Khương Đào Hoa từng nghĩ, nấp trong núi Đào Hoa chắn chắn có thể an nhàn vô lo sống hết một đời, nhưng bất hạnh chính là, nơi này không lâu sau đã bị người ta tìm thấy.
Còn không chỉ một người.
Sáng sớm tinh mơ mở cửa viện, liền thấy bên ngoài có một đám người đang đứng với vẻ mặt nghiêm nghị, y phục hoa lệ, dẫn đầu là một ông lão trông có chút quen mắt, phía sau nam nam nữ nữ đứng thành một đoàn, có vài phụ nhân trong tay còn dắt theo trẻ nhỏ.
Khẽ nhíu mày bấm ngón tay tính toán, Đào Hoa có chút khẩn trương, không phải là Thẩm Tại Dã gây nợ phong lưu lúc nào đó, giờ người ta kéo cả nhà đến tìm y tính sổ chứ?
Đang muốn bảo Thanh Đài đi thông báo Thẩm Tại Dã một tiếng, ông lão ngoài cửa liền lên tiếng, ngữ khí cực kỳ hung hăng: "Ngươi là ai?"
Đào Hoa ngẩn người, cũng không biết dây thần kinh nào bị chập, cười tít mắt đáp: "Ta là tiểu tiên nữ trên trời đấy."
Mọi người: "..."
Khương Đào Hoa tự véo mình một cái, khôi phục vẻ nghiêm nghị, khẽ khom người nói: "Nơi đây là tư trạch của vợ chồng ta, không biết chư vị đến đây có chuyện gì?"
Ông lão hừ lạnh một tiếng, phất tay áo nói: "Tư trạch, tư trạch đến đâu, nó cũng phải mang họ Thẩm nhà ta! Chỉ cần vẫn là người Thẩm gia, nơi của hắn, ta đều có thể đến!"
Thẩm gia? Trong đầu lóe lên điều gì đó, Đào Hoa phản ứng lại trong nháy mắt.
Đám người trước mắt này, e rằng toàn bộ đều là thân thích của Thẩm Tại Dã!
Vậy phải ứng phó thế nào đây? Nàng có chút luống cuống, tuy đã biết Thẩm Tại Dã là người nước Ngô, nhưng nàng vẫn hoàn toàn không biết rốt cuộc là chuyện gì, chưa chuẩn bị gì mà đã gặp cha mẹ chồng, sẽ không xảy ra rối loạn chứ?
"Thanh Đài?" Đào Hoa vội gọi vào trong một tiếng, thấy nàng ta một mình chạy ra: "Chủ tử, gia nói lấy chút đồ, sẽ ra ngay."
Lúc này rồi còn lấy đồ gì chứ?! Đào Hoa trừng mắt, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn đám người ngoài cửa, nặn ra nụ cười.
Thẩm phụ nhíu mày: "Tiểu cô nương nhà ngươi tuy xinh đẹp nhưng sao lại ngốc nghếch thế?"
Khương Đào Hoa: "..." Bà mới ngốc nghếch ấy, cả nhà bà trừ Thẩm Tại Dã ra đều ngốc nghếch!
Thẩm phụ liếc nàng một cái đầy khó chịu, nói: "Thế nào? Còn muốn một đám người bọn ta đứng chờ ở cửa? Không cho bọn ta vào trong ngồi?"
Lẽ thường mà nói, đúng là nên mời vào trong ngồi, nhưng Đào Hoa lại vô cớ cảm thấy không thoải mái, nếu không nhớ nhầm, Thẩm Tại Dã chưa từng nhắc đến người nhà với nàng, đã không nhắc đến, vậy phần lớn là không muốn gặp bọn họ. Y không muốn gặp, vậy sao nàng có thể cho những người này vào trong?
Vì thế nàng vẫn đứng chôn chân ở cửa, không nhúc nhích mà cười.
Thẩm phụ có chút sốt ruột: "Tiểu cô nương ngươi sao lại không hiểu chuyện như vậy? Thẩm gia ta không thể nào có loại con dâu như ngươi!"
"Nàng ấy vốn dĩ không phải con dâu Thẩm gia các người." Giọng Thẩm Tại Dã vang lên từ phía sau, Đào Hoa rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn lại, y vậy mà đang xách một tấm biển hiệu lớn! Biển hiệu quán rượu!
"Gia?"
Đào Hoa có chút bất ngờ, đang muốn hỏi y đang làm gì, Thẩm Tại Dã đã trực tiếp phi thân lên, treo tấm biển hiệu lên trên cổng lớn của phủ đệ.
Hai chữ "Khương phủ" dưới ánh mặt trời sáng rực, khiến đám người bên ngoài ngây ngẩn cả người.
Thẩm Tại Dã vỗ vỗ tay, kéo Đào Hoa đi vào trong phủ, căn dặn Thanh Đài và Trạm Lư: "Đóng cửa."
"Nghiệt súc!" Thẩm phụ sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại được, tức giận, đẩy cửa xông vào, đứng phía sau bọn họ mắng: "Tên họ cũng không cần, ngay cả họ cũng đổi luôn?!"
"Thẩm lão gia, ông đây là xông vào nhà dân." Thẩm Tại Dã quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn lão một cái: ""Khương" là họ của vợ tại hạ, nơi đây là phủ đệ của nàng ấy, ông xông vào, có được nàng ấy cho phép hay không? Luật pháp nước Ngô không phải rất nghiêm khắc sao? Rất nhiều chuyện chỉ cần làm liền trở thành kẻ xấu, ông cũng không sợ mình già rồi còn bị mang tiếng sao?"
Thẩm phụ tức đến mức râu ria run rẩy: "Ngươi nhất định phải nói chuyện với cha mình như thế sao?"
"Thẩm lão gia." Thẩm Tại Dã cười nhạt: "Trí nhớ của ông hơi kém rồi sao? Từ rất nhiều năm trước, ông đã chỉ thẳng cửa lớn đuổi ta cút khỏi Thẩm gia, từ đó trong gia phả không còn tên ta, càng không nhận ta là con trai. Ông quên rồi sao?"
Đào Hoa giật mình, ngẩng đầu nhìn y.
Nàng còn chưa từng thấy Thẩm Tại Dã gai góc như vậy, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười nhạo, mơ hồ còn có chút ấm ức giống như đứa trẻ.
Thẩm phụ có chút lúng túng, đứng im tại chỗ không biết làm sao. Thẩm Tại Dã cười nhạo một tiếng liền muốn bỏ đi, Đào Hoa buông tay y ra.
"Sao vậy?" Thẩm Tại Dã khựng lại.
Đào Hoa mỉm cười với y: "Dù ngài không màng đến người già, nhưng bên ngoài còn có trẻ nhỏ, trong núi lạnh lẽo, thiếp thân không đành lòng để bọn nhỏ bị lạnh, dù sao phủ đệ này cũng rộng, thiếp thân sẽ sắp xếp bọn họ ở Tây viện, nơi ngài không nhìn thấy, ngài thấy thế nào?"
Thẩm Tại Dã mím môi, xoay đầu sang chỗ khác nói: "Đây là phủ đệ của nàng, nàng muốn an bài thế nào thì an bài."
Nói xong, y liền băng qua hành lang rời đi, không thấy bóng dáng đâu.
Thẩm phụ nhíu mày: "Đã nhiều năm như vậy, tính tình sao vẫn chẳng thay đổi gì?"
Đào Hoa liếc nhìn lão một cái, cười nói: "Bá phụ hình như có thành kiến rất sâu với gia, tính tình gia từ trước đến nay rất tốt, chỉ là miệng lưỡi hơi độc một chút thôi."
"Ngươi hiểu cái gì?" Thẩm phụ nói: "Ta nhìn nó lớn lên, ngươi có thể hiểu nó hơn ta sao?"
Nói đến chuyện hiểu biết, Đào Hoa liền không phục, vuốt vuốt tay áo, cười hỏi: "Bá phụ biết Thẩm Tại Dã thích ăn gì không?"
"..." Thẩm phụ bất mãn nói: "Những chuyện nhỏ nhặt này, ta làm sao biết được?"
"Vậy nói chuyện lớn hơn một chút, bá phụ có biết tâm nguyện cả đời này của Thẩm Tại Dã là gì không?"
"Hừ." Thẩm phụ nói: "Còn không phải là lập công danh, để tát vào mặt lão già này sao!"
Đào Hoa lắc đầu: "Tâm nguyện lớn nhất của ngài ấy là an bình sống hết quãng đời còn lại, hơn nữa ở bên ngài ấy lâu như vậy, thiếp thân chưa từng nghe ngài ấy nhắc đến ngài nửa lời."
Nói cách khác, ngài quá tự coi trọng mình rồi, Thẩm Tại Dã căn bản không phải vì trả thù ai mà cố gắng, y cũng là người lo cho thiên hạ.
Thẩm phụ im lặng, trên mặt có vẻ không nhịn được, ho khan mấy tiếng. Đào Hoa liếc mắt nhìn đám người phía sau, vẫn bảo Thanh Đài dẫn bọn họ đi Tây viện trước.
"Nếu ngài rảnh rỗi, có thể nói cho ta biết, lúc trước vì sao lại đuổi Thẩm Tại Dã ra khỏi Thẩm gia không?" Đào Hoa hỏi.
Thẩm phụ không lên tiếng, phụ nhân đang bế đứa trẻ ở bên cạnh liền kéo nàng sang một bên, nhỏ giọng nói: "Phụ thân tuy làm sai, nhưng tính tình lại cứng đầu, cô hỏi như vậy, ông ấy nhất định sẽ không nói. Ta thấy cô cũng là người hiểu chuyện, chi bằng để ta nói cho cô biết."
"Thẩm Tại Dã lúc ở Thẩm gia tên là Thẩm Hoài Cẩn, phụ thân hy vọng hắn có thể cống hiến cho hoàng thất nước Ngô, quang tông diệu tổ. Nhưng... đứa nhỏ đó trời sinh phản nghịch, cảm thấy mấy vị hoàng tử đang tranh giành quyền lực của nước Ngô đều không xứng đáng làm vua, không muốn phụng sự. Ngũ hoàng tử mà phụ thân trung thành lúc đó giết người, phụ thân muốn giúp ngài ấy che giấu, Thẩm Tại Dã lại trực tiếp đem chuyện này mật báo cho Nhị hoàng tử, khiến các hoàng tử tranh đấu lẫn nhau, Ngũ hoàng tử cuối cùng chết trên pháp trường."
"Phụ thân tức giận, trách hỏi hắn vì sao lại làm vậy, Thẩm Tại Dã nói, nước Ngô có những hôn quân ngu thần như bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp. Lời này khiến phụ thân tức vô cùng, trực tiếp đuổi hắn ra khỏi Thẩm phủ, không nhận hắn nữa... Ban đầu cũng là nhất thời nóng giận, nhưng Thẩm Tại Dã vậy mà thật sự đổi tên, ở bên ngoài tự lập môn hộ, mới ép phụ thân phải xóa tên hắn khỏi gia phả."
Đào Hoa nghe xong nhướng mày: "Tướng công của ta làm vậy chẳng phải rất tốt sao? Sai là sai ở phụ thân ngươi chứ?"
Phụ nhân kia cười khổ: "Tình hình lúc đó, ai có thể cho rằng hắn làm đúng chứ? Hoàng thất một nước, nào có thể nói phế là phế? Cả triều văn võ bá quan cũng không thể nói đổi là đổi, cho nên đều cho rằng hắn si tâm vọng tưởng, cố tình gây sự."
"Cho nên, bây giờ ngài ấy thật sự làm được, các người mới vội vàng tìm đến, định tha thứ cho ngài ấy?"
"Đúng là vậy." Phụ nhân thở dài: "Hắn một mình ở bên ngoài, không người thân thích cũng rất đáng thương, phụ thân đã biết sai rồi, cho nên mới dẫn theo cả nhà già trẻ, đến đón hắn về, ai ngờ..."
Đào Hoa bật cười, lắc đầu nhìn nàng ta: "Các người còn cảm thấy đây là ân huệ với ngài ấy sao? Lúc trước ngài ấy một mình ở bên ngoài, sao các người không cảm thấy ngài ấy không người thân thích rất đáng thương? Hiện tại ngài ấy đã có vợ có con, gia đình hạnh phúc, các người lại vội vàng đến thương hại ngài ấy?"
"Sớm biết như vậy, ban nãy ta đã không cho các người vào cửa rồi!"
Có chút tức giận, Đào Hoa quay đầu nhìn Thẩm phụ: "Nếu ngài đã đến nhận sai, vậy còn bày đặt cái gì? Cho dù là trưởng bối, sai chính là sai, nếu muốn giữ thể diện, vậy cần gì phải lặn lội đường xa đến đây?"
"Ta có lỗi, chẳng lẽ nó không có lỗi sao?" Thẩm phụ nhíu mày: "Nó thủ đoạn nham hiểm, mưu mô xảo quyệt, nào có đường đường chính chính giống nam nhi Thẩm gia ta?"
"Vậy ngài đừng nhận ngài ấy nữa." Đào Hoa cười khẽ: "Ngài ấy chính là thủ đoạn nham hiểm, mưu mô xảo quyệt, hại rất nhiều người vô tội mới đổi lấy được thái bình thịnh thế ngày hôm nay! Ngài ấy không định lưu danh muôn đời, Thẩm gia các người đường đường chính chính cũng không cần phải đi theo ngài ấy mà bị người đời nguyền rủa, nhân lúc trời còn sáng, chi bằng mau chóng lên đường đi?"
Có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, Thẩm phụ nhíu mày: "Cô cũng biết Thẩm Tại Dã không phải người tốt, vậy còn ở lại đây làm gì?"
"Ta là thê tử của ngài ấy." Đào Hoa ưỡn thẳng lưng: "Các người có thể vứt bỏ ngài ấy, ta thì không. Hơn nữa, kẻ mà các người gọi là tiểu nhân thâm độc, trong mắt ta chính là anh hùng cái thế!"
Người trong phòng đều bị chấn động, ngoài cửa, Thẩm Tại Dã đang dựa tường khoanh tay lại cong môi cười.
Tiểu thê tử của y, sao lại đáng yêu như vậy chứ?
"... Đường sá xa xôi." Thẩm phụ lấy lại tinh thần, cúi đầu nói: "Chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi mấy ngày rồi đi."
Đào Hoa nhìn lão một cái, hỏi: "Thẩm phủ của các người chắc là không còn nữa rồi?"
Nước Ngô bị Đại Ngụy công phá, hiện tại đã hoàn toàn bị thôn tính, các vị đại thần nước Ngô trước kia rất nhiều người đều trở thành thường dân, cả nhà này, nhìn qua hình như cũng là tình trạng này.
Thẩm phụ không nói gì, cúi đầu mân mê ngón tay. Đào Hoa nhướng mày, thầm nghĩ quả nhiên là đoán trúng rồi sao?
Thẩm gia trước kia ở nước Ngô địa vị như thế nào nàng không rõ, nhưng nhìn Mục Vô Hạ bảo vệ Thẩm Tại Dã như vậy, một nhà này quả thật sẽ không có ngày tháng tốt đẹp gì.
Lạ một điều là sao nàng lại cảm thấy hả hê như vậy chứ?
"Đào Hoa." Thẩm Tại Dã ở cửa gọi nàng một tiếng: "Qua đây dùng bữa trưa thôi."
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo