Đạo Chu

Chương 609




“Thái Thản Cự Viên!”c ho dù là người luôn luôn trầm ổn như Đường Tam, lúc này thanh âm cũng có chút thay đổi.

Thái thản cự viên là hồn thú mang ý nghĩa gì trong sâm lâm. Tuyệt đối là bá chủ nơi đây. Không có hồn thú nào dám đắc tội với nó, bởi vì kết quả tất yếu là tử vong. Cho dù là Thái thản cự viên là một bách niên hồn thú, cũng có thể đấu với thiên niên hồn thú khác. Bọn chúng là loài sở hữu lực lượng cùng tốc độ vô cùng khủng bố, công kích phòng ngự cơ hồ không có gì là khuyết yếu, đáng sợ nhất chính là bọn chúng có thể thi triển một vài loại hồn kỹ bình thường. Không một người nào biết Thái thản cự viên chánh thức có kỹ năng gì, bởi vì những người chứng kiến kỹ năng đó đều đã chết.


Cùng là thiên niên hồn thú, thực lực lại bất đồng, đó là vấn đề về thuộc tính bản thân. Mà Thái thản cự viên, trong tất cả các loại hồn thú, hiển nhiên là một trong số ít loài đứng ở trên đỉnh Kim Tự Tháp, có khả năng mang đếu ác mộng kinh hoàng cho tất cả mọi hồn sư.

Từng không biết có bao nhiêu hồn sư mơ ước sở hữu được Thái thản cự viên cường đại, hy vọng có thể giết chết nó làm hồn hoàn cho mình. Nhiều người đã cố gắng thực hiện ý đồ cuồng vọng này,nhưng toàn bộ đều đã biến mất khỏi thế gian.

Trong giới hồn sư, tựa hồ chỉ có một người đã từng giết chết một con Thái thản cự viên, chỉ có duy nhất một người mà thôi. Thái thản cự viên không chỉ có thực lực cường đại, mà bản thân nó có trí tuệ không thua gì loài người. Tại sâm lâm, nó tuyệt đối là vương giả.

Vậy mà Đương Tàm vừa dứt lời không bao lâu thì cả Nguyệt Cung theo đó trấn động. Âm thanh vang dội phát ra làm cho tất cả mọi người đều theo đó trấn động. Nguyệt Thần vồn cùng Nguyệt Cung là quan hệ huyết mạch tương liên. Nguyệt Cung là bản mạng hồn khí của nàng, cú va đập mạnh của Thái Thán Cự Viên khiến cho Nguyệt Cung trấn động mạnh.

“Phốc!” Miệng Nguyệt Thần cảm giác ngọt ngọt, cổ họng không nhịn được phốc ra một ngụm máu đỏ tươi. Cảm giác tức ngực khiến cho nàng không có cách nào chịu đựng nổi. Ngay lập tức bàn tay đưa lên che ngực của mình. Song bàn tay nàng lập loè hồn lực, bàn tay hất ra trực tiếp điều khiển Nguyệt Cung lần nữa.

Nguyệt Cung giống như một căn nhà nhưng lại hoàn toàn không là gì trước hình thể khổng lồ của Thái Thản Cự Viên. Nguyệt Cung hư ảo cũng đã xuất hiện trước mặt nó. Ngay lập tức Thái Thản Cự Viên trực tiếp vươn ra nắm đấm khổng lồ đánh thẳng vào Nguyệt Cung.

“Phốc!” Lại một ngụm máu đỏ tươi trực tiếp từ miệng Nguyệt Thần phun ra. Nhìn bộ dáng của Nguyệt Thần, Tiểu Vũ cảm giác được lòng mình đau như cắt. Nàng không biết phải làm gì mới phải. Bản thân nàng không có cách nào nói lên lời nào.

Vụt! Nguyệt Cung theo đó trực tiếp vọt thẳng bay lên không. Bất quá thân hình khổng lồ Thái Thản Cự Viên lại một đuổi theo. Bàn tay vươn ra trực tiếp bắt lấy Nguyệt Cung vậy mà đang bay đi đột nhiên Nguyệt Cung dừng lại. Cú va chạm này lại phát ra một âm thanh khá rõ: “Phanh!”

Nguyệt Cung cũng theo đó thuận thế trực tiếp mượn lực từ bàn tay Thái Thản Cự Viên bắn về phía phương xa. Đồng thời thân ảnh Nguyệt Cung theo đó cũng hư ảo biến mất trước mắt Thái Thản Cự Viên. Cả Nguyệt Cung biến mất, thân ảnh Thái Thản Cự Viên theo đó phát ra từng tiếng gầm rống đến điên cuồng: “Hống, hống...”

Hai nắm đấm Thái Thản Cự Viên nắm chặt, bàn tay hắn trực tiếp vươn ra liên tục đấm đấm vào ngực của mình. Bất quá nó ngay lập tức vọt hướng về phía trước tiếp tục ý định truy tìm cái toà nhà có ánh sáng màu ngân bạch kia. Trong lòng nó chỉ có bóng hình nhỏ bé đó mà thôi.

Phanh! Nguyệt Cung trực tiếp va chạm vào một mảnh đất sâu trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Nó va đập mạnh mẽ đến mức thân thể đám người Nguyệt Thần trực tiếp từ Nguyệt Cung bắn hẳn ra bên ngoài. Mỗi người rơi vào trong mặt đất phát ra âm thanh vang dội. Mọi người mỗi người bắn một hướng không biết là rơi vào nơi nào.

Nằm bệt trên mặt đất, Nguyệt Thần đưa ngón tay như muốn kết ấn. Nguyệt Cung theo đó thu nhỏ biến thành một luồng ánh sáng trực tiếp chui vào trong cơ thể mình. Sau đó miệng Nguyệt Thần lại vì thế mà trực tiếp ngọt ngọt, cảm giác ngực truyền đến đau đớn. Miệng nàng trực tiếp phốc ra một ngụm máu. Đôi mắt mờ ảo choáng váng, mi mắt nặng trịu theo đó từ từ xụp xuống.

“Mọi người không sao chứ?” Đường Tam bắn ra bên ngoài nhanh nhất. Trong bóng đêm lập tức hắn sử dụng Tử Cực Ma Đồng, loại võ công truyền thừa mà chính Đường Tam co. Nháy mắt đó, đôi mắt hắn như phát ra chút tử quang khiến cho hắn có thể nhìn ra rõ ràng trong bóng đêm. Tất cả mọi người theo đó nằm la liệt khắp mọi nơi.

Hống! Đột nhiên một tiếng hống khiếu làm cho Đường Tam cùng mọi người hoàn toàn giật mình. Không nghĩ tới Thái Thản Cự Viên lại đuổi tới nhanh như vậy. Hướng đi Thái Thản Cự Viên vừa lúc trực tiếp phù hợp với nơi Nguyệt Cung đáp xuống. Rõ ràng Nguyệt Thần đã thay đổi tuyến đường rồi nhưng vẫn cứ đụng độ Thái Thản Cự Viên. Không thể không nói số của nàng quá nhọ.

“Đáng chết là Thái Thản Cự Viên!” Hồng Liên mở miệng mắng: “Thế nào con súc sinh ấy lại tìm được ở nơi này!” Ngay cả Hiểu Mộng cũng vì việc này mà sắc mặt trở lên lạnh lẽo hơn. Bàn tay Hồng Liên đã xuất hiện võ hồn, ánh sáng chiếu xuống cơ thể Nguyệt Thần. Một tay khác cầm chặt thanh kiếm Xích Luyện trong tay mình.

“Bây giờ không phải nói chuyện này...” Tiểu Linh quay ra nhìn về phía mọi người lập tức mở miệng nói: “Chúng ta phải...”

Tiểu Linh còn chưa nói hết thì lập tức một tiếng hét làm cho hắn ngẩn người. Hắn cùng với Đường Tam không hẹn mà kêu lên một tiếng: “Tiểu Vũ!”

Mắt thấy Tiểu Vũ rơi vào tay Thái Thản cự viên, con mắt Đường Tam nhất thời đỏ rực, không đợi thân thể ổn định trên mặt đất, đạp một cước mạnh hướng xuống đất, cả người trực tiếp đứng lên, mượn một cây đại thụ bên cạnh nhảy lên, hai tay như chớp từ hông vung ra, hơn mười đạo hàn quang đồng thời bắn thẳng lên, nhằm vào mắt của Thái thản cự viên phi tới. Con mắt, có lẽ là một yếu điểm trong một số ít yếu điểm của Thái thản cự viên.

Ở bên cạnh Tiểu Linh cũng bất chấp như vậy, hắn lập tức toàn lực mở ra sức mạnh của mình. Hồn hoàn theo đó hai vàng một tím xuất hiện. Tuy nhiên lần này khác biệt là một đám hồn cốt theo đó loé sáng. Chúng tạo ra một bộ giáp trực tiếp bao bọc lấy cơ thể Tiểu Linh. Sau lưng Tiểu Linh còn mọc ra một bộ cánh màu xanh lam tuyệt đẹp.

Lúc này, tâm trạng Tiểu Linh và Đường Tam chìm xuống tận đáy. Họ rất rõ ràng, với lực lượng của Thái thản cự viên, chỉ cần tay hơi dùng sức, Tiểu Vũ không thể may mắn thoát khỏi, sợ rằng cho dù thân thể của nàng rất mềm dẻo cũng không thể sống nổi.

Cùng lúc đó, Thái Thản cự viên làm một động tác đơn giản. Hai mắt nó khép vào, làm cho ám khí của Đường Tam toàn lực phát động mất đi hiệu quả.

Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh….

Liên tiếp chuỗi âm thanh trong trẻo dày đặc vang lên. Tất cả ám khí bay về phía con mắt của Thái thản cự viên, toàn bộ chạm vào mi mắt đều bị rơi xuống đất, bất quá đó cũng là thời cơ của Tiểu Linh. Lập tức Tiểu Linh trực tiếp xuất hiện ở bàn tay của Thái Thản Cự Viên. Võ hồn xuất hiện, một đoàn nước trực tiếp bao phủ lấy cơ thể Tiểu Vũ.

Vụt! Thái Thản Cự Viên đang nắm chặt Tiểu Vũ cảm giác như nắm phải một cái xà phòng trơn tuột. Thân thể Tiểu Vũ theo đó trực tiếp vọt ra khỏi tay Thái Thản Cự Viên. Nàng lập tức rơi vào trong vòng bàn tay của Tiểu Linh bị hắn ôm vào trong lòng ngực. Một cảm giác mềm mại và an toàn làm cho nàng không muốn rời xa lòng ngực của Tiểu Linh.

Song nàng chưa con có cảm giác được an toàn bao nhiêu thì bản thân nàng đã trực tiếp bị Tiểu Linh đẩy về phía sau. Bản thân Tiểu Linh lập tức phát ra tiếng quát lớn: “Đường Tam!” Một đám nước lập tức bao bọc lấy cơ thể Tiểu Vũ làm cho nàng trực tiếp bắn về phía Đường Tam.

Một bàn tay khổng lồ Thái Thản Cự Viên theo đó vọt ra muốn bắt lấy Tiểu Vũ thì thân mình Tiểu Linh lập tức vọt tới chắn trước. Bàn tay hắn trực tiếp ngưng tụ một màn nước khổng lồ chắn trước bàn tay của Thái Thản Cự Viên.

Phanh! Thái Thản Cự Viên trực tiếp đánh lên màn nước song màn nước cũng chỉ làm cho bàn tay nó thoáng rung động. Một cỗ cực lực đánh gãy làm cho Tiểu Linh trực tiếp cảm giác nhộn nhạo. Miệng phát ra một ngụm máu đỏ tươi: “Phốc!” Bàn tay vẫn mạnh mẽ trực tiếp chụp thẳng về phía Tiểu Linh

"Không nên." Tiểu Vũ nhìn thấy Tiểu Linh bị đánh bay, kinh hô một tiếng.

Dường như tiếng hô của Tiểu Vũ cũng làm cho tốc độ của Thái Thản Cự Viên khẽ ngừng lại. Song ngay lập tức nó vẫn đem Tiểu Linh trực tiếp đụng bay. Đồng thời nó gầm lên một tiếng, một đoàn hắc khí trực tiếp mạnh mẽ phát ra. Bàn tay hung hăng chộp về phía Tiểu Vũ.

Đường Tam ngay lập tức sử dụng Võ Hồn của mình trực tiếp sử dụng Lam Ngân Thảo cuốn lấy thân thể Tiểu Vũ. Ngay sau đó hắn đem Tiểu Vũ ném bay về phía đám người Hiểu Mộng. Bàn tay Thái Thản Cự Viên cũng theo đó trực tiếp vươn ra bắt lấy Tiểu Vũ. Song một đám lam ngân thảo cuốn lấy tay hắn. Đồng thời bàn tay Đường Tam cũng nắm chặt lấy đoạn đầu dây lam ngân thảo kia.

Phanh! Thân thể Đường Tam bị đẩy lùi lại khi hắc khí đánh nát lam ngân thảo. Cùng lúc đó trực tiếp một đám ánh sáng màu lam trắng trực tiếp toả ra bên ngoài. Nó nhanh chóng trực tiếp bao phủ lấy cơ thể Thái Thản Cự Viện.

“Phốc!” Lần này, Hiểu Mộng cũng cảm giác được miệng có chút ngọt ngọt. Ngay lập tức miệng nàng phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể nàng theo đó lảo đảo, giọng nói giễu cợt nói: “Thứ này, gọi là tình cảm của phàm nhân sao?” Vừa nói cây phất trần cũng theo đó cuốn lấy thân thể Tiểu Vũ. Thân thể nàng theo đó đứng trước Thái Thản Cự Viên.

Ầm! Một vòng tròn bao phủ lấy Hiểu Mộng cùng với Tiểu Vũ. Nó trong suốt như hư ảo nhưng cũng theo đó trực tiếp bị một bàn tay Thái Thản Cự Viên đánh nát. Thân mình Hiểu Mộng theo đó lùi lại, miệng nàng cũng lần nữa phun ra một ngụm máu. Bàn tay nắm lấy thân mình Tiểu Vũ muốn bỏ trốn.

Bụp! Thân thể Hiểu Mộng bị một cánh tay khác của Thái Thản Cự Viên đánh bay. Đồng thời lúc đó, bàn tay còn lại trực tiếp chụp lấy Tiểu Vũ. Lúc này, hắn không có để ý gì đến Tiểu Linh và Đường Tam đang tiến tới, chợt phóng người lên cao nhảy ra xa trăm thước, biến mất vào trong sâm lâm.

Giọng nói Tiểu Linh gầm lên: “Thả em ấy ra!” Đáng tiếc tốc độ của Thái Thản Cự Viên quá nhanh. Chỉ trong chớp mắt cũng đã biến mất trước mắt đám người Tiểu Linh.