Đạo Chu

Chương 596




Trời cũng trở về tối, ba người Miêu Nữ, Đường Tam và Tiểu Vũ cũng cả người nhễ nhại mồ hôi. Họ nhìn từng con hồn thú bị mình làm tổn thương. Song họ vẫn chưa có dừng lại đặc biệt Tiểu Vũ là người cố gắng nhất trong đám người ở đây. Ngay khi hồn lực hao hết, nàng lập tức chờ khôi phục sau đó tiếp tục chóc cách hồn hoàn. Nguyệt Thần cũng hơi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Một vòng tròn màu vàng ảm đạm phiêu phù lên trong mắt mọi người, nó lơ lửng trên thân thể con thú và bàn tay Đường Tam đưa về phía nó. Chiếc hồn hoàn trực tiếp bị hút tới trong tay hắn. Tiểu Linh nở nụ cười thân thiện, bàn tay hắn đưa lên vỗ vào bả vai Đường Tam nói: “Sư đệ, không tệ!”

“Cảm ơn, sư huynh đã chỉ dậy!” Đường Tam nở nụ cười thoả mãn. Hắn nhìn trong tay hồn hoàn màu vàng ảm đạm này. Bản thân hắn cũng cảm giác được cả người thư thái như mình hoàn thành được một công việc gì đó lớn lao lắm.

“Hôm nay dừng lại ở đây đi!” Nhìn bầu trời, Nguyệt Thần nheo mắt lại bình tĩnh quay ra nhìn về phía đám người nói.

“Phù...” Miêu Nữ thở ra một hơi thật dài. Nãy giờ nàng làm thương nặng rất nhiều con hồn thú nhưng không có thành công chóc cách hồn hoàn nào. Không những thương mà còn làm chết vài con hồn thú. Cả người ướt đẫm mồ hôi khiến cho quần áo bết dính lên cơ thể nàng. Những đường cong nồi lõm khiến cho nàng cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của nam nhân ở đây. Ngay cả Tiểu Linh và Đường Tam ở độ tuổi huyết khí phương cương không khỏi nhìn nhiều một cái. Khi nghe được nghỉ tay, cả người Miêu Nữ thở ra một hơi thật dài: “Có thể nghỉ tay rồi sao? Em cũng đói lắm rồi!?”

“Chị Tử Nguyệt...” Tiểu Vũ cả người nhễ nhại mồ hôi, bàn tay lau trán của mình, nàng mở miệng nói: “Chúng ta có thể tiếp tục hay không? Em gần thành công chóc cách hồn hoàn rồi!”

“Tiểu Vũ, chúng ta nghỉ tay đi!” Tiểu Linh mỉm cười đáp: “Thời gian không con sớm nữa, trời đã tối, mọi người cũng đều mệt và đói cả rồi. Đợi ngày mai, chúng ta hãy tiếp tục học cách chóc cách hồn hoàn. Nóng vội nhất thời rất khó chóc cách hồn hoàn thành công!”

Đường Tam gật đầu đồng ý nói: “Đúng vậy, Tiểu Vũ! Chúng ta nghỉ tay đi!” Vừa nói, hắn để lộ nụ cười ôn hoà. Tiểu Vũ dù muốn học được cách chóc cách hồn hoàn nhưng nàng biết không có cách nào vội được. Đưa tay lên sờ sờ bụng mình, Tiểu Vũ bất đắc dĩ đành gật đầu một cái.

Bàn tay Nguyệt Thần vung lên, một vệt ánh sáng nhỏ loé lên. Một chiếc cung điện nho nhỏ trực tiếp ở trên không trung xuất hiện. Nó lập tức phóng lớn kích thước của mình sau đó để lộ ra thân hình của nó. Nguyệt Thần gật đầu nói: “Hôm nay chúng ta nghỉ tại nơi này!”

Một cỗ hấp lực từ cung điện trực tiếp truyền tới đem đám người Nguyệt Thần hút vào bên trong. Hình dáng của chiếc cung điện to lớn xuất hiện làm cho không ít hồn thú có thể thấy được. Tuy nhiên trong nháy mắt đó, khi mà đám người Nguyệt Thần tiến vào bên trong. Cả toà cung điện cỡ nhỏ dần dần biến hoá thành hư ảo.

Tác Thác đại đấu hồn tràng nhìn qua có hình tròn, cao một trăm hai mươi thước, bên trong chia thành một đấu hồn tràng chính và hai mươi bốn đấu hồn tràng phụ. Có thể đồng thời dung nạp sáu vạn người xem. Trong đó kể cả một trăm gian khán phòng cho khách quý. Nơi này chẳng những là nơi hồn sư luận bàn trao đổi, mà cũng là chỗ để thể hiện, phô bày thực lực của cá nhân.Đi về một bên của Tác Thác đại đấu hồn tràng, Phất Lan Đức nói một chút quy tắc,tình huống đơn giản của đấu hồn tràng cho Chu Trúc Thanh.

Ở chỗ này, đấu hồn chia làm ba loại, một loại là bác dịch, cũng chính là cùng nhau luận bàn, cấm hạ thủ giết người, một loại khác là sanh tử đấu, dùng để giải quyết điều không thể và là tranh đoan đích thực, cuối cùng là đúng đổ đấu. Do người của đại đấu hồn tràng làm trọng tài, đổ đấu song phương bỏ ra cùng số lượng tiền, cùng số lượng hồn sư tiến hành trận đấu, cuối cùng kẻ chiến thắng lấy hết. Đổ đấu đầu tiên chính là sanh tử đấu, rất nhiều quý tộc, tông tộc gây ra mâu thuẫn, thù hằn với nhau khi sử dụng phương pháp thi đấu này.

Mà hình thức, quy tắc của trận đấu cũng chia ra làm ba loại, một chọi một, hai chọi hai và quần chiến. Trong đó, quần chiến hai bên thượng ghị số lượng người thi đấu, dựa theo quy củ của đại đấu hồn tràng, bình thường đều là bảy đến mười người một đội.

Đi vào bên trong đại đấu hồn tràng, đập vào mắt đầu tiên là một tấm bia đá thật lớn, mặt trên điêu khắc hàng loạt tên người. Phất Lan Đức nói cho bọn Vũ Vô Cực biết, đây đều là danh tánh của những hồn sư nổi tiếng.

Ở chỗ này tiến hành báo danh hết sức đơn giản, chỉ cần nói ra tên, tuổi, nơi sinh,kiểu vũ hồn là có thể lĩnh huy chương khởi đểm là thiết đấu hồn huy chương, đương nhiên, lệ phí cho mỗi người là mười kim tệ.

Đồng thời, cùng lúc tiến vào vũ hồn điện để kiểm tra vũ hồn lực, nhằm xác định cấp bậc. Đái Mộc Bạch nói cho mọi người, mỗi lần đến đây tham gia thi đấu, hắn đều tới nơi này kiểm tra lại hồn lực, chủ đích là có thể xác định được đối thủ của mình. Phất Lan Đức tự nhiên sẽ không đề nghị như thế, hắn để Vũ Vô Cực, Tiểu Y, Diễm Linh Cơ và Chu Trúc Thanh tự hoàn thành phương thức của mình.

Bất quá khi biết được Tiểu Y, Diễm Linh Cơ và Vũ Vô Cực thường tham gia đấu hồn hơn nữa còn đã có danh hiệu ở thành Thiên Đấu, đương nhiên họ cũng vô cùng ngạc nhiên rồi. Xem ra mấy người này trở thành thiên tài cũng có lý do cả.

Đái Mộc Bạch vươn tay vỗ vào bả vai Vũ Vô Cực cười và nói: “Người anh em, xem ra người tàng thật sâu a. Không nghĩ tới ngươi lại là Võ Đế!” Võ Đế là tên mà Vũ Vô Cực lấy danh hiệu ở nơi đấu hồn tràng. Hai người Diễm Linh Cơ và Tiểu Y cũng có tên của mình. Diễm Linh Cơ lấy tên Hoả Mị Yêu Cơ, Tiểu Y lấy tên Thiếu Tư Mệnh.

Sau kiểm tra liền tiến hành phân loại thi đấu, Phất Lan Đức mang bọn họ đi tới khu vực đấu hồn loại bác dịch, đơn giản phân phó cho Đái Mộc Bạch vài câu, rồi tự mình đi về phía trong của đấu hồn tràng.

Biết được Chu Trúc Thanh còn chưa hiểu nhiều, Đái Mộc Bạch nói cho nàng biết tại đại đấu hồn tràng, chỉ có liên tiếp thắng năm trận, hoặc có cấp bậc cao đấu hồn huy chương và trình độ nhất định hoặc là hồn sư cấp bậc cực cao, mới có thể tại đấu hồn tràng chính tiến hành thi đấu. Tân thủ như bọn họ, chỉ có thể tiến hành thi đấu tại phân đấu hồn tràng. Thiết đấu hồn mà chiến thắng có thể nhận được mười kim tệ thưởng, thua đương nhiên là không có.Rất nhanh, sáu người đã chuẩn bị xong, bởi vì bọn họ là đồng thời tới, nên bị phân chia vào khu bác dịch thứ mười bốn tiến hành thi đấu. Hiển nhiên ba người Diễm Linh Cơ, Tiểu Y, Vũ Vô Cực, Đái Mộc Bạch đều có đối thủ là hồn tôn. Trong khi đó Mã Hồng Tuấn và Chu Trúc Thanh với đối thủ là đại hồn sư.

Vũ Vô Cực tò mò xem xét một chút, phân điện ở nơi này không có to như thành Thiên Đấu bất quá cách phân chia cũng không khác nhau là mấy.. Ở chỗ này, các loại các dạng phân phối cực kỳ chính xác, là hai mươi bốn cái phân tràng, mỗi một cái phân đấu hồn tràng lại chia làm khu vực không giống nhau, kể cả bác dịch khu, sanh tử khu hai loại, mỗi một loại lại chia làm ba loại phương thức thi đấu, một đối một, hai đối hai và đoàn chiến. Cho nên, một phân đấu hồn khu thì có sáu đích lôi đài khác nhau. Về phần đổ đấu, căn cứ theo lời Đái Mộc Bạch, bất luận là cấp bậc gì, tất cả đều ở chủ đấu hồn tràng tiến hành.

Mô thức kinh doanh của Đại đấu hồn tràng đã đạt tới mức trình độ phi thường, không giống đấu hồn khu, cả tiện nghi lẫn lượng khán giả cũng khác. Loại bác dịch này, nơi tỷ thí một đối một phân tái khu, mặc dù tiện nghi khá tốt, nhưng khán giả là ít nhất.

Hồn sư tham gia đấu hồn được an bài thống nhất tại một phòng nghỉ rộng rãi, mỗi vị đều có một chỗ riêng.

Bên trong khu vực nghỉ ngơi, khi bọn người Vũ Vô Cực đến, lập tức khiến cho các hồn sư khác chú ý, dù sao, tuổi bọn họ thật sự quá nhỏ, nhưng là, mặc dù ai cũng kinh ngạc, nhưng không ai lai giễu cợt bọn họ, mỗi người đều tập trung thư giãn, để có thể có trạng thái bảo trì tốt nhất, chờ đợi lượt thi đấu của mình.

Diễm Linh Cơ ngồi bên cạnh Vũ Vô Cực, nàng quay ra nhìn về phía Tiểu Y khẽ mở miệng nói: “Tiểu Y, mỗi hồn sư mặc dù mỗi ngày chỉ có thể tham gia một hồi bác dịch, nhưng có thể đồng thời tham gia nhiều loại hình, chúng ta đều là ba mươi bảy cấp, tại đây ở cấp bậc trung, hẳn là không khó chiến thắng, không bằng, chúng ta cũng tham gia hai đối hai đấu hồn, cũng tốt sớm một chút đạt tới tích phân yêu cầu, thế nào?"

Ngồi ở bên cạnh Vũ Vô Cực, Tiểu Y suy nghĩ một chút sau đó hơi gật đầu. Thường thì tham gia đấu hồn, nàng hay đi cùng với Đại Tư Mệnh mà không phải Diễm Linh Cơ. Vũ Vô Cực hiện giờ lại ở không như vậy cũng tốt tránh cho một trong hai người ghen tị khi ở chúng với hắn.

Đái Mộc Bạch được bọn họ nhắc nhở, ánh mắt lại rơi vào người Chu Trúc Thanh, đáng tiếc, vũ hồn của bọn họ đích không cùng đẳng cấp, không có khả năng tiến hành tổ đội hai đối hai đấu hồn, hắn cũng chỉ có thể bỏ qua mà thôi. Đái Mộc Bạch cười nói: “Vũ Vô Cực, lát nữa chúng ta cùng một hai hai đấu như thế nào?”

“À...” Vũ Vô Cực hơi chần chừ lập tức gật đầu: “Được!”

“Nga...” Mập mạp Mã Hồng Tuấn lập tức cười nói: “Em gái Chúc Thanh, chúng ta đều có hồn lực hơn hai mươi cấp, cũng nhau đăng ký tổ đội hai đấu hai như thế nảo? Yên tâm, trong thi đấu, Tuấn ca nhất định sẽ bảo vệ cho em! Dù sao ở đây mọi người có tổ đội hết rồi, chúng ta có thể...”

Chu Trúc Thanh lập tức dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn. Đái Mộc Bạch theo đó khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, nắm tay nắm lại: “Mập mạp, ngươi lại ngứa da hả?”