Đạo Chu

Chương 610




Thái Thán Cự Viên rời đi không bao lâu thì mọi người mới có chút hoàn hồn lại. Nguyệt Thần cũng theo đó sâu kín tỉnh lại. Không hổ là kỹ năng hồn hoàn từ Hồng Liên, thương thế của nàng đã khôi phục hoàn toàn. Ngay cả hồn lực cũng khôi phục hoàn toàn nhưng tinh thần tiêu hao khi điều khiển Nguyệt Cung vẫn làm cho nàng trông có vẻ mệt mỏi.

Cho dù là một đội ngũ hồn sư chỉnh tề, trong sâm lâm mà gặp vua rừng rậm- Thái Thản cự viên, chỉ tổn thất một đồng đội đã là quá may mắn, mà chính là, bọn họ không phải là đội ngũ hồn sư, mà là học viên. Hồng Liên cũng thấy được mọi người bị thương nặng, nàng lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến đem mọi người trị liệu.


Cố nén cơn đau nhức trong người, Đường Tam cố gắng đứng dậy, nhưng chưa đứng vững đã lại oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Thái thản cự viên trên người toả ra một loại sóng, làm cho người ta không thể chống đỡ được, mặc dù thân thể Đường Tam rất tráng kiện, nhưng vụ va chạm mạnh lần này làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn cơ hồ đảo lộn tất cả.

Một vòng ánh sáng trực tiếp chiếu lên người Đường Tam làm cho hắn cảm nhận được thư thái. Hồng Liên quan tâm hỏi: “Sư đệ, ngươi không sao chứ?”

“Ta... ta không sao!” Đường Tam thở ra một hơi, đôi mắt đỏ bừng và cắn chặt lại. Bàn tay theo đó siết lại: “Nhưng là Tiểu Vũ đã bị Thái Thản Cự Viên bắt được. Đáng chết!” Bàn tay hắn đưa lên đấm mạnh trên mặt đất: “là lỗi của ta, ta không có cách nào bảo vệ được em ấy!”

“Việc này không thể trách ngươi, sư đệ!” Hồng Liên cắn răng mở miệng nói: “Ai ngờ Thái Thản cự viên như thế nào lại có thể xuất hiện bên ngoài Tinh đấu đại sâm lâm cơ chứ. Đã vậy nó còn bắt đi Tiểu Vũ. Ta đã gửi tin nhắn đến cho Độc Cô Bác. Chỉ cần ông ấy và Thiên Linh Hồ trở lại, chúng ta sẽ đi tìm Thái Thản Cự Viên đòi lại Tiểu Vũ trở về.”

“Tiểu Linh, ngươi muốn làm gì!” Đột nhiên một tiếng hô vang lên, Hiểu Mộng mắt lạnh nhìn về phía Tiểu Linh. Hiện tại, Tiểu Linh toàn thân bao phủ trong hồn cốt. Đôi cánh hắn vũ động theo đó định xoay người rời đi. Âm thanh Hiểu Mộng theo đó cảnh cáo: “Tiểu Vũ bị Thái Thán Cự Viên bắt đi, ngươi cũng theo đó mất đi bình tĩnh!? Ngươi là đệ tử của Thiên tông mà cũng bị tình cảm ảnh hưởng mất đi lý trí của mình?”

“Ta...” Trầm mặc một chút, Tiểu mở miệng nói: “Xin lỗi, ta không đi không được!” Xoay người, thân hình khẽ động, đôi cánh hơi vỗ, Tiểu Linh định rời đi.

“Sư huynh...” Đường Tam đột nhiên lên tiếng mở miệng nói: “Để ta đi cùng với ngươi. Thêm một người thêm một phần lực, ta cũng muốn đi tìm Tiểu Vũ.”

“Hồ nháo!” Nguyệt Thần lạnh giọng mở miệng nói: “Các ngươi, với thực lực bây giờ mà vọng tưởng cứu người từ tay Thái Thản Cự Viên. Thật sự không tự lượng sức, không biết chữ chết là viết như thế nào? Các ngươi chưa nhận thấy được thực lực các ngươi so với Thái Thản Cự Viên chênh lệch lớn đến nhường nào ư?”

“Tiểu Tam, Tiểu Linh!” Hồng Liên cũng vì thế nhẹ giọng ở một bên khuyên nhủ: “Tử Nguyệt, cô ấy nói đúng đấy! Chúng ta chờ đợi tiền bối Độc Cô Bác cùng Thiên Linh Hổ trở lại là được. Với tốc độ phong hào đấu la rất nhanh sẽ...”

“Không được!” Tiểu Linh và Đường Tam không hẹn mà cùng mở miệng. Tiểu Linh mở miệng lắc lắc đầu nói: “Tiểu Vũ, trong mấy năm sinh sống cùng nhau. Ta vốn đã coi nàng như thân nhân của mình. Hiện giờ, thân nhân càng trong nguy hiểm, ta làm sao có thể mặc kệ được.”

“Hồ nháo!” Nguyệt Thần lại lạnh lùng quát lần nữa: “Các ngươi có biết mình đang nói gì không? Hơn nữa, có lẽ Tiểu Vũ chưa chắc đã gặp phải nguy hiểm...” Những lời này nói ra làm Tiểu Linh và Đường Tam cực kỳ tò mò. Họ không hiểu được ý trong lời của Nguyệt Thần nói. Lúc này, Nguyệt Thần tiếp tục nói: “Các ngươi không cần biết chỉ cần biết ta tốt với các ngươi là được. Đây là sư tỷ mệnh lệnh cho các ngươi hai người, ai cũng không được phép rời đi!”

“Xin lỗi ta không làm được!” Tiểu Linh mở miệng đáp lời: “Lời sư tỷ ta còn tin được nhưng thứ lỗi ta không cách nào đặt an toàn Tiểu Vũ chờ mòng vào cái hy vọng nào đó. Ta nhất định phải đi tìm em ấy!”

“Ta cũng vậy!” Đường Tam đứng ở một bên gật đầu nói: “Tử Nguyệt sư tỷ, nếu là trường hợp Phi Yên sư tỷ của ngươi bị bắt đi, ngươi sẽ làm thế nào? Cho dù chỉ còn một tia hy vọng, ta nhất định phải đi thử xem. Coi như ta cầu xin người, nếu bây giờ ta không đi, cả đời ta sẽ phải tiếc nuối. Sư tỷ mệnh lệnh, thứ cho Đường Tam không thể vâng theo!"

“ngươi biết ngươi đang nói gì sao, Tiểu Tam!” Nguyệt Thần lại hỏi lại, giọng nói lạnh nhạt: “Vậy để ta trả lời cho ngươi. Có lẽ sẽ có ngày chị ta Phi Yên bị người bắt đi nhưng ta sẽ không ngu xuẩn đuổi theo. Ta nhất định sẽ tu luyện trở nên mạnh hơn sau đó đến bao thù cho chị ấy. Thay vì chết một cách lãng phí, ta càng phải bảo toàn tính mạng mình để trả thù.”

“Sử tỷ... có lẽ ngươi nói đúng!” Đường Tam mở miệng gật đầu mở miệng nói: “Nhưng ta không có cách nào làm được như sư tỷ nói!” Hắn đứng dậy sau khi thân thể đã chữa trị hoàn tất. Hắn đi về phía Tiểu Linh nói: “Sư huynh chúng ta đi thôi!”

“Hai người các ngươi muốn cái lệnh ta!” Nguyệt Thần lạnh lùng mở miệng nói: “Vì hành động này ta có thể trục xuất hai người ra khỏi học viện. Các ngươi có biết hay không?” Lời này làm cho thân hình hai người thoáng ngừng lại nhìn về phía Nguyệt Thần.

Nếu mọi người trong Tiểu Linh và Đường Tam chứng kiến dáng vẻ của Thái thản cự viên lúc này nhất định sẽ giật mình, bởi vì, lúc này Tiểu Vũ không phải bị nắm trong bàn tay to lớn của nó, mà là ngồi ngay ngắn trên bả vai rộng lớn của nó. Thái thản cự viên tốc độ tuy mau, nhưng lại cực kỳ vững vàng. Ngồi trên vai hắn, Tiểu Vũ thậm chí không có chút cảm giác chấn động nào.

Tiểu Vũ trên mặt lúc này lộ vẻ lo lắng, bất thời hướng về phía sau nhìn. "Nhị Minh, dừng lại ở đây được rồi, đừng đi nữa, ta phải mau quay trở về. Nếu không, bọn họ sẽ rất lo lắng. Nhị Minh, đáng lẽ ngươi không nên đi tìm ta."

Nghe Tiểu Vũ nói xong, Thái Thản cự viên bỗng thần kỳ dừng lại, hơn nữa còn cúi thấp người xuống, để Tiểu Vũ từ trên vai mình tuột xuống dưới đất. Cái đầu to lắc lắc, trong mắt toát ra vẻ vô tội. Tiểu Vũ thì thào tự nói: “Tiểu Linh và Đường Tam bị thương rồi, ta bị ngươi bắt đi, hai người họ nhất định vô cùng lo lắng. Các ngươi sao, ngàn vạn lần không nên xúc động à, ta sẽ lập tức trở về ngay. Nhị Minh, lần sau nếu ngươi lại cảm nhận được mùi của ta… trước tiên hãy ở khoảng cách xa quan sát một chút. Ngàn vạn lần không nên tuỳ tiện ra tay, nếu không vạn nhất tổn thương đến bạn của ta thì rất phiền phức."

Tiểu Vũ hôm nay gặp nó thập phần đột ngột, nhưng dưới tình huống đó, nàng căn bản không có khả năng giải thích cho Thái thản cự viên biết, chỉ có thể sử dụng phương pháp đặc thù thông báo cho nó biết không được đả thương người khác, cuối cùng vẫn là để Thái thản cự viên đem đi. Mặc dù Tiểu Vũ biết là nó lo lắng cho mình, nhưng cục diện như vậy tuyệt không phải là ý nguyện của nàng, nhất là chứng kiến Tiểu Linh và Đường Tam bị thương nặng càng khiến nàng thêm lo lắng.

Thái thản cự viên tựa hồ có thể hiểu lời nói của Tiểu Vũ, nhãn quang như hai ngọn đèn nhấp nháy, thần sắc ôn hoà dị thường. Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Thái Thản cự viên: "Nhị Minh, Đại Minh vẫn khỏe chứ?"

Thái thản cự viên gật gật đầu. Tiểu Vũ lại nói: "Vậy thì tốt. Ta sợ mọi người lo lắng, phải nhanh chóng trở về. Lần này được ngươi đem ra ngoài, dứt khoát hoàn thành đệ tam hồn hoàn của ta đi, khỏi phải tìm cơ hội lần sau nữa. Bây giờ ta bắt đầu, ngươi hộ pháp giúp ta. Đúng rồi, ở học viện Thiên Địa này ta học được thứ mà ngươi không tưởng được đâu. Được rồi, lát nữa ta sẽ nói với ngươi sau."

Thái thản cự viên Nhị Minh gật đầu, trong miêng đột nhiên phát ra một tiếng gầm trầm uất. Âm thanh mặc dù không lớn nhưng lại truyền xa ngàn mét. Trong phạm vi này tất cả toàn bộ hồn thú đều bị hù doạ sợ hãi, bay khỏi lãnh địa của mình hướng ra xa chạy trốn.

Tiểu Vũ trong lòng lo lắng tình trạng của mọi người, không dám chậm trễ thời gian, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống trước mặt Nhị Minh. Hai tay chấp niệm Lan Hoa Chỉ, tay phải đặt trên đùi, lòng bàn tay hướng lên trên, tay trái đặt trước ngực, trong miệng bắt đầu phát ra chuỗi âm thanh kỳ dị.

Cùng âm thanh kỳ dị đó, hai mắt Tiểu Vũ dần biến thành màu đỏ, hai vòng hồn hoàn màu vàng lặng lẽ xuất hiện, xoay quanh thân thể nàng, đồng thời, một bạch sắc hư ảnh cực lớn dần dần hình thành sau lưng nàng, chính là hình dạng vũ hồn thỏ ngọc của nàng. Hồng quang nhàn nhạt dần dần từ người nàng lan tỏa ra, theo thời gian, hồng quang ngày càng cường thịnh,quang mang tràn ngập đỏ tươi tựa như màu máu.

Thái thản cự viên nằm rạp xuống bên cạnh Tiểu Vũ, nhìn Tiểu Vũ bên trong hồng quang, đôi mắt to toát lên vài phần khát vọng. Thời gian dần dần trôi qua, trong vầng quang mang màu đỏ mãnh liệt từ từ lộ ra một tầng tử mang. Tử mang nhờ nhiều điểm tinh quang tụ lại mà thành hình, chính là một vòng viên hoàn.

Tử hoàn rơi xuống, rơi trên mình Tiểu Vũ.Lúc đầu nó không cách nào hợp vào cùng hai quang hoàn kia, nhưng theo hồng quang tăng cường, tử hoàn dần dần bình ổn, lại chính là một hồn hoàn ngàn năm. Theo sự xuất hiện của đệ tam hồn hoàn, thân hình Tiểu Vũ tựa hồ càng trở nên hài hoà, cả người nhìn có vẻ lớn hơn một chút, bất luận là ngực hay là vai, dường như đều thêm vài phần nữ tính, khiến nàng trở nên càng hoàn mỹ hơn.

Chỉ là nét thơ ngây lại âm thầm giảm bớt. Cùng lúc, sau lưng nàng, hư ảnh ngọc thỏ cũng từ sau lúc đệ tam hồn hoàn xuất hiện càng trở nên rõ ràng hơn. Nàng mỉm cười nói: “Cuối cùng cũng thành công ngưng tụ hồn hoàn thứ ba.” Quay ra nhìn về phía Thái Thán Cự Viên: “Nhị Minh, để ta kể cho ngươi thứ ta học được ở học viện Thiên Địa!”