Đạo Hữu... Mua Đất Không?

Chương 39: Trận chiến tranh đoạt bắt đầu




Sau nhiều lần tính toán thiệt hơn, cuối cùng tất cả cũng đồng ý với điều kiện của Ngọc Lưu Ly. Vì có quá nhiều thế lực muốn có được truyền thừa này nên tất cả đều thống nhất, mỗi thế lực chỉ có thể có một đại diện đứng ra thi đấu mà thôi. Điều này vô hình chung cũng làm dấy lên sự lục đục nội bộ của các thế lực. Tất cả đều biết rằng đây chính là cơ hội tốt để thể hiện bản thân cho trưởng bối thấy, chính vì vậy mà không có bất cứ ai nguyện ý nhường cơ hội này cho người khác.

Bên phía liên minh tu tiên, người duy nhất có thể đối chiến với những thiên tài kia cũng chỉ có một mình Tần Nhiễm.

Trái lại thì lúc này, Ngọc gia đã có một cuộc tranh cãi kịch liệt. Với sự thể hiện bên trong bí cảnh, tất cả đều cho rằng Ngọc Lưu Ly không có đủ tư cách tham gia thi đấu. Nhưng nàng lại lại người có tu vi cao nhất trong lớp trẻ Ngọc gia. Nếu không phải Ngọc Lưu Ly thề sẽ không cần bất cứ thứ gì trong đống bảo vật kia, thậm chí cho dù nàng có là người chiến thắng cũng không giữ lại truyền thừa thì có lẽ chuyện này sẽ còn kéo thêm một thời gian dài nữa.

“Con nói gì vậy Minh Tiên, tại sao con lại nhường cơ hội này cho Minh Thần.”

“Đúng vậy, con cũng biết tu vi nó còn chẳng bằng người hầu trong gia tộc, làm sao có thể đảm đương trọng trách này được? Có phải con ở trong bí cảnh chịu phải thương thế nghiêm trọng gì hay không?”

“Đúng vậy đại ca, nếu huynh bị thương ta có thể lên đài thay huynh. Để một tên phế vật như nó đi thì chẳng khác nào đem Minh gia ra làm trò cười cho thiên hạ cả.”

Khi nghe Minh Tiên đề nghị Minh gia nên cử Minh Thần ra thi đấu, cha mẹ của hắn liền lập tức từ chối. Ngay cả nhị đệ là Minh Nhân cũng bất bình với quyết định này của hắn.

Từ nhỏ Minh Thần vốn yếu đuối, lại không có thiên phú tu luyện. Thời gian gần đây tuy có khỏe mạnh hơn trước nhưng lại suốt ngày ăn chơi không chịu tu luyện. Cử Minh Thần đi làm đại diện chẳng khác nào nói Minh gia chưa đánh đã đầu hàng cả. Hơn nữa bọn họ cũng rất rõ tính cách của Minh Tiên, cợ hội để thể hiện bản thân như vậy hắn chưa bao giờ nhường cho người khác cả.

“Ông nội, ta biết chuyện này rất khó tin nhưng xin người hãy để Minh Thần thay ta lên đài.”

Minh Tiên biết người hắn nên thuyết phục là ai, bởi vì Minh Thiên mới là người quyết định ai sẽ là người lên đài.

Trước ánh mắt kiên định của Minh Tiên, Minh Thiên cũng gật đầu đồng ý.

“Tam đệ, ta không biết ngươi vì lý do gì mà luôn giấu đi tu vi của bản thân nhưng đây là vì vinh quang của gia tộc. Chúc ngươi thắng lợi trở về.”

Minh Tiên tiến đến vỗ vai Minh Thần dặn dò.

Ngay từ khi bắt đầu thí luyện, Minh Tiên đã luôn chú ý đến một người mặc áo choàng đen, người này ở thí luyện đầu tiên lấy được vị trí đứng đầu trong khi bỏ rất xa người thứ hai. Nếu không phải ở thí luyện thứ hai Tần Nhiễm thể hiện quá xuất sắc thì có lẽ hắn ta cũng sẽ là người đứng đầu. Đến khi biết đối phương là đứa em trai phế vật của mình, hắn dường như không thể tin vào mắt mình. Bởi vì đến thí luyện thứ ba, Minh gia cũng chỉ còn một mình hắn nên không một ai biết được bí mật này.

Mặc dù nhường cơ hội này cho đối phương, Minh Tiên vô cùng không cam tâm. Nhưng để có thể lấy được truyền thừa, hắn chỉ có thể chọn cách này mà thôi.

“Lần này quả thực trúng lớn rồi.”

Nhìn đống bảo vật trên bàn, Ngọc Kỳ Lân trong lòng như nở hoa. Bảo vật thượng phẩm Ngọc gia cũng có, nhưng để lấy ra chừng này thứ là không thể. Cho dù không lấy lại được truyền thừa thì có những bảo vật này cũng đã đủ lắm rồi. Nếu không vì giữ hình tượng với công tử, có lẽ ông ta đã nhảy cẫng lên vì sung sướng mất.

