Khuôn mặt Chu Trúc Thanh trở nên đỏ bừng, nàng hoàn toàn mất đi hình ảnh âco thượng Vũ Vô Cực ở trong lòng nàng. Một hình tượng đại anh hùng cao lớn Phong Lôi đã hoàn toàn sụp đổ. Thay thế vào đó là một người thanh niên tuấn tiếu nhưng tràn ngập ti tiện biến thái. Chiêu thức này đã hoàn toàn đánh sập vị thần tượng ấy, một hình tượng cao lớn của sự thô bỉ tục tĩu được dựng lên trong lòng Chu Trúc Thanh.
Ở khu vực quan sát, con mắt Mã Hồng Tuấn mở ra trừng trừng. Bàn tay hắn vỗ mạnh lên đùi mình phát ra một tiếng chát vô cùng to lớn. Âm thanh này đủ để mọi người tỉnh lại quay sang nhìn về phía hắn. Mập mạp Mã Hồng Tuân cười một nụ cười tràn ngập dâm đãng và tiện tiện: “Quả không hổ là anh Vô Cực, biện pháp thần kỳ như vậy cũng có thể nghĩ ra được.”
Bất quá trực tiếp đáp lại là ánh mắt lạnh như băng của Chu Trúc Thanh. Nhất thời Mã Hồng Tuấn lập tức ngậm miệng lạ. Ở trên đài, tiếng chửi bới ầm ầm phát ra từ đám nam nhân ở trên đài: “Vô sỉ, chết mẹ mày đi, thắng chi không võ...”
“Đáng chết!” Thiên Thủ Cương Thủ giận tím mặt. Giờ nàng đã biết Vũ Vô Cực bỉ ổi như thế nào, để thắng trận này vậy mà dùng cách bỉ ổi như thế. Nó làm cho nàng giận tím mặt lại. Thân thể phóng về phía trước. Bàn chân trực tiếp vươn lên trực tiếp ngưng tụ thành hư ảnh.
Oanh! Một cú va đập thật mạnh làm sàn nhà rạn nứt. Đất đá theo đó trực tiếp bắn tung toé lên. Bụi mù tản ra ngoài. Thân thể vừa đáp xuống mặt đất, Thiên Thủ Cương Thủ trực tiếp phóng tới tung ra một cú đấm trực tiếp đánh thẳng về phía người Vũ Vô Cực.
Phanh! Vũ Vô Cực ăn nguyên cả một đòn tấn công thẳng vào người dù bản thân hắn trực tiếp vươn tay đỡ lấy đòn tấn công của Thiên Thủ Cương Thủ. Bàn chân hắn lập tức lê dài trên mặt đất. Miêng cảm giác ngọt ngọt phun ra một ngụm máu tưới: “Phốc!”
Bản thân Đái Mộc Bạch trong lúc đó cũng trực tiếp dừng lại ở trên sàn đấu. Song hắn cũng không có ý định tấn công. Chỉ thấy được Thiên Thủ Cương Thủ đưa hai tay đấm mạnh vào nhau, lòng bàn tay bên trái bắt lấy nắm đấm bên phải, giọng nói mang theo oán trách: “Đáng giận!” Thân thể nàng biến thành một đạo ánh sáng bắn về phía Tiểu Y.
Hồn lực Tiểu Y cũng chỉ có bị phong ấn vài giây sau đó lập tức khôi phục. Bất quá nó cũng khiến cho bản thân nàng rơi xuống phía dưới sàn đấu. Đôi mắt nàng nhướng mày nhìn về phía Vũ Vô Cực. Trong ánh mắt tràn ngập tức giận có thể thấy rõ.
Vũ Vô Cực dường như không dám đối mặt với ánh mắt chất vấn u oán của Tiểu Y, hắn chỉ có thể gãi gãi sống mũi của mình. Lại nghe được Diễm Linh Cơ tràn ngập châm chọc nói: “Không nghĩ tới chồng yêu, anh lại là một người như vậy. Chiến thắng trận đấu này, anh lại dùng thủ đoạn như vậy. Anh có cần thiết phải làm đến như vậy sao?”
“Binh gia có câu binh bất yếm trá!” Vũ Vô Cực cười một cách tràn ngập vô sỉ, hắn thở ra một hơi dài nói: “Cơ bản là...” bàn tay hắn hơi đưa lên, giọng nói hắn mang theo bất đắc dĩ: “Thực lực hai em bất cứ một ai cũng hơn anh. Anh cơ bản không tìm được bất cứ phần thắng nào ngay cả có Đái Mộc Bạch ở bên cạnh. Chưa kể việc hai em có thể sử dụng võ hồn dung hợp kỹ. Phần thắng cơ bản bằng không nếu như không sử dụng kế!”
“Ông chồng đẹp trai...” Chiếu Mỹ Minh nheo mắt lại, đôi mắt cũng trở nên lạnh lùng: “Vậy để em đưa anh xuống đài bằng một nụ hôn nóng bỏng nhé!”
“Chồng yêu...” Diễm Linh Cơ đưa lên hai thanh châm đỏ. Chúng bốc lửa và xoay tròn trong những ngón tay của mình: “Đừng nghĩ đến anh sẽ chiến thắng trận này nhé!” Đôi mắt nàng cũng trở nên sắc bén và lạnh lùng hơn. Mỗi bàn tay nắm chặt một thanh phi châm bốc lửa.
“Xem ra, anh làm vậy đã khiến cho mọi người giận rồi sao?” Vũ Vô cực mở miệng đáp lời. Bàn tay trực tiếp vươn ra, một cỗ hấp lực mạnh mẽ trực tiếp đem Đái Mộc Bạch hút lại đây. Đồng thời hắn mở miệng quát lên: “Đái Mộc Bạch!”
“...” Đái Mộc Bạch hoàn toàn không biết được gì cả. Hắn không quá hiểu rõ mình cần phải làm gì trong lúc này.
“Đừng hòng!” Chiếu Mỹ Minh mở miệng quát lên. Một tia nước trực tiếp cắt ngang bắn thẳng về phía nơi mà Đái Mộc Bạch sắp bay tới. Ngay lập tức một bàn tay ma hồn đưa lên chắn đòn tấn công cho Đái Mộc Bạch.
Vụt, vụt... Từng đám châm lửa bắn ra, chúng lao vút đi đánh thẳng về phía Vũ Vô Cực. Chúng sắc nhọn đến mức trực tiếp phá nát sự phòng ngự do ma hồn tạo ra. Diễm Linh Cơ theo đó cũng nhanh chóng tiếp cận Vũ Vô Cực. Bàn tay nàng xuất hiện một quả cầu lửa trong lòng bàn tay mình. Chúng điên cuồng rít gào xoay tròn. Uy lực khủng bố xuất hiện.
“Diễm Diễm...” Vũ Vô Cực hoảng loạn hô lên: “Em không cần làm quá như vậy!”
“Làm quá sao?” Diễm Linh Cơ cười một cách lạnh lùng: “Em không cho là như vậy!” Ngay sau đó nàng trực tiếp ném thẳng về phía Vũ Vô Cực: “Anh còn chưa rõ bản lĩnh của em đâu!” Vữa ném xong thân mình nàng giống như một con chim yến nhảy lùi về phía sau. Thân ảnh cực kỳ mạn diệu uyển chuyển ở trên không trung.
Một đám ánh sáng loé lên, một vụ nổ lớn trực tiếp vang dội phát ra. Đòn tấn công khủng bố này có uy lực của một hồn vương đánh ra. Ngọn lửa khủng bố trực tiếp bao phủ cả khung đài. Ánh sáng loá mắt xuất hiện, tàn lửa xuất hiện khắp nơi.
Phất Lan Đức quan sát trận đấu này mà toát cả mồ hôi lạnh. Hắn không nghĩ trận đấu mạnh như vậy. Nếu như đám người Vũ Vô Cực không có cách nào tránh thoát được có lẽ lần này trực tiếp thương nặng cũng nên. Đáng lý vừa rồi hắn không nên do dự nhưng hắn rất muốn biết giới hạn của đám người Vũ Vô Cực là ở chỗ nào.
Roạt! Dường như không để cho Phất Lan Đức thất vọng, một cái hổ trảo màu trắng với vằn đen trực tiếp gạt ra đám lửa. Đám lửa dần dần tản đi, thân hình uy mãnh của một con hồ trắng bước ra từ ngọn lửa. Trên lưng hắn cưỡi một thân hình quỷ hồn. Âm thanh từ quỷ hồn phát ra khàn khàn: “Diễm Diễm, lần này xem ra là anh thắng!”
“Võ hồn dung hợp kỹ!” Diễm Linh Cơ nhìn về phía đám người Vũ Vô Cực đã sử dụng võ hồn dung hợp kỹ, nàng lẩm bẩm nói: “Chưa chắc! Anh còn chưa biết được thực lực thật sự của em!” Vừa nói thì hai bàn tay nàng hợp lại, một quả cầu lửa khổng lồ xuất hiện. Nó tụ tập lại và bắt đầu xoay tròn.
“Vô dụng thôi!” Âm thanh khàn khàn phát ra, Vũ Vô Cực bình tĩnh đáp: “Nó rất mạnh nhưng chưa đủ phá sức công phòng của kỵ sĩ cưỡi bạch hổ đâu.” Vừa nói Vũ Vô Cực cũng ngưng tụ năng lượng ở hai thanh đao. Hai thanh đao lập tức phát ra ánh sáng chói loà.
Miệng Bạch Hổ cũng ngưng tụ một quả cầu ánh sáng lấp lánh. Chiếu Mỹ Minh mở miệng cười nhẹ nói: “Vậy thì thêm em thì sao?” Ở một bên, Chiếu Mỹ Minh ngưng tụ một quả cầu nước khổng lồ đang điên cuồng rít gào và xoay tròn.
Thời gian nói chuyện tưởng chừng như rất dài bất quá còn là rất ngắn. Miệng con bạch hổ trực tiếp bắn ra quả cầu ánh sáng. Đồng thời bốn thanh kiếm sáng của ma hồn trực tiếp gắn lên quả cầu thành một lưỡi dao hình chữ X như một cái cối xay gió bắn về phía trước.
“Hừ...” Hai người thiếu nữ hừ lạnh một tiếng. Cả hai nàng trực tiếp bắn ra hai quả cầu nước và lửa đang xoay tròn điên cuồng. Nhất thời ba quả cầu bay ra trực tiếp bắn về phía trước và hung hăng đụng về phía nhau.
Oanh! Vũ nổ lớn đinh tai nhức óc phát ra. Chiếu Mỹ Minh và Diễm Linh Cơ có thể làm sao ngừng lại được. Bàn tay hai nàng vung lên, hai con rồng nước và rồng lửa cuốn lại với nhau trực tiếp bắn về phía trước tiếp sức cho đòn công kích này: “Thuỷ Hoả tương dung!”
Xoẹt, xoẹt! Từng vệt hình nửa vầng trăng từ thanh kiếm liên tục bắn ra trực tiếp bổ về phía trước. Tốc độ đánh ra cực nhanh.
Phanh, phanh, phanh! Âm thanh vang dội, chấn đề kết giới phòng ngự phát ra từng trận rung động. Lực độ phản chấn khiến cho đất đá bắn tung toé. Thân hình Diễm Linh Cơ và Chiếu Mỹ Minh bị đẩy mạnh trực tiếp lùi về phía sau. Bàn chân theo đó rơi xuống trên mặt đất.
Ánh sáng tản đi, hơi nước cùng với lửa, bụi đất dần dần biến mất. Thân ảnh một người đang đứng ở trên đài. Bất quá hắn đã rơi vào tình trạng nữa hôn mê và nửa tỉnh. Đừng ở phía dưới ngoài sàn đấu, Vũ Vô Cực thở ra hổn hển: “Trận này tính anh thắng đi!” Hắn nhoẻn miệng cố gắng nở ra nụ cười.