“Không biết bí cảnh đến bao giờ mới kết thúc nữa.”
Nguyễn Nam sốt ruột nói. Hắn một phần vì lo lắng cho Ngọc Lưu Ly và Tần Nhiễm, một phần vì cảm thấy có chút ngại ngùng trước sự quan tâm thái quá của Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc.
“Tính toán thời gian chắc hẳn còn khoảng nửa giờ đồng hồ nữa tất cả sẽ được truyền tống ra ngoài.”
Ngọc Kỳ Lân nhìn đồng hồ cẩn thận tính toán đáp. Nhưng điều bất ngờ là lúc này, Ngọc Lưu Thành lại phun ra một ngụm máu khiến cho tất cả đều cảm thấy hoảng hốt.
“Lưu Thành, ngươi làm sao vậy?”
Ngọc Lưu Minh lo lắng hỏi thăm. Nghi ngờ có người ám toán, những người khác bắt đầu dùng linh thức tìm kiếm xung quanh nhưng bất ngờ là không có bất kỳ dấu hiệu nào khả nghi cả.
“Chỉ là vết thương cũ đột nhiên tái phát, nghỉ ngơi một chút sẽ không có vấn đề gì.”
Ngọc Lưu Thành khoát tay đáp. Sau khi lau vết máu sạch sẽ, lúc này ông ta liền lấy ra một viên đan dược nuốt xuống. Viên đan dược lập tức có hiệu nghiệm khi nét mặt của Ngọc Lưu Thành đang nhợt nhạt bỗng chốc lại tràn đầy sinh cơ.
“Châc! Đan dược của tu tiên giả quả thực thần kỳ. Có đan dược như vậy thì chẳng lo lắng về vấn đề thương tích nữa.”
Nhìn Ngọc Lưu Thành vẫn tiếp tục sinh long hoạt hổ, Nguyễn Nam âm thầm ngưỡng mộ.
“Lưu Thành. Ở đây đã có ta và Lưu Minh trấn giữ, ngươi nếu như không khỏe có thể về trước để nghỉ ngơi.”
“Thưa cha, ta không sao. Không tận mắt thấy Lưu Linh trở về an toàn, ta không thể an tâm được.”
Ngọc Lưu Thành lập tức từ chối. Thấy đối phương đã cương quyết như vậy, Ngọc Kỳ Lân cũng không tiếp tục khuyên ngăn ông ta.
Người ngoài nhìn biểu hiện của Ngọc Lưu Thành còn tưởng rằng ông ta vì lo lắng cho con gái mà ảnh hưởng đến vết thương cũ. Nhưng tất cả đều không biết nguyên nhân thực sự của chuyện này.
“Minh gia quả thực toàn là phế vật, ngay cả việc nhỏ nhặt như vậy cũng làm không xong.”
Ngọc Lưu Thành âm thầm chửi rủa trong lòng. Mặc dù đây là chuyện xảy ra ngoài ý muốn nhưng ít nhất nó cũng không ảnh hưởng lớn đến sự sắp đặt của ông ta.
“Mau nhìn! Mọi người đã được truyền tống trở lại rồi.”
Không biết tiếng hô bắt đầu từ đâu nhưng nó cũng đã khiến tất cả để ý. Lúc này tất cả đều hướng mắt nhìn về phía dưới đài. Ở nơi đó, những người tham gia bí cảnh đã bắt đầu xuất hiện.
Số lượng người trở về đã ít hơn rất nhiều so với lúc bắt đầu, có vài người mang thương tích nặng nề phải được đồng bạn dìu đi. Sau khi thấy đoàn người được truyền tống ra ngoài, Nguyễn Nam đã cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Ngọc Lưu Ly, đến khi thấy nàng vẫn bình an vô sự hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, ở phía dưới lại phát sinh dị biến. Tất cả các thế lực khác không cần lên tiếng liền đồng lòng vây lấy Ngọc gia và liên minh tu tiên.
“Các ngươi đây là có ý gì?”
Ngọc Kỳ Lân và Tần Hạc tức giận đứng dậy quát.
Theo thông lệ, người nào tìm được bảo vật bên trong bí cảnh sẽ thuộc về người đó. Nếu muốn có được thứ đó phải bỏ ra một thứ có giá trị tương đương để trao đổi, hoặc dùng thứ đó để đánh cược lôi đài với đối phương. Nhưng biểu hiện của bọn họ đây chẳng khác nào muốn chặn đường đánh cướp cả.
“Ngọc gia chủ, Tần minh chủ bớt giận. Có lẽ đây chỉ là hiểu nhầm mà thôi.”
Một ma pháp sư mặc áo choàng màu vàng lên tiếng can ngăn. Mặc dù ông ta biết đám học trò của mình có lý do để làm chuyện này, nhưng với tính tình của hai lão già tu tiên giả kia, tốt nhất là nên giảng hòa trước đã.
