảy ra, Ngọc Lưu Linh không còn giữ được bình tĩnh liền ngất lịm ngay tại chỗ.