Chương 10: Tình cha con
Căn phòng trống, ở đây chỉ có một cái bàn.
Hai người ngồi đối diện nhau, ở giữa là một chiếc máy ghi âm. Không khó để chúng ta liên tưởng đến cảnh tượng khảo vấn trong những bộ phim h·ình s·ự ngày xưa.
Mà suy nghĩ đầu tiên của Trần Nhiên khi chứng kiến người đối diện, chính là…
Mọe nó, ông nặn mụn xong chưa?
Đúng rồi, lúc này người nam thanh niên mang áo dài trắng đang săm soi khuôn mặt tuấn tú của bản thân trước cái gương cầm tay, từng ngón chậm rãi chà xát trên làn da trắng trẻo mà soi tìm từng chiếc mụn.
Hồi lâu sau, anh ta đặt chiếc gương xuống và thở ra nhẹ nhõm, hài lòng chép miệng:
“Chà… quả nhiên dùng liệu pháp trị mụn sẽ có chuyển biến tốt mà, cậu cũng nên thử đấy”
Trần Nhiên:...
Cậu không nói gì, mặt vẫn cứ giữ vẻ “mình rất bình tĩnh, mình thực sự quá bình tĩnh” và nhìn về phía thanh niên áo trắng, chỉ thấy anh ta không hề nao núng và mỉm cười:
“Rất vui được gặp, tôi là Phạm Cảnh Nghi”
“V-vâng, rất vui được gặp… Phạm Tiên Sinh”
Trần Nhiên cười gượng mà đáp lại, trong khi vẫn chờ xem Cảnh Nghi định nói gì tiếp theo.
Không ngoài ý muốn, chỉ thấy anh ta cười tươi và hỏi:
“Cậu là con của Trần Phúc Tiên Nhân?”
“Vâng”
Trần Nhiên gật đầu, rồi Cảnh Nghi lại nói tiếp:
“Không cần phải lo lắng, dù sao tội đột nhập vào hoàng cung chỉ từ một đến năm năm tù giam mà thôi”
Trần Nhiên:...
Ừ, tội danh này nhẹ lắm nhỉ?
“Nhưng nếu cậu khai ra thì tất nhiên sẽ được hưởng khoan hồng-”
“Tôi xin khai!”
Cảnh Nghi còn chưa dứt lời, chỉ thấy Trần Nhiên đập hai tay lên bàn, sau đó điên tiết nghiến răng:
“Kẻ này là bị ép buộc, chính là hai lão kia! Đúng! Là hai lão kia bức ép tôi vào hoàng cung, tôi đã cố cản rồi chứ! Mẹ nó hai thằng điên, chỉ vì vài đồng tiền mà kéo tôi vào hoàng cung, hơn nữa bọn chúng còn… và rồi…”
Sau đó, cậu không ngần ngại mà vạch trần bộ mặt gian dối của lão chủ quán và tên dâm tăng đó ra cho Cảnh Vinh. Tất nhiên về việc bản thân dùng bom, khủng bố quân Cấm Vệ thì không đề cập một lời.
Tất cả chỉ là Trần Nhiên vô tình bị ép đột nhập, bị công chúa phát hiện nên phải giả trang, cậu chỉ kể có thế.
Anh ta thì sao? Trong lúc Cảnh Nghi khai ra tất cả, anh chỉ tươi cười và cầm bút chép lên sổ, thi thoảng lại ậm ờ vài điều gì đó.
Nội dung cuốn sổ:
[lâu quá là lâu, đúng là mấy tên ngốc!
(¬_¬) Trời má, khi nào mới xong để đi đắp mặt nạ dưỡng da…
(;_;) Xem ba tên ngốc này bóp nhau này-]
Trong mắt Trần Nhiên, cậu chỉ thấy Cảnh Nghi đang chăm chú lắng nghe một cách nho nhã và ghi chép lên trên cuốn sổ, hẳn là đang ngẫm nghĩ những lời cậu nói.
Thế là khi kết thúc, Trần Nhiên còn nghiêm túc bồi thêm một câu:
“Mong anh làm chủ cho tôi!”
[w(^o^)w yay, đến lúc đi dưỡng da rồi!]
Cảnh Nghi nhìn chằm chằm nét vẽ trên cuốn sổ một lúc, sau đó anh bừng tỉnh và gấp sổ lại, mỉm cười tắt máy ghi âm và gật đầu:
“Được rồi, tôi sẽ xem xét lời khai, cảm ơn cậu đã hợp tác”
“Không có gì”
Trần Nhiên đáp lại, nhưng Cảnh Nghi trước khi đưa cậu về phòng giam đã ngừng lại một hồi, sau đó nhíu mày như nhớ ra điều gì đó mà chợt hỏi:
“Cậu nói là khả năng cao Thích Thành Công vì người tình năm xưa mà ở lại?”
“Đúng, ngoài ra tôi không nghĩ ra lý do nào khác cả”
Nghe thấy vậy, Cảnh Nghi trầm ngâm và vuốt nhẹ cằm, rồi sau đó lưỡng lự một hồi lâu, lại lẩm bẩm:
“Thái Hậu… đã mất trong cuộc á·m s·át của quân phiến loạn năm xưa.
Và một trong số kẻ tình nghi đã g·iết bà ấy chính là Thích Thành Công”
Bầu không khí yên tĩnh, Trần Nhiên hơi ngừng lại một lúc, chợt hỏi:
“Tại sao anh lại nói cho tôi?”
“Vì đôi khi trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường mà, đúng không?
Kể từ ba năm lại đây, cứ mỗi tháng Cấm Vệ Quân lại truyền đến tin một tên hành khất đột nhập vào hoàng cung.
Bắt giam không được, vì gã ta đã là một vị Tông Sư, mỗi lần đều dễ dàng thoát ra”
Cảnh Nghi lười biếng trả lời và cũng quay lưng đi, dường như không có ý định mang cậu vào ngay bên trong nhà giam, chỉ thấy dư âm của câu nói anh ta vẫn vang vọng lại bên trong căn phòng nhỏ này.
“Tôi cũng chán ngán cảnh một vị Tông Sư từng học Thiếu Lâm cứ ba lần bảy lượt đột nhập vào hoàng cung rồi.
Cứ xem như vì triều đình mà chấm dứt chuyện đó đi.”
Trần Nhiên im lặng một hồi, sau đó dường một ánh sáng lóe lên trong trí óc của bản thân.
Nếu Thái Hậu đ·ã c·hết, vậy thì… Phải vì lý do gì đó mà Thích Thành Công đến nơi này chứ?
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Trần Nhiên, sau đó cậu nhanh chóng chạy vào bên trong ngục giam, tay chợt túm vai lão thầy tu bựa bựa này, vừa gặng nói:
“Ông, đồ ông cần đưa đâu? Tôi có thể chuyển giúp!”
Thích Thành Công cũng bất ngờ mà giật mình, sau đó lão còn chột dạ mà tránh xa lấy Trần Nhiên, gỡ tay của cậu ra:
“Thí chủ, bần tăng không có đam mê với đàn ông-”
“Cái rắm! Tôi có thể đưa quà cho ông!”
Trần Nhiên bực mình mà lên tiếng, Thích Thành Công cũng vì thế mà ngạc nhiên nhìn hắn.
Cuối cùng, ông thở dài một hơi, sau đó đưa bọc vải cho Trần Nhiên, bất chợt cúi đầu xuống.
“Bần tăng xin cảm tạ thí chủ!”
Xa một gốc, Kiệt Dương vắt chân lên lấy nón che mặt, vẫn cứ ngáy như thể chưa có gì xảy ra cả.
Chỉ đến khi Trần Nhiên rời khỏi nơi này, gã ta mới thở dài kéo nón xuống, giương mắt lên nhìn lấy Thích Thành Công.
“Làm cha khổ thật nhỉ?”
Thích Thành Công cười cười, sau đó chỉ tiếp tục thiền định, chỉ cảm thán lấy một câu:
“Ta không vào bể khổ, ai vào bể khổ?”
—
“Đã xử lý xong rồi?”
Ở trong Cung Điện, lúc này Minh Đại Công Chúa chắp tay mà ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài thành, nàng cất giọng mà bình thản hỏi.
“Bẩm công chúa, nhờ công của một nhân vật bí ẩn mà chúng ta đã hoàn toàn thành công chặn đứng kẻ địch.
Nếu không, với việc chuẩn bị kỹ lưỡng của kẻ thù, e rằng t·hương v·ong sẽ nhiều hơn nữa”
Phạm Cảnh Nghi chắp tay mà cúi người xuống, anh ta mỉm cười như gió xuân mà đáp lời của nàng.
Minh Đại Công Chúa nghe vậy chỉ im lặng một hồi, sau đó khẽ thở dài.
“Vậy về còn chuyện của lão tăng kia…”
“Theo lời của công chúa, thần đã tiến hành quá trình thả người rồi
Nhưng bất kể là chúng thần có ra điều kiện như thế nào, ông ấy vẫn không hề chấp nhận”
Phạm Cảnh Nghi gật đầu, và rồi anh ta chỉ cười khổ mà lắc đầu.
Minh Đại Công Chúa nghe vậy mà chìm vào trầm mặc, bởi vì nàng cảm thấy khó, khó cho việc xử lý sự việc này ra sao.
Nhưng bất chợt, tiếng bước chân dồn dập kéo đến, từ xa xa có thể thấy một bóng người.
Thanh niên cao gầy, khuôn mặt bình thường không có gì lạ, lúc này đang mang theo một tay nải.
“Công chúa! Chờ một chút!!!”
Trần Nhiên cao giọng lên mà la lớn, sau đó khi đã đuổi kịp hai người cậu mới dừng lại, chống đầu gối mà thở hồng hộc.
“Hộc… hộc… bái kiến…”
“Miễn lễ”
Minh Đại Công Chúa nhìn cảnh này, nàng không nhịn được mà bật cười khẽ, chỉ bình thản đáp lại, nhưng ánh mắt chợt nhìn sang tay nải mà Trần Nhiên đang mang.
Chỉ thấy cậu tháo nó ra, sau đó đưa cho nàng và nói:
“Cái này… là của một người bạn của tôi muốn giao cho Hoàng Đế, kính xin công chúa chuyển giao cho ngài ấy…”
Nghe vậy, Minh Đại Công Chúa ngừng lại, khuôn mặt chợt lộ ra vẻ bất ngờ, tay cũng đón lấy tay nải từ phía Trần Nhiên.
Một người bạn? Đừng nói là…
“Thần xin cáo từ!”
Nhưng không đợi nàng kịp nói gì nữa, chỉ thấy Trần Nhiên chắp tay cúi người, sau đó cậu quay lưng bước đi.
Phụt!
Như không nhịn được, Cảnh Nghi phì cười, còn Minh Đại Công Chúa ngẩn ngơ, sau đó nàng nhìn xuống tay nải, dần dần mở lấy nó ra.
Một sợi dây cột tóc làm bằng chất liệu kỳ lạ gì đấy, nhưng với thân phận là một người tu luyện, nàng có thể chắc chắn rằng thứ này là một pháp khí bảo hộ.
Khẽ thở ra, Minh Đại Công Chúa lấy sợi dây cột tóc đó, chạm vào mái tóc của bản thân và vuốt nhẹ, dần dần tết tóc lại.
Mỹ nhân, nhưng khi tết lại thành một búi tóc, khí chất của nàng cũng vì thế mà thay đổi.
Nếu lúc trước là nhu hòa như nước, thì bây giờ lại là cao ngạo, giữa trời đất như chỉ tồn tại một mình nàng.