“Hiểu lầm? Các ngươi bao vây người của chúng ta như vậy còn muốn gọi là hiểu lầm? Chẳng lẽ ta phải chờ các ngươi đánh con cháu của chúng ta cướp đồ xong rồi mới lên tiếng hay sao?”
Tần Hạc không hề cố kỵ thân phận của đối phương. Ông ta bây giờ chỉ muốn bảo hộ cháu gái và đám đệ tử của mình an toàn trở về mà thôi.
“Tần minh chủ, chúng ta thực sự không dám đánh cướp của liên minh tu tiên các ngươi. Chúng ta muốn chính là thứ mà Ngọc đại tiểu thư đã có được trong lần tham gia bí cảnh lần này.”
Nhạc Thành Tuấn liền bước đến trước mặt Tần Hạc giải thích.
Kể từ khi bước vào bí cảnh, hắn đã truy tìm Ngọc Lưu Ly để trả lại món nợ khiến bản thân mất mặt lần trước, không ngờ bản thân hắn mất vài ngày cũng không tìm ra tung tích của nàng. Đến khi tìm thấy thì vì chịu quy tắc của tháp thí luyện nên không thể ra tay. Bây giờ nàng ta lại là người nhận được truyền thừa ben trong bí cảnh. Thù cũ nợ mới, Nhạc Thành Tuấn làm sao có thể bỏ qua được kia chứ?
“Theo thông lệ, thứ tìm được là của cá nhân người đó, ngươi muốn đồ thì lấy thứ giá trị ra mà trao đổi. Các ngươi chặn đường cháu gái của ta như vậy là không xem ta ra gì hay sao?”
Đối phương đã chỉ đích danh cháu gái mình, Ngọc Kỳ Lân cũng không thể nhịn được nữa. Uy áp của ông liên tục tỏa ra khiến Nhạc Thành Tuấn mặt mày tái xanh, cả người run rẩy chống đỡ để đứng vững.
“Ngọc lão đầu, ngươi ăn hiếp hậu bối của Thanh Phong Môn chúng ta thì oai phong lắm sao? Có gan thì tìm lão phu mà so chiêu.”
Một lão nhân tóc bạc, khuôn mặt hình chữ bát ở trên đài đối diện lập tức đứng dậy nói. Câu nói của ông ta mang theo một luồng uy áp mãnh liệt không hề thua kém Ngọc Kỳ Lân. Chính vì vậy mà Nhạc Thành Tuấn mới có thể cử động lại một cách bình thường.
Có trưởng bối bảo hộ, Nhạc Thành Tuấn cũng không hề lo sợ Ngọc Kỳ Lân sẽ ra tay với mình. Lúc này, hắn không hề cố kỵ mà lại nói tiếp.
“Kính thưa các vị tiền bối. Thứ Ngọc đại tiểu thư nhận được chính là truyền thừa bên trong bí cảnh.”
Ai cũng biết bí cảnh Tân Kỳ vô cùng kỳ bí, bảo vật bên trong đều là hàng thượng phẩm. Chính vì vậy mà khi Nhạc Thành Tuấn nhắc đến truyền thừa bên trong bí cảnh, tất cả đều bắt đầu động tâm.
“Vì Ngọc đại tiểu thư đã nhận được truyền thừa nên bí cảnh từ nay về sau cũng sẽ không còn mở ra nữa.”
Lần này tất cả đều cảm thấy chấn động. Không có được truyền thừa thì thôi đi, từ nay về sau những bảo vật bên trong bí cảnh bọn họ cũng không thể khai thác được nữa. Bây giờ họ cũng hiểu lý do tại sao đám hậu bối của mình lại làm ra hành động này.
“Cho dù là vậy, truyền thừa cũng là do cháu gái ta đoạt được, các ngươi muốn nó giao ra thì cứ làm theo quy định cũ đi.”
Ngọc Kỳ Lân cương quyết nói. Mặc dù ông biết tính nghiêm trọng của việc bí cảnh vĩnh viễn đóng lại. Nhưng chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến truyền thừa mà Ngọc Lưu Ly có được cả.
“Cháu gái ngài đoạt được? Đúng là nực cười. Tuy ta không biết nàng ta giở chiêu trò gì nhưng ta dám cam đoan. Truyền thừa này, chúng ta còn có tư cách có được hơn nàng ta.”
Minh Tiên khinh thường đáp. Hắn biết bản thân không phải chủ nhân thực sự của truyền thừa này. Nhưng dù sao của Minh Thần cũng là của Minh gia, ông nội lại thương hắn nhất, đến lúc đó truyền thừa chắc chắn sẽ về tay hắn. Làm sao hắn có thể dễ dàng buông tay như vậy được.