Ngay cả Tần Hạc cũng vô cùng ganh tị khi lão bằng hữu của mình lại có thể dễ dàng có được đống bảo vật thượng phẩm như vậy.

“Công tử, nếu ngài muốn thứ gì cứ thoải mái lựa chọn.”

Bảo vật nhiều nhưng không có bản lĩnh giữ lấy cũng vô dụng. Nếu như có thể lôi kéo được Nguyễn Nam, cho dù tặng hết đống bảo vật này cho đối phương, Ngọc Kỳ Lân cũng vui vẻ chấp nhận.

“Những thứ này đối với ta vô dụng. Ngọc lão vẫn là nên giữ lại thì hơn.”

Nguyễn Nam lập tức từ chối. Thú thật là khi thấy đống bảo vật này, hắn cũng cảm thấy động tâm không thôi. So sánh với những thứ này, những món đồ của hệ thống chẳng khác nào rác rưởi cả. Đối với người tu luyện, những món đồ này chính là bảo vật. Nhưng đối với một người bình thường như hắn, những món đồ này chẳng khác gì đồ trang trí không có tác dụng gì cả.

Cái từ “vô dụng” của Nguyễn Nam khi vào tai Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc lại mang một tầng ý nghĩa khác.

“Bảo vật thượng phẩm trong mắt công tử chẳng khác nào rác thải cả.”

Đó là suy nghĩ trong đầu của cả hai lúc này. Nhưng khi bọn họ ngẫm nghĩ lại một hồi liền gật đầu tán đồng. Quả thực so với những món đồ của công tử, đống bảo vật này đích thực là rác thải.

“Sư phụ, chúng ta ngồi đây sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Lập Nguyên lo lắng nói. Đây là trận chiến tranh giành truyền thừa, người tham gia đều là thiên tài của các thế lực lớn. Khán đài cách đài thi đấu gần như vậy, chẳng may trúng phải đạn lạc thì không chết cũng phải bị trọng thương mất.

“Công tử an tâm, xung quanh đài thi đấu được thiết lập một lớp phòng hộ từ rất nhiều thứ. Cho dù nói đây là nơi an toàn nhất thành phố này cũng không ngoa.”

Ngọc Kỳ Lân vô cùng tự tin đáp.

Đúng như ông ta nói, xung quanh đài thi đấu có một lớp phòng hộ được dựng nên bởi rất nhiều thủ đoạn, từ lá chắn từ trường, âm thanh cho đến ma pháp và trận pháp… Đừng nói là hai người đối chiến, cho dù tất cả những người dưới đài hợp lực cũng không thể phá được lớp phòng hộ này.

Trận chiến tranh giành truyền thừa cuối cùng cũng bắt đầu. Cặp đấu đầu tiên chính là của một dị năng giả đối đầu với một khoa học giả.

“Ha ha, quả thực là may mắn khi lại có thể gặp thủ hạ bại tướng ngay trận đầu tiên thế này. Mèo con. Còn không mau ngoan ngoãn cút xuống, chẳng lẽ lại chờ ta bẻ hết răng và móng của ngươi một lần nữa?”

Khoa học giả ngạo nghễ cười lớn.

Tham gia trận chiến tranh đoạt lần này đều là thiên tài của các thế lực, nếu như gặp phải đối thủ quá khó nhằn, đến lúc đó cho dù có thắng cũng sẽ bị tổn thất nặng nề. Như vậy rất khó để có thể tiến sâu vào bên trong. Có thể gặp thủ hạ bại tướng lúc trước bị hắn hành hạ cho thê thảm, Viêm Thành Trí làm sao có thể không vui mừng được kia chứ?

“Viêm Cơ Trí, ngươi đừng vội mừng. Hồng Phi Hoàng ta xin thề, hôm nay nếu như không đánh cho ngươi răng rơi đầy đất ta sẽ tự phế hai cánh tay này.”

Hồng Phi Hoàng vốn là dị năng giả thiên tài của Lữ Đoàn Sa Mạc. Trong một nhiệm vụ bảo hộ, hắn đã đối đầu với Viêm Cơ Trí. Lần đó hắn bị đối phương dễ dàng đánh bại, răng và móng vuốt đều bị đối phương bẻ sạch, thân chủ cũng bị giết chết. Mặc dù sau đó hắn không bị đoàn trưởng trách phạt nhưng hắn vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng. Chính vì vậy mà hắn luôn muốn có một cơ hội để trả thù đối phương. Không ngờ điều ước đó lại tới nhanh đến như vậy.

“Mèo con. Nếu như ngươi đã muốn chết thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện. MKS-i, triển khai.”

Viêm Cơ Trí nhanh chóng kích hoạt hệ thống nhận diện giọng nói. Một bộ giáp màu đỏ trắng trong tức khắc liền xuất hiện bao bọc toàn bộ thân thể hắn.

“Mèo con, ngươi còn nhớ thứ này chứ?”

Viêm Cơ Trí khinh khỉnh đáp.

“Khốn kiếp, chết đi cho ta.”

Mặc dù móng vuốt trên tay và chân bộ giáp của đối phương đã được bao bọc bởi một lớp kim loại nhưng Hồng Phi Hoàng lại có thể dễ dàng nhận ra đó chính là móng vuốt của mình. Không thể kìm nén được sự tức giận. Hồng Phi Hoàng lập tức lao đến. Chân và tay của hắn lúc này mọc ra móng vuốt sắc nhọn, tóc trên đầu cũng dài ra biến thành một cái bờm vô cùng oai dũng.

Biến thân xong, tốc độ và sức bật của Hồng Phi Hoàng càng tăng vọt. Chỉ nháy mắt một cái, hắn đã nhảy về phía sau của Viêm Cơ Trí. Bàn tay của hắn chuyển thành trảo vồ xuống cái đầu của Viêm Cơ Trí.

“Ngươi chỉ được cái chiêu trò cũ rích này thôi hay sao?”

Viêm Cơ Trí khinh thường không thèm né đòn của đối phương. Bàn tay hắn nhanh chóng đưa lên nắm lấy bàn tay đối phương, cả người hắn nhẹ nhàng xoay 180 độ vật Hồng Phi Hoàng xuống đất.

“Đống móng vuốt này đã mục nát rồi, vừa hay ta lại muốn thay cái mới.”

Viêm Cơ Trí nắm chặt bàn tay đấm về phía đối phương. Nhưng bất ngờ thay, khi nắm đấm hắn sắp chạm vào cơ thể của Hồng Phi Hoàng thì toàn thân lại trở nên cứng đờ không thể di chuyển.

“Cảnh báo! Cảnh báo! Hệ thống bị xâm nhập!”

Những tiếng báo động liên tục vang lên bên tai Viêm Cơ Trí khiến hắn cảm thấy hoang mang. Còn chưa kịp tìm hiểu nguyên do, Hồng Phi Hoàng đã lên tiếng.

“Ngạc nhiên đúng không? Đây chính là món quà mà ta dành tặng cho ngươi đó.”

Từ lần thất bại trước, Hồng Phi Hoàng đã điên cuồng tập luyện, nhưng hắn biết, chỉ như vậy vẫn chưa đủ để đánh bại Viêm Cơ Trí. Chính vì vậy mà hắn đã dùng cái giá rất lớn để mua một loại virus hack hệ thống từ một vị tiến sĩ. Nếu không phải vì Viêm Cơ Trí quá khinh địch thì hắn cũng không thể dễ dàng cấy virus vào trong bộ giáp của hắn như vậy.

“Ngươi từ đâu có được thứ này?”

Nhìn thấy cây kim nhỏ trên tay đối phương, Viêm Cơ Trí lập tức hoảng hốt.

“Ngươi không cần quản chuyện này. Muốn kéo dài thời gian cũng vô ích thôi. Tiếp theo đây ta nhất định sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi.”

Hồng Phi Hoàng biết Viêm Cơ Trí đang muốn kéo dài thời gian để chiếm lại quyền điều khiển hệ thống bộ giáp. Hắn làm sao có thể cho đối phương có cơ hội này được kia chứ.

“Trọng tài… ta muốn… $%@...#%^^...”

Kế hoạch của mình đã bị đối phương nhìn thấu. Viêm Cơ Trí cũng không ngu ngốc tiếp tục đánh với Hồng Phi Hoàng. Hắn lập tức lên tiếng chịu thua, nhưng bất luận thế nào trọng tài cũng không nghe thấy những lời hắn nói.

“Cộc… cộc…”

Một quả cầu hình tròn rơi xuống trước mặt Viêm Cơ Trí. Hắn lập tức nhận ra đây là quả cầu hút âm thanh mà các khoa học giả hay dùng để giảm bớt tiếng ồn khi tra khảo hay làm thí nghiệm. Không ngờ bây giờ nó lại là thứ khiến hắn phải chịu quả đắng.

“Hy vọng răng của ngươi cũng mọc lại giống như ta.”

Hồng Phi Hoàng khinh khỉnh đáp.

“Đùng… đùng… ầm… ầm…”

Những âm thanh va chạm mãnh liệt vang lên. Hồng Phi Hoàng liên tục đấm vào mặt đối phương. Sau một khoảng thời gian, cuối cùng hắn cũng đấm nát được mũ của bộ giáp.

Không thể lên tiếng cầu xin, Viêm Cơ Trí nước mắt nước mũi giàn giụa lắc đầu cầu xin. Nhưng Hồng Phi Hoàng không hề để tâm đến, hắn lập tức trút tất cả uất hận từ trước đến nay vào khuôn mặt đối phương.

Đến khi khuôn mặt đối phương biến dạng đến không thể biến dạng được nữa, hàm răng cũng đã bị bẻ sạch, Hồng Phi Hoàng mới buông tha cho đối phương. Nếu không phải vì quy tắc của đài quyết đấu là không được giết người, hắn đã sớm cho Viêm Cơ Trí đi đoàn tụ với ông bà rồi.