Người bình thường mà có bạn trai ngoan ngoãn nghe lời như vậy chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng may mắn, đốt đèn lồng cũng không tìm được.
Nhưng Tiền Ngân Tử nghĩ, có lẽ cô không phải người bình thường.
Kỷ Diễm đối xử tốt như thế, ngoan ngoãn nghe theo mọi điều khiến cô không thể yên tâm thoải mái đón nhận. Thậm chí còn cảm thấy áy náy.
Có cảm giác áy náy với chính bạn trai của mình thì làm sao có thể tiếp tục yêu đương bình thường được.
Cô đã nói với Kỷ Diễm không chỉ một lần.
Cả hai nên yêu đương bình đẳng.
Kỷ Diễm không cần phải nhường nhịn cô mọi chuyện, không cần việc gì cũng nghe theo ý kiến của cô.
Nhưng Kỷ Diễm chỉ là ngoài miệng đồng ý, sau đó đâu vẫn hoàn đó, tiếp tục chiều theo mọi ý muốn của cô.
Kỷ Diễm càng chiều chuộng, Tiền Ngân Tử càng cảm thấy, cô không giống như đang yêu mà đang được một người tỉ mỉ chăm sóc như chăm chút cho một tác phẩm nghệ thuật.
Mất đi những phản ứng bình thường của một người yêu, Tiền Ngân Tử cảm thấy rất khó chịu.
Thế là cô cãi nhau với Kỷ Diễm, bắt anh đừng có mọi việc đều nhường nhịn cô, phải có chính kiến của mình. Hỏi Kỷ Diễm muốn làm gì thì cứ việc nói ra, cô sẵn sàng cùng anh làm. Nhưng Kỷ Diễm chỉ bảo không có gì, anh chỉ muốn theo cô, cô muốn làm gì anh đều sẽ cùng làm.
Cô hiểu Kỷ Diễm yêu thầm mình nhiều năm, giờ khó khăn lắm mới được ở bên nhau, đương nhiên sẽ mù quáng mà chiều chuộng.
Nhưng anh lại không thay đổi!
Tiền Ngân Tử mới chiến tranh lạnh với anh, nếu anh không sửa, cô sẽ phải suy nghĩ đến việc chia tay.
Thời gian dài như vậy, với Tiền Ngân Tử mà nói chỉ là một gánh nặng.
Thực ra, cô không hề muốn chia tay. Dù sao Kỷ Diễm thực sự rất tốt, ở bên nhau lâu như vậy, cô cũng thực lòng thích anh, cho nên chỉ có thể hy vọng Kỷ Diễm tự sửa đổi.
Không ngờ, chuyện lại trở nên căng thẳng như vậy.
Kỷ Diễm mỗi đêm đều đến quán bar uống rượu, anh cũng cảm thấy tức giận.
Anh nghĩ mình có gì không tốt sao?
Người bạn trai có hiếu với gái như thế này mà còn chưa đủ sao?
Anh ngoan ngoãn phục tùng, cái gì cũng nghe theo Tiền Ngân Tử vẫn chưa đủ, cô vẫn không vui.
Anh tự cho rằng mình làm bạn trai quá tốt, không có tật xấu nào, nhưng Tiền Ngân Tử vẫn bắt bẻ, khiến lòng tự trọng của anh bị tổn thương, trong khi anh vẫn nghĩ mình không làm gì sai.
Vì vậy, lần này mới xảy ra mâu thuẫn lớn như vậy!
Nhưng, họ chỉ đang chiến tranh lạnh mà thôi chứ không phải chia tay. Anh không muốn chia tay với Tiền Ngân Tử.
Anh vừa buồn cười, vừa tức giận, quyết định xuống nước làm lành.
Kỷ Diễm nghĩ như vậy.
Nhưng hiện tại nhìn bộ dạng ngứa mắt của Ngụy Tiêu, anh lại cảm thấy giận dữ.
Anh không ngờ đã lâu như vậy mà Ngụy Tiêu vẫn chưa từ bỏ ý định với Tiền Ngân Tử.
Vẫn còn nhung nhớ cô sao?
Cũng đúng thôi, càng không chiếm được càng thèm khát.
Không chiếm được thì trong lòng luôn có một cái gai.
Ngụy Tiêu còn cố tình kích thích anh, nói: “Nhìn biểu cảm của cậu, chắc đúng như tôi nghĩ rồi, cậu và Tiền Ngân Tử chia tay phải không? Vậy tôi có cơ hội rồi nhỉ?”
Kỷ Diễm vốn định đợi thêm mấy ngày nữa, chờ cô hết giận rồi sẽ dỗ dành cô. Nhưng hiện tại nhìn bộ dạng của Ngụy Tiêu, anh không nhịn được nữa, lập tức nhắn tin cho Tiền Ngân Tử: [Đến đón anh.]
Nhắn xong, anh gửi luôn địa chỉ.
Gửi đi rồi, Kỷ Diễm ngồi chờ cô đến đón.
Ngụy Tiêu vốn đến chỉ để xem Kỷ Diễm gặp khó khăn, nhìn thấy anh cô độc như vậy thì vô cùng cao hứng, xem xong đã đủ náo nhiệt muốn rời đi, lại bị Kỷ Diễm giữ lại: “Không được đi.”
Ngụy Tiêu buồn bực: “Vì sao?”
Kỷ Diễm bá đạo đáp: “Tôi nói không được đi là không được, ngồi xuống.”
Ngụy Tiêu đi rồi, Tiền Ngân Tử tới thì sao?
Ngụy Tiêu thật sự cảm thấy anh cũng có chút vấn đề.
Không cho anh ta đi, lại còn mời uống rượu, bảo uống thêm đi.
Ngụy Tiêu liền ở lại xem Kỷ Diễm còn định bày trò gì nữa.
Tiền Ngân Tử đến rất nhanh, vừa kịp lúc Ngụy Tiêu mới uống xong ba ly rượu.
Kỷ Diễm ngồi nhìn chăm chú ra cửa.
Vì Tiền Ngân Tử từ nãy vẫn chưa trả lời tin nhắn nên trong lòng anh không yên, không biết liệu cô có đến hay không, càng khiến anh cảm thấy bồn chồn.
Hiện tại thấy cô bước vào, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhận được tin nhắn của anh, Tiền Ngân Tử lập tức đến ngay. Thấy địa chỉ là quán bar, nghĩ rằng Kỷ Diễm đã uống đến không còn sức đi đường nên cô vội bắt xe đến.
Vừa vào đã thấy, anh không có chuyện gì, nhưng Ngụy Tiêu lại đang ngồi bên cạnh.
Ngụy Tiêu không ngờ Tiền Ngân Tử cũng đến, đợi cô bước đến trước mặt, anh mới chú ý đến sự hiện diện của cô.
Anh ta vui vẻ nhìn Tiền Ngân Tử, định nói gì đó nhưng Tiền Ngân Tử hoàn toàn phớt lờ, đi thẳng đến bên cạnh Kỷ Diễm, hỏi: “Bây giờ về nhà luôn sao?”
Nghe cô hỏi vậy, khóe miệng Kỷ Diễm không nhịn được cong lên, đắc ý không giấu nổi. Anh nắm lấy cánh tay Tiền Ngân Tử đứng dậy, cố tình giả bộ say, hơi lảo đảo, dựa vào người cô.
“Anh hơi choáng.”
Nghe vậy, Tiền Ngân Tử vội đỡ lấy eo anh, Kỷ Diễm thuận thế tựa vào ngực cô: “Vừa nãy uống hơi nhiều.”
Ngụy Tiêu: “…”
Đồ chó, chỉ có hai ly cocktail mà còn bày đặt là nhiều?
Tiền Ngân Tử đỡ lấy anh, chuẩn bị rời đi, Kỷ Diễm lại cố ý giả vờ đau: “Đầu anh hơi đau, em xoa cho anh một chút.”
Tiền Ngân Tử ở ngoài luôn cho Kỷ Diễm thể diện, cô giơ tay xoa bóp huyệt Thái Dương cho anh: “Đỡ hơn chưa?”
Kỷ Diễm: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Ngụy Tiêu: “……”
Bây giờ anh ta đã hiểu tại sao đồ đó kia không cho mình đi rồi, bằng không sao có thể khiến anh ta phải chứng kiến cảnh này.
“Hai người không chia tay à?” Ngụy Tiêu tức đến mức bật cười, từng chữ phát ra từ kẽ răng: “Rõ ràng tin đồn nói hai người chia tay rồi mà.”