Sợ Ngọc Kỳ Lân còn muốn kiếm cớ thoái thác, Minh Tiên liền kể lại tất cả mọi chuyện diễn ra bên trong tháp thí luyện.
“Ta có thể xác minh lời nói của Minh đại thiếu gia là sự thật. Mặc dù là người của Ngọc gia nhưng ta thấy, tỷ tỷ của ta hoàn toàn không xứng với truyền thừa.”
Vốn Ngọc Kỳ Lân còn nghi ngờ Minh Tiên muốn đặt điều để mưu đồ với truyền thừa, không ngờ đến ngay cả đứa cháu gái thứ hai của ông cũng đứng ra xác nhận chuyện này. Mặc dù biết Ngọc Lưu Linh thường hay đố kỵ với Ngọc Lưu Ly, nhưng ông không ngờ trong giờ phút này nó lại vì đố kỵ mà đạp đổ lợi ích của gia tộc.
“Ngọc lão đầu, chuyện cũng đã rõ ràng rồi. Ta khuyên ông đừng nên cố chấp nữa.”
Lão đầu mặt chữ bát tỏ vẻ tiếc nuối nói.
“Tuy ta biết ông rất thương cháu gái mình nhưng ta khuyên ông nên chấp nhận sự thật đi.”
Ma pháp sư mặc áo choàng màu vàng kia cũng lên tiếng.
Ngọc Kỳ Lân sao có thể không biết tâm tư của đám người kia kia chứ? Bề ngoài thì tỏ vẻ tiếc nuối nhưng bên trong chắc chắn là đang âm thầm chế giễu ông.
“Nếu người bên trong bí cảnh nói truyền thừa thuộc về Lưu Ly thì nó chính là chủ nhân của truyền thừa. Các ngươi nếu có bản lĩnh tại sao lại không được chọn?”
Cho dù có bị gọi là mặt dày, Ngọc Kỳ Lân nhất quyết phải bảo vệ cháu gái mình.
“Nếu ngài đã nói như vậy thì chi bằng chúng ta dùng lôi đài quyết đấu. Ai là người chiến thắng tất cả thì sẽ có được truyền thừa.”
Lời đề nghị của Nhạc Thành Tuấn lập tức được mọi người tán đồng. Khác với thí luyện, khi chiến đấu lôi đài thì bọn họ có thể dùng tất cả bản lĩnh của mình.
“Ông nội, ta đồng ý lời đề nghị này.”
Thấy Ngọc Kỳ Lân còn muốn phản bác, Ngọc Lưu Ly lập tức lên tiếng. Ông nội vì nàng mà không quản mặt mũi, nàng không thể tiếp tục im lặng được nữa. Ít nhất, nàng cũng muốn cho tất cả thấy, nàng không phải là người vô dụng.
Ngọc Kỳ Lân biết có khuyên ngăn Ngọc Lưu Ly như thế nào cũng vô dụng. Lúc này ông ta cũng đành phải chấp nhận lời đề nghị của đối phương.
Khi thấy Ngọc gia đã đồng ý với lời đề nghị này, tất cả đều cảm thấy vui mừng. Nhưng câu nói tiếp theo của Ngọc Lưu Ly lại khiến bọn họ tức nghẹn họng.
“Truyền thừa ta sẽ đem ra làm phần thưởng cho người chiến thắng. Nhưng nếu các ngươi muốn tham gia thì phải lấy ra một bảo vật thượng phẩm hoặc thứ gì đó có giá trị tương đương.”
“Tiểu nha đầu, ngươi có tư cách để ra điều kiện với chúng ta hay sao?”
Tất cả đều cảm thấy vô cùng tức giận. Bọn họ không ngờ đến Ngọc Lưu Ly lại đưa ra yêu cầu này. Mặc dù bảo vật thượng phẩm ai cũng có nhưng đem ra làm vật cá cược bọn họ lại không dám.
“Nếu các ngươi không đồng ý thì ta cũng không đánh cược nữa. Các ngươi nên nhớ, chỉ có ta mới biết cách mở truyền thừa này ra.”
Lời nói của Ngọc Lưu Ly khiến tất cả đều không thể phân biệt được thật giả. Cho dù lời của nàng là bịa đặt thì bọn họ cũng không thể cường hành cướp đoạt được. Ở đây có rất nhiều thế lực khác, ai ai cũng đều muốn lấy được truyền thừa. Nếu như thực sự chiến đấu với Ngọc gia, không biết chừng còn bị người khác ám toán. Đến lúc đó thì vừa không có được truyền thừa, bản thân cũng phải chịu thiệt nặng nề.
Tính toán của Ngọc Lưu Ly khiến Nguyễn Nam âm thầm nể phục. Cho dù Ngọc gia thực sự không lấy lại được truyền thừa thì cũng đã thu được đống bảo vật có giá trị không hề thua kém rồi.