Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song

Chương 241




Đào Hoa quay đầu đáp lại một tiếng, vui vẻ nhào về phía y, chớp chớp mắt hỏi: "Hôm nay có món gì ngon vậy?"

Kể từ ngày nọ phát hiện Thẩm Tại Dã nấu ăn rất ngon, hai người liền thay phiên nhau nấu ăn, hôm nay vừa vặn đến lượt Thẩm Tại Dã.

"Ứng phó nàng còn cần phải nghĩ sao?" Thẩm Tại Dã liếc nàng một cái, nói: "Toàn là thịt."

Đào Hoa vui vẻ nhón chân hôn chụt lên mặt y một cái, liền theo y đi ra ngoài.

Trong phủ đệ có thêm người, lại là người Thẩm Tại Dã không thích, nghe xong nguyên nhân cụ thể, Đào Hoa cũng không định ép buộc Thẩm Tại Dã tha thứ cho bọn họ, liền dặn dò Thanh Đài đưa chút thức ăn cho bọn họ, sau đó mặc kệ bọn họ ở Tây viện.

Lúc ăn cơm, trên mặt Thẩm Tại Dã không nhìn ra cảm xúc gì, Đào Hoa vừa ăn thịt vừa hỏi y: "Hay là đưa bọn họ đến nơi khác ở đi?"

"Tùy ý." Thẩm Tại Dã nói: "Dù sao đối với ta mà nói, đều là người xa lạ."

Y là người quen lạnh lùng rồi, có quan hệ huyết thống thì sao chứ? Kẻ vứt bỏ y, mắng chửi y đều là bọn họ, giờ mọi chuyện đã đâu vào đấy, lại đến nói chuyện máu mủ tình thâm, y không muốn thừa nhận.

Đào Hoa nhìn đôi môi mím chặt của y, mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay y bóp nhẹ.

"Dưới chân núi có một căn nhà rất đẹp, mẹ của Tiểu Hổ nói, gần đây chủ nhà đang bán với giá rẻ. Hay là chúng ta mua cho bọn họ ở đi, trên núi dưới núi, nói xa cũng xa, nói gần cũng gần, nếu ngài không muốn gặp bọn họ, có thể cả đời cũng không gặp mặt. Còn nếu muốn gặp, cũng chỉ mất nửa canh giờ."

Thẩm Tại Dã khựng lại, nhìn nàng, gật đầu đáp: "Được."

Lúc trẻ tuổi ai cũng có thể cảm thấy người thân không quan trọng, trong lòng y có điều canh cánh, Đào Hoa cũng không muốn ép buộc. Nhưng nàng vẫn sợ y hối hận, sợ y lúc về già sẽ nhớ đến người nhà của mình, cho nên sắp xếp như vậy là thỏa đáng nhất.

Dùng xong bữa trưa, Đào Hoa liền mang theo Thanh Đài, gói ít bạc đến đó tìm bọn họ, nói rõ ràng với Thẩm phụ, Thẩm phụ hừ lạnh một tiếng: "Nhìn cách ăn mặc của chúng ta, giống như không có cơm ăn mới đến tìm nó sao?"

Đào Hoa thật sự cẩn thận đánh giá bọn họ, trang phục của bọn họ quả thật rất sang trọng, nhìn cũng không đến nỗi tiều tụy, nhưng những bộ y phục này đều đã cũ, chắc là đã mặc rất lâu rồi. Thẩm gia trước kia chắc hẳn cũng là danh gia vọng tộc, cho dù không còn chức vị, cũng không đến mức không có cơm ăn.

Nhưng mà, chắc chắn cũng không còn được bao lâu nữa.

"Không phải là thương hại mới đưa ra quyết định này." Đào Hoa nói: "Mà là nơi này sơn thủy hữu tình, chư vị ở đây chắc cũng rất thoải mái. Vợ chồng ta ở trên núi thích yên tĩnh, lại chịu được lạnh giá, nhưng ngài và những đứa nhỏ này thì không được, phải đến trấn trên náo nhiệt ấm áp hơn một chút. Trong trấn có rất nhiều thứ, các vị nếu rảnh rỗi, còn có thể mở một cửa tiệm nhỏ, nếm thử mùi vị cuộc sống bình dân."

"Nói đi nói lại, vẫn là nó không chịu nhận tổ quy tông." Thẩm phụ nhíu mày: "Ngươi là thê tử của nó, cũng không biết khuyên nhủ nó sao?"

Đào Hoa lễ phép mỉm cười: "Ngài cũng nói rồi, ta là thê tử của ngài ấy, không phải thê tử của người khác, đương nhiên phải giúp đỡ ngài ấy. Gia không muốn làm chuyện gì, ta chưa từng ép buộc, càng sẽ không lấy đạo lý lớn lao để ràng buộc ngài ấy. Nếu không phải nể tình chư vị đã cho ngài ấy sinh mệnh, để ta có cơ hội gặp được ngài ấy, hiện tại ta cũng sẽ không khách sáo nói chuyện với ngài như vậy."

Vốn tưởng rằng là cô con dâu nhỏ yếu đuối dễ nắm bắt, kết quả lại khó đối phó như vậy? Ông lão không vui: "Nó không vào gia phả, ngươi cũng không vào được gia phả Thẩm gia ta, không được tổ tiên Thẩm gia thừa nhận, vậy cũng không sao?"

"Không sao." Đào Hoa nói: "Ta sau khi chết có thể chôn cùng ngài ấy là được rồi, gia phả gì đó cũng không phải rất quan trọng, ngài ấy không muốn vào, ta cũng không muốn vào."

"Ngươi..." Ông lão tức giận đến mức đập tay vịn: "Nó đi đâu tìm được nữ tử giống hệt nó như vậy!"

"Duyên phận gặp gỡ thôi." Đào Hoa cười toe toét: "Ngài đừng tức giận, xuống núi bình tĩnh một chút, suy nghĩ cho kỹ vì sao các vị đến đây, sau đó suy nghĩ xem nên làm như thế nào. Gia là người khẩu xà tâm phật, nhưng nếu thành ý của người khác không đủ, tâm của ngài ấy cũng sẽ không phật đâu."

Ông lão sững sờ, thần sắc phức tạp nhìn nàng một cái, suy nghĩ một lát, vẫn đi theo xuống núi.

Lần này Thẩm gia tổng cộng đến hơn hai mươi người, căn nhà dưới chân núi miễn cưỡng cũng đủ ở, Đào Hoa vừa nói không muốn quản bọn họ, vừa bận rộn sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy. May mắn là mấy vị thiếu gia Thẩm gia cũng không phải loại ăn không ngồi rồi, đưa cho hai gian hàng, cũng có thể nghiêm túc kinh doanh, quan sát một thời gian, Đào Hoa cảm thấy cả nhà này cũng không tệ lắm, ít nhất coi như là thư hương môn đệ đàng hoàng, làm việc đều đâu ra đấy.

Chỉ là thích giảng đạo lý, nói chuyện nhân nghĩa, một khi đã nói là nói không ngừng, Đào Hoa thầm nghĩ, cũng khó trách Thẩm Tại Dã chịu không nổi, ngay cả nàng cũng có chút chịu không nổi.

Có điều, Thẩm phụ quả thật là thành tâm đến cầu xin Thẩm Tại Dã nhận tổ quy tông, cuộc sống của bọn họ vừa ổn định, liền thường xuyên mang đồ lên núi, có lúc là thịt muối, có lúc là thịt rừng, hầm canh xong sai mấy đứa con trai mang lên cho y, nhìn Thẩm Tại Dã im lặng không nói gì.

Đào Hoa nhìn thấy, mỗi lần y đều không chịu ăn, nhưng chỉ cần nàng vừa đi ra ngoài, len lén nhìn trộm từ khe cửa, người nọ lại vừa ngại ngùng vừa ghét bỏ nếm thử vài miếng.

Đồ ăn do người nhà làm, hương vị vẫn là khác biệt sao?

Một ngày nọ, Đào Hoa theo thói quen định xuống núi, liền bị Thẩm Tại Dã túm lấy.

"Ta hối hận rồi." Y nhíu mày nói: "Hay là để đám người kia đi càng xa càng tốt."

"Sao vậy?" Đào Hoa ngẩn người.

"Nàng lúc nào cũng chạy ra ngoài." Thẩm Tại Dã bất mãn nói: "Chẳng lẽ không thể ở yên một chỗ cùng ta xem sách sao?"

Mắt Đào Hoa trợn tròn, bỗng nhiên cười, lập tức nhảy lên người y ôm lấy, cười tít mắt nói: "Vậy chi bằng gia cùng thiếp thân xuống núi đi? Gần đây đường núi khó đi lắm, hôm qua thiếp thân còn bị trật chân đấy!"

"Trật chân ở đâu?" Thẩm Tại Dã sửng sốt, đưa tay muốn xoa cổ chân nàng. Đào Hoa vội vàng né tránh, ôm y làm nũng: "Không cần không cần mà, hôm nay thiếp thân muốn ngài cùng xuống núi với thiếp thân!"

Không biết nên khóc hay cười, Thẩm Tại Dã ôm nàng: "Nàng có thể đừng có mỗi lần đều dùng chiêu này không? Đã lâu như vậy rồi, sắp dùng đến nhàm rồi đấy!"

"Chiêu thức không sợ cũ, chỉ cần hữu dụng là được!" Đào Hoa chớp chớp mắt: "Đi thôi?"

Trên đời này không ai hiểu Thẩm Tại Dã hơn nàng, người này có một trái tim vô cùng dịu dàng, muốn sưởi ấm y, thật sự là chuyện rất đơn giản.

Lúc hoàng hôn buông xuống, hai người cùng nhau đứng trước cửa phủ đệ Thẩm gia, cửa lớn mở ra, Thẩm phụ sững sờ, mím môi im lặng hồi lâu, mới khàn giọng lên tiếng: "Trở về rồi sao? Tẩu tẩu con đã làm xong cơm nước rồi, vào rửa tay ăn cơm đi."

Ánh mắt Thẩm Tại Dã khẽ động, y thấp giọng đáp lại một tiếng, ôm eo Đào Hoa, bước chân bước vào trong.

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo