Chương 9: Luật rừng của Võ Giả
Cũng ba mươi phút trước, ở bên ngoài tường thành, một nhóm người từ khi nào đã tụ tập tại đó.
Ở đây, có người ăn mặc như lão nông dân, đồ tể, lính Các Lộ, lại có người như quan trong triều, thư sinh,...
Nhưng không ai là không bình thường, từ khí thế mà họ tỏa ra lúc này, hầu hết là võ giả Tam Đẳng, thậm chí có cả Nhị Đẳng và Nhất Đẳng lác đác trong đó, vũ lực mạnh thế này đều có thể xem như một nhánh quân chính quy thời chiến loạn.
Cầm đầu đám người chính là một người đàn ông trung niên với tướng mạo dữ tợn, mang bộ áo dài đen, tà khí như ẩn như hiện khắp người ông.
Ma Tu!
Kẻ này là một Ma Tu từ Tu Chân Giới, hắn ở đây để dẫn đầu đám quân này lật đổ triều đình, tu vi hoàn toàn đã đạt đến Kết Thủy Trung Kỳ.
Với tu vi này ở Tu Chân Giới cũng là một kẻ mạnh, kẻ như thế này lại lên kế hoạch xâm lược vào triều đình.
Một lão nông dân lại gần hắn và chắp tay, cung kính cúi người mà nói:
“Hồ tiên sinh, mười lăm phút nữa bom sẽ được kích nổ”
Hồ Tiên Sinh gật đầu mà hờ hững quan sát, sau đó bình thản cười lạnh:
“Chỉ là một đám ô hợp ở dưới trần gian, xem ra chủ thượng làm lắm chuyện lên, coi như một mình ta cũng có thể quét sạch toàn bộ.
Yên tâm, sau khi thành Vĩnh Xuân bị công chiếm, ta ắt hẳn sẽ đem lại độc lập cho các ngươi”
“Tạ ơn tiên sinh”
Người nông dân nghe thế mà chỉ cười chất phác gãi đầu, sau đó rời đi.
Trong mắt hắn, võ giả chỉ là lũ ngoài giương quyền giương cước ra không biết làm gì cả, coi như đối diện với tà thuật thì cũng không có khả năng để chống đỡ lại.
Về phần hứa hẹn, sau khi công chiếm thì Ma Tông sẽ sớm hạ phàm xuống nơi này, chắc chắn sẽ huyết tẩy cả trần gian để tu vi của chủ thượng tiến thêm một bước nữa, ắt sẽ đột phá Khê Xuyên, xưng bá tại Tu Chân Giới!
Mà lúc đó, chắc chắn hắn sẽ được chủ thượng trọng thưởng, tu vi cũng vì thế mà tăng tiến!
Nhưng trong lúc Hồ Tiên Sinh còn đang chìm trong ảo tưởng, bất chợt mô đất trước mặt hắn mở ra ngay lập tức, và nhanh như chớp!
“Ọe!”
Một bãi nôn bay thẳng vào mặt của hắn.
Hồ Tiên Sinh:...
Người xung quanh cũng đúng hình, chỉ thấy một tên mặc áo tứ thân màu đen, cổ áo tròn bằng the, quần mỏng bằng lụa thâm lộp cộp bò lên, sau đó ôm bụng và mặt tái nhợt lại.
“Hà… hà…”
“Hỗn xược, nhà ngươi dám-”
“Ọe! Ọe…”
Hồ Tiên Sinh giận tím mặt (có lẽ là thế) mà quát lớn, bất chợt gã đàn ông trước mắt lại nôn ra một bãi lên chân của hắn.
Hồ Tiên Sinh:...
Người xung quanh:...
Không khí bất chợt lạnh lẽo hơn bao giờ hết, mà gã đàn ông kia mệt mỏi chùi mép miệng và rồi đứng dậy, đưa đôi mắt lười biếng quan sát xung quanh, ngón út móc vào mũi và ngoáy một cái.
“... Các người… không có vé vào thành nên đi chui hả?”
Nhưng không đợi người xung quanh đáp lại, Hồ Tiên Sinh quay lưng lại và chậm rãi bước đi, tay lấy ra chiếc khăn lụa mà lau đi bãi nôn trên mặt mình, lạnh lùng nói:
“Giết hắn!”
Người xung quanh thấy hắn ra lệnh như vậy, vả lại kẻ này dường như đã biết trước kế hoạch mà cũng gật đầu, sau đó lao thẳng vào gã đàn ông kia.
Đồ Tể giơ đao chặt heo, sát khí tỏa ra mãnh liệt.
Thư Sinh ngâm thơ, chính khí lăng nhiên ẩn hiện, bao quanh chiếc quạt giấy khiến nó sắc tựa như dao.
Lão nông giơ cuốc lên mà mạnh mẽ bổ xuống, dư lực tưởng chừng như có thể đập nát cả đá, b·ạo l·ực nhắm về phía gã đàn ông.
Còn vô số người nữa, mà tâm điểm của những đòn t·ấn c·ông đó, gã ta chỉ thở dài rút ngón út ra, tiện tay bắn một cục gỉ múi ra ngoài.
Tay cầm lấy đoản côn ở sau lưng, rút ra, đoản côn đen sẫm, dài ngang một cánh tay, trên thân còn nhiều vết xước.
Gã ta giơ lên cao, sau đó chợt nện xuống mặt đất, lúc này một đợt khí thế lại tỏa ra như làn sóng tưởng chừng như có thể ngưng đọng lấy cả xung quanh.
Ầm!
Côn nện xuống mặt đất khiến nó nứt ra, khói bay mịt mù che khuất tầm mắt xung quanh, tên Đồ Tể nhíu mày nhưng vẫn vung đao chém tới.
Nhưng không hề có máu thịt bắn ra như thường lệ, đao của hắn bị chặn lại bởi một thứ gì đó.
Từ trong làn khói, gã đàn ông lúc này từ khi nào đã tiếp cận tên đồ tể, một tay giữ chặt lưỡi đao, tay kia giơ côn lên.
Đả, một cú nện mạnh xuống lên đầu tên đồ tể, khiến ý thức hắn mơ hồ, nhưng trước khi ngã gục xuống đất đã hiện lên một ý nghĩ, không thể tin được.
“Cái tên nhìn thân lắm bệnh này… là Nhất Đẳng Võ Giả, hơn nữa còn thuộc tầng lớp mạnh nhất?”
Rồi mọi thứ chìm vào bóng tối, hắn bất tĩnh.
Mà lúc này, người thư sinh đứng giữa làn khói chợt biến sắc, sau đó la lớn lên như để nhắc nhở đồng bọn:
“Cẩn thận! Kẻ này chắc chắn là Nhất Đẳng, mau mau rút lui-”
Còn chưa để hắn ta dứt lời, một bàn tay từ trong khói bụi đã nhanh như chớp bay ra, bóp lấy cổ họng mà nhấc bổng thân hình đó lên.
Rồi, khói tàn.
Chỉ còn người thư sinh, và gã đàn ông thô bỉ đứng trên mặt đất, hai mươi mấy võ giả, Tam Đẳng có, Nhị Đẳng có, thậm chí là cả Nhất Đẳng.
Đều b·ị đ·ánh gục, mà thời gian từ khi xảy ra chuyện đó đến giờ chỉ vẻn vẹn kéo dài có ba mươi dây.
Gã ta bình thản bóp mạnh cổ người thư sinh hơn và cười nhạt, sau đó chợt ném mạnh về một phía.
Ầm!
Thân thể người thư sinh tông vào cây đại thụ, thân cây cũng vì thế mà nứt ra mà nát bấy, đổ xuống đè lên người anh ta.
Hồ Tiên Sinh ngạc nhiên nhìn cảnh này, sau đó buột miệng nói:
“Nhà ngươi là ai?”
“Lý Kiệt Dương”
Gã đàn ông cười ha hả, tay nắm côn chỉ về phía hắn, sau đó trả lời.
Nhưng Hồ Tiên Sinh vẫn giữ vững vẻ bình thản lạnh lùng, hắn cười lên mà giơ bàn tay ra đối phía Kiệt Dương:
“Dám khai chiến với Ma Tu, đám võ giả các ngươi quả nhiên phải thấy quan tài mới đổ lệ”
Đáp lại hắn, chỉ thấy Kiệt Dương vẫn nở nụ cười, gã ta chợt chỉ lên trên bầu trời.
“... Ta cho ngươi hai lựa chọn.”
“Ừm?”
Hồ Tiên Sinh nhíu mày lên khó hiểu.
Cũng lúc này, một luồng kim quang mở rộng chói lóa, tên hành khất già lao tới, tay giơ gậy lên cao như chuẩn bị nện vào hắn.
Ầm!
Nhưng dễ dàng bị tay của Hồ Tiên Sinh cản lại, chỉ thấy hắn cười lạnh lên, sau đó tung chưởng về phía Thích Thành Công:
“Chỉ là trò mèo! Cuối cùng thì-”
Bất chợt, Thích Thành Công giơ tay kia, sau đó chợt ném một túm bột ớt vào mặt của Hồ Tiên Sinh, khiến mắt của hắn cay xè lên.
Thuận thế, Kiệt Dương cũng lao tới, tay rút con dao của gã đồ tể lên mà ném về phía Thích Thành Công, la lớn:
“Sư huynh, tiếp lấy!”
Ngay lập tức, lão Thành Công tiếp lấy con dao, cũng lùi lại và giữ khoảng cách so với Hồ Tiên Sinh, mỉm cười từ bi:
“A… di… đà… phật…”
“Hai ngươi, c·hết!”
Âm thanh phẫn nộ vang lên, sau đó chỉ thấy Hồ Tiên Sinh gầm lớn, hai mắt hắn giờ đã vằn vện tơ máu vì bột ợt, rồi hắn tung ra một chưởng:
“Huyết Chưởng!”
Ngay lập tức, một chưởng đỏ như máu bắn ra về phía Thích Thành Công, mỗi nơi đi qua lại có mùi của sát ý.
Chưởng này nếu như trúng! Ắt sẽ c·hết!
Chỉ thấy Thích Thành Công giơ hai tay lên, bàn tay chợt tỏa ra kim quang, sau đó lão lao tới và chưởng mạnh.
Ầm!
Thấy Thích Thành Công đánh tan chưởng pháp của mình khiến Hồ Tiên Sinh nhíu mày, nhưng rồi hắn biến sắc lên và chửi:
“Mẹ nó!”
Chỉ thấy ở dưới ống tay áo của Thích Thành Công chợt bắn ra một làn khói độc về phía Hồ Tiên Sinh, bất giác tay chân hắn vì thế mà trở nên bủn rủn yếu ớt.
Cùng lúc đó, Kiệt Dương cũng lao về phía trước đối diện Hồ Tiên Sinh, rồi gã giơ gậy lên mà phang thẳng vào đầu hắn.
“Ngươi dám c·hết!?”
Hồ Tiên Sinh phẫn nộ la lớn, tay nắm lại mà đấm vào lồng ngực của gã.
Cốp!
Nhưng rồi, chỉ thấy có thứ gì đó bị chặn lại, nắm đấm xé rách áo của Kiệt Dương, để lộ ra một cái… áo chống đạn?
Hồ Tiên Sinh lúc này thực sự kinh hãi.
Một tên tăng nhân cười từ bi, thủ sẵn độc trong ống tay áo.
Một tên võ giả thân thể cao cường, lại mang áo chống đạn.
Thần mẹ nó, não hai người có hố à?
Cốp!
Một gậy đánh bay Hồ Tiên Sinh, Kiệt Dương đổ mồ hôi trên trán mà lùi lại, thân thể có hơi lảo đảo.
Mẹ nó đám tu tiên, cho dù mình là võ giả, mang theo giáp chống đạn vẫn b·ị t·hương không hề nhẹ!
“Sư huynh, tên này không yếu, chúng ta tốt nhất nên giữa khoảng cách!”
Nhổ một ngụm nước bọt pha lẫn máu, Kiệt Dương nhanh chóng lùi lại, sau đó hừ giọng.
Chỉ thấy Thích Thành Công gật đầu, mỉm cười từ bi và… giơ súng lên.
Cạch!
“A di đà phật, bần tăng cũng thó được thứ này từ binh lính trong triều đình”
“Tốt!”
Kiệt Dương cũng gật đầu, sau đó gã ta móc ra những quả bom ở trong xe chở hàng lúc trước, rồi nhìn về phía Hồ Tiên Sinh, la lớn:
“Vậy ngươi chọn một mình đánh cả hai chúng ta, hay là cả hai chúng ta hội đồng ngươi?”
Hồ Tiên Sinh nhìn cảnh này mà mặt tái nhợt lại, trong đầu óc lúc này có một vạn con ngựa chạy qua.
Đám võ giả ở nơi này, rốt cuộc chúng bị gì vậy?