Đạo Chu

Chương 557




Đoàn người Tiểu Vũ ngước mắt nhìn về phía những thí sinh tham dự thi mang theo tâm trạng hút hẫng xuống dưới. Họ đi lên trên nơi này như thế nào thì đi xuống như thế. Ngay cả bữa sáng thì học viện cũng không hề mời họ. Nhìn những người đó rời đi, Tiểu Vũ cũng cảm giác bản thân có chