Chưa kịp để Kỷ Diễm phản bác Ngụy Tiêu, Tiền Ngân Tử đã nhanh nhảu nói trước: “Nghe đồn mà anh cũng tin sao? Cẩn thận kẻo già rồi bị lừa đi mua thực phẩm chức năng đấy.”
Lời này làm Kỷ Diễm thoải mái cả người, còn Ngụy Tiêu thì mặt đen lại.
Được Tiền Ngân Tử che chở, Kỷ Diễm cảm thấy vô cùng thoải mái, anh như treo cả người trên người cô, để cô đỡ eo dìu ra ngoài.
Tiền Ngân Tử nhìn bộ dạng giả vờ của anh cũng không muốn vạch trần.
Cô dìu anh lên xe, ngồi vào ghế phụ, cài dây an toàn cho anh rồi lái xe đưa về.
Đến cửa nhà, Tiền Ngân Tử liếc nhìn Kỷ Diễm.
Anh vẫn giả vờ say, cứ như thật, muốn cô đỡ xuống.
Tiền Ngân Tử không vạch trần, xuống xe dìu anh vào nhà rồi đưa lên lầu.
Vừa mở cửa, Kỷ Diễm đã lập tức đè cô vào cạnh cửa, bá đạo hôn xuống. Môi lưỡi anh ép lấy môi cô, mạnh mẽ cạy mở.
“Anh… Kỷ Diễm…”
Tiền Ngân Tử giãy giụa muốn đẩy anh ra. Quá đột ngột, cửa thậm chí còn chưa đóng lại mà anh đã lao tới như vậy.
Kỷ Diễm hôn rất mạnh, thấy Tiền Ngân Tử đưa tay đẩy mình, anh dứt khoát nắm lấy tay cô, giơ cao ép lên cửa. Miệng không ngừng hôn xuống, kéo dài xuống cổ cô, để lại từng dấu vết.
Trải qua một trận chiến tranh lạnh, hai người tuy vẫn ngủ chung giường nhưng đồng sàng dị mộng, anh cũng không động đến cô. Cả hai đều tức giận, ngủ quay lưng lại nhau.
Kỷ Diễm đã kìm nén quá lâu.
Tối nay, Tiền Ngân Tử đã cho anh thể diện, khiến anh cảm thấy rất vui.
Không muốn chiến tranh lạnh thêm nữa, anh muốn làm hòa với cô.
Kỷ Diễm quyết định hành động.
Tiền Ngân Tử không cưỡng lại được, bị hôn đến mức có chút động tình. Nhiều ngày không làm, cô cũng khao khát. Cả hai không ngần ngại đứng ngay tại cửa.
Kỷ Diễm hôn môi cô, kéo áo cô ra.
Quá vội vã, nội y chưa kịp cởi, anh đã vén cao lên, chui đầu vào ngực cô, ngậm lấy nụ hoa mà mút.
Tiền Ngân Tử ôm lấy mặt anh, nhìn anh mút mạnh lấy đầu ngực của mình.
Kỷ Diễm bế bổng cô lên, đá chân đóng cửa phòng ngủ lại.
Anh ném cô lên giường.
Nhìn Tiền Ngân Tử nằm trên giường, như nghĩ ra điều gì, anh đi đến tủ quần áo, lấy ra hai chiếc cà vạt.
Tiền Ngân Tử ngơ ngác, nhìn thấy anh cầm cà vạt ra lại càng khó hiểu. Anh định làm gì với cà vạt?
Kỷ Diễm quỳ lên giường, đặt tay Tiền Ngân Tử ra sau, dùng cà vạt trói chặt lại.
“Anh… Kỷ Diễm, anh đang làm gì vậy?”
Kỷ Diễm không trả lời, tiếp tục hôn cô.
Quần bị anh kéo xuống, hạ thân lộ ra.
Anh dùng chiếc cà vạt còn lại, trói chặt chân cô.
Như vậy, tay chân đều bị trói.
Tiền Ngân Tử phản ứng lại, cảm giác như bản thân vừa bị bắt cóc, Kỷ Diễm sắp xâm phạm mình.
Cô nằm trên giường, Kỷ Diễm đẩy cô nằm nghiêng sang một bên.
Tiền Ngân Tử không ngờ Kỷ Diễm lại có sở thích này.
Lần đầu tiên thử như vậy, cô vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Trước giờ Kỷ Diễm luôn rất tôn trọng cô, mọi thứ đều theo ý muốn của Tiền Ngân Tử, luôn hỏi cô có được hay không, muốn hay không.
Chỉ cần cô nói không, Kỷ Diễm sẽ dừng lại, làm theo ý cô.
Nhưng lần này… Anh không hỏi cô, trực tiếp áp đảo.
Tiền Ngân Tử quay lưng về phía anh, Kỷ Diễm cúi đầu xuống mông cô.
Anh khom lưng tách hai chân Tiền Ngân Tử ra, dùng đầu lưỡi hầu hạ, liếm láp đến khi huyệt nhỏ ướt đẫm.
Kỷ Diễm không lấp kín miệng cô, khiến cô bị liếm đến thoải mái, không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.
Kỹ thuật lưỡi của anh giờ đã điêu luyện đến mức thành thạo, không còn vụng về như trước, không còn liếm lung tung nữa, hiện tại biết phải làm sao để cô thấy dễ chịu nhất.
Đầu lưỡi di chuyển khéo léo trên phần thịt non, mút mạnh, Tiền Ngân Tử chảy rất nhiều nước, cô rên rỉ không ngừng, bị liếm đến đê mê.
Không biết có phải do cơ thể bị trói, bị ép trong tư thế lạ như vậy khiến Tiền Ngân Tử cảm thấy càng thoải mái, cơ thể càng mẫn cảm, nước chảy ra càng nhiều.
Kỷ Diễm vẫn tiếp tục liếm, hút hết những dòng nước chảy ra, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng anh liếm láp vùng kín của cô.
Tiền Ngân Tử sướng đến mức lắc lư mông, Kỷ Diễm thấy đã đủ ướt át, vỗ nhẹ lên mông cô.
Anh cởi quần áo của mình ra, lộ ra thứ đã cứng lên một nửa.
Vừa rồi liếm đến mức Tiền Ngân Tử thoải mái, bây giờ đến lượt anh.
Kỷ Diễm lật người cô lại, đối diện với mình.
Anh quỳ gối trước mặt, đẩy cái thứ đó vào miệng cô.
Tiền Ngân Tử chưa kịp mở miệng, Kỷ Diễm giữ lấy phần thân ấy, ra lệnh: “Há miệng.”
Tiền Ngân Tử nghĩ mình chắc có chút biến thái, lại cảm thấy Kỷ Diễm như vậy… có chút gì đó bá đạo khó tả.
Cô có chút thích.
Cô há miệng, Kỷ Diễm lập tức nhét vào.
Miệng cô bị lấp đầy bởi thứ của anh, Kỷ Diễm đẩy vào, bắt đầu dùng miệng cô để phát tiết.