Nhân lúc người bệnh muốn mạng người bệnh, Diễm Linh Cơ phát huy điều này vô cùng nhuẫn nhuyễn. Một bàn tay vung lên, một đám phi châm phóng ra trực tiếp bắn nhanh. Chúng trực tiếp phá nát lớp phòng ngự do ma hồn tạo nên. Bất quá chúng chỉ ghim sâu vào bên trong ma hồn mà chưa tổn thương đến thân thể Vũ Vô Cực.
Thân thể Vũ Vô Cực nhảy lùi lại, hắn phóng ra thẳng khỏi sàn đấu. Mọi người kinh hãi tò mò chẳng lẽ Vũ Vô Cực muốn từ bỏ.
Rầm! Một bàn tay trực tiếp chống lên thân thể Vũ Vô Cực. Mọi người thấy được bàn tay ma hồn một tay túm lấy cơ thể Đái Mộc Bạch một tay trực tiếp chống xuống mặt sàn đảm bảo thân thể Vũ Vô Cực và Đái Mộc Bạch cách xa mặt sàn. Theo luật lệ thì bàn chân Vũ Vô Cực và Đái Mộc Bạch chưa chạm đất lên không tính là thua cuộc.
Vụt! Thân thể Vũ Vô Cực và Đái Mộc Bạch lần nữa lập tức vọt lên trên sàn đấu. Lúc này Đái Mộc Bạch toát cả mồ hôi hột nhìn về phía bốn người thiếu nữ. Giao đấu với hai hồn sư mà giống như giao đấu với bốn người vậy. Bây giờ hắn mới biết thực lực hai bên chênh lệch như thế nào.
“Hô...” Đái Mộc Bạch thở ra một hơi thật dài. Hắn lập tức mở miệng nói: “Cảm ơn ngươi, Vô Cực!” Thân thể hắn vẫn ẩn ẩn còn đau đớn. Đôi mắt nhìn về phía ba nữ nhân mà tràn ngập sợ hãi.
“Chà... chà...” Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng cười, cây châm lửa xoay tròn trong ngón tay Diễm Linh Cơ. Nàng nhìn Vỹ Vô Cực mở miệng nói: “Xem ra, chồng yêu vẫn là không có chịu thua vẫn muốn đánh tiếp với chúng ta đây!” Giọng nói nàng mang theo tràn ngập giễu cợt.
Nụ cười như có như không xuất hiên trên mặt Thiên Thủ Cương Thủ. Bàn tay nàng nắm lấy nắm tay thành nắm đấm. Giọng nói mang theo tràn ngập trêu chọc: “Vậy đánh gục hắn là được rồi!” Âm thanh tràn ngập bưu hãn làm cho Đái Mộc Bạch toát cả mồ hôi lạnh. Hắn không nghĩ tới mấy nữ nhân Vũ Vô Cực nhìn hiền dịu như vậy không nghĩ tới thực sự bưu hãn.
Trận đấu này xem ra không chút phần thắng nào, đôi mắt Vũ Vô Cực quay ra nhìn Đái Mộc Bạch. Hắn cũng thấy được khuôn mặt khẩn trương của Đái Mộc Bạch. Bạch Hổ Kim Cương biến cũng sắp hết, đến lúc đó hắn cơ bản là thua chắc trận đấu này. Dù cho thời gian vẫn ở trạng thái Bạch Hổ Kim Cương biến thì hắn cũng không có phần thắng.
Đôi mắt Vũ Vô Cực nhăn lại, hắn quay ra nhìn về phía Đái Mộc Bạch mà quát lên: “Đái Mộc Bạch cẩn thận! Ta muốn dùng tuyệt chiêu. Chỉ có sử dụng tuyệt chiêu này, chúng ta mới có cơ hội thắng. Mộc Bạch giúp ta tranh thủ thời gian.”
“Được!” Hàm răng Đái Mộc Bạch khẽ cắn lại, hắn quyết định trực tiếp ngạnh kháng tranh thủ đối đầu đám người Diễm Linh Cơ để cho Vũ Vô Cực thời gian sử dụng đại chiêu. Thân thể hắn lập tức ngạnh kháng đứng trước Diễm Linh Cơ và Vũ Vô Cực.
“Mở tưởng!” Thiên Thủ Cương Thủ trực tiếp phóng tới. Giọng nói tràn ngập bá khí. Thực sự làm cho người không có cách nào nắm được. Bất quá Vũ Vô Cực quả thật đang giống như ấp ủ đại chiêu làm cho người khó lòng mà đề phòng. Họ không biết được Vũ Vô Cực sẽ sử dụng chiêu thức gì để tấn công.
Bụp! Đột nhiên cơ thể Đái Mộc Bạch xuất hiện môt đám ngọn lửa phát nổ. Thân thể hắn cảm giác hồn lực bị rối loạn. Ngay lập tức Đái Mộc Bạch trực tiếp bại lộ trước mặt đám người Diễm Linh Cơ. Thân thể hắn trực tiếp bị một đám dây leo quấn quanh với tốc độ cực nhanh. Thời điểm thực chuẩn khi cơ thể Đái Mộc Bạch ngay lập tức bắt lửa.
Phanh! Nắm đấm Thiên Thủ Cương Thủ phát ra âm thanh vang dội. Song nắm đấm không đánh trúng thân thể Đái Mộc Bạch mà trực tiếp trúng ngay bàn tay của ma hồn Vũ Vô Cực. Vừa rồi Vũ Vô Cực sử dụng ma hồn trực tiếp đón đỡn đòn tấn công này.
“Chồng yêu...” Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng cười hỏi lại: “Anh đã đỡ đòn tấn công cho đồng đội vậy ai giúp anh đỡ đòn tấn công này đây!?” Lập tức Diễm Linh Cơ điều khiển sức mạnh của mình. Hồn lực trào dâng, thuỷ cùng hoả cùng dung hợp với nhau. Ngọn nước áp xuất cực cao đánh thẳng về phía Vũ Vô Cực.
Oanh! Dòng nước khủng bố đánh thẳng đến thân thể ma hồn chắn trước người Vũ Vô Cực. Đồng thời âm thanh oanh kích vang dội. Nước lửa dung hợp nháy mắt làm cho hơi nước sôi trào. Đồng thời thuỷ hoả lưỡng trọng thiên lại làm cho cả cái ma hồn tấc tấc vỡ vụn.
Quỷ thần do ma hồn kết hợp với năng lượng trong cơ thể Vũ Vô Cực tạo ra trực tiếp tạo ra một thực thể với phòng ngự tuyệt đối nhưng không có cách nào chống chịu được với toàn bộ đòn tấn công của Diễm Linh Cơ. Theo đó ầm ầm võ vụn thành từng mảnh nhỏ. Hơi nước tràn ngập khắp nơi...
Phốc! Miệng Vũ Vô Cực trực tiếp bị ngọn lửa táp thẳng vào cơ thể mình. Ngay cả hơi nước cũng theo đó trực tiếp mang theo cảm giác nóng bỏng như muốn ăn mòn cả cơ thể người. Sự phòng ngự bởi cơ thể Vũ Vô Cực không xuất hiện bao lâu lập tức có cảm giác bỏng dát. Song Vũ Vô Cực làm sao có thể chịu thua.
Vụt! Một nắm tay hư ảo còn do ma hồn ngưng tụ túm lấy cơ thể Đái Mộc Bạch, thân mình Vũ Vô Cực nhanh chóng vọt ra khỏi đám nước mang theo ngọn lửa cực kỳ hung hãn đó. Vũ Vô Cực lạnh giọng quát lớn: “Vô địch, hậu cung chi thuật!”
Một âm thanh lớn tiếng phát ra làm cho đám người Diễm Linh Cơ hơi ngẩn ra, bất quá nó chỉ diễn ra trong tích tắc mà thôi. Ngay cả Thiên Thủ Cương Thủ cũng tò mò cái loại công kích gì có tên là hậu cung chi thuât.
Vụt, vụt, vụt... Hàng loạt ảo ảnh xuất hiện trong nhát mắt. Diễm Linh Cơ tràn ngập khinh thường châm chọc: “Huyễn thuật sao? Chồng yêu, chàng không biết huyễn thuật đối với chúng ta là vô dụng hay sao?” Thông qua tu luyện đôi mắt cùng với hồn kỹ, nàng có thể dễ dàng phá huỷ huyễn thuật của Vũ Vô Cực.
“...” Bất quá Diễm Linh Cơ theo đó trợn to con mắt lại. Một đám người hư ảo giống như ảo ảnh xuất hiện trước mặt tất cả đám người Diễm Linh Cơ. Mỗi người trong đám người Diễm Linh Cơ đều xuất hiện một đám người Vũ Vô Cực. Bất quá cả đám người có sương khói, đám hoa hồng lan tràn khắp đám người Vũ Vô Cực làm cho họ trông giống như thật như ảo.
Mỗi bên cạnh Tiểu Y, Diễm Linh Cơ, Thiên Thủ Cương Thủ và Chiếu Mỹ Minh đều xuất hiện năm đến sáu người Vũ Vô Cực. Mặc dù những người này đều là huyễn ảnh nhưng tất cả dường như đều trần truồng. Cơ bắp cuồn cuộn nổi lên trong mắt đám người. Mỗi người thiếu niên Vũ Vô Cực đều có một kiểu tóc và cách trang điểm khác nhau.
Có Vũ Vô Cực trực tiếp há miệng cắn lấy một bông hoa hồng, có Vũ Vô Cực đeo mắt kính mỉm cười, có Vũ Vô Cực e thẹn nhìn nàng. Không chỉ cách trang điểm, đầu tóc cùng với dáng vẻ cũng biểu lộ bất đồng. Bất quá tất cả Vũ Vô Cực đều nhìn các nàng mỉm cười.
“Hơ... hơ...” Nhất thời Chiếu Mỹ Minh ngây dại, đôi mắt biến thành hình trái tim. Nước miếng từ trong miệng nàng chảy ra. Hai má nàng theo đó đỏ bừng.
“....A....” Thiên Thủ Cương Thủ nắm lại nắm đấm, con mắt mở lớn hết sức trực tiếp quan sát thân hình rắn chắc và phong cách độc đáo của các Vũ Vô Cực khác nhau. Quả thực loại thị lực này làm cho nàng trực tiếp phóng đại thị lực vô cùng.
“Aaaa...” Đám nữ nhân ở trên đài hét lên một tiếng thật lớn. Bất quá tất cả đám người đều sử dụng tay che mắt. Song thi thoảng nữ nhân còn hơi mở ra khe mắt nhìn về phía dưới. Thực sự làm cho người ta không có cách nào hiểu được các nàng tại sao lại như vậy. Má những người này còn theo đó trở nên đỏ hồng.
“Vô sỉ, tên khốn... chết đi!” Nam nhân phát ra tiếng giận dữ: “Cay mắt thật... mù mắt ta mất rồi, ngươi đồ chó đực!” Nhất thời tiếng oán giận nam nhân phát ra rung trời.
Bất quá vẫn có nam nhân cười nhẹ: “Hihi...” Đôi mắt khẽ len lén nhìn về phía Vũ Vô Cực ở phía dưới. Những huyễn ảnh thực sự làm cho hắn cảm giác được vui thích không thôi. Hắn còn bẽn lén nhìn những hư ảnh này mà hơi chảy nước miếng.
Vũ Vô Cực quả thực không có cách nào. Huyễn thuật bình thường rất nhanh bị các nàng phá giải và không có cách nào có thể trực tiếp tạo kích thích thị lực. Hắn chỉ có thể sử dụng huyễn thuật cấp độ cao tức hải thị thận lâu. Thật may những hình ảnh lưu bằng lá cây sinh mệnh sẽ bị nhoè chẳng thấy gì vì lá cây sinh mệnh lưu trữ hình ảnh có chút khác biệt so với mắt người.
“Thiếu Thiếu...” Một bàn tay trực tiếp vòng ra từ phía sau ôm lấy Tiểu Y: “Nàng thực đáng yêu. Trong tất cả mọi người ta yêu nàng nhất đó, Thiếu Thiếu!” Đang muốn phản kháng thì một giọng nói ôn nhu thổi vào trong tai Tiểu Y làm cho nàng nhất thời cứng lại cả cơ thể mình.
“...”Con mắt Tiểu Y theo đó trợn trắng, đột nhiên nàng cảm thấy hồn lực bị phong ấn. Trong nháy mắt ấy, thân mình bị hất bay ra khỏi lôi đài đồng thời hồn lực không có cách nào có thể điều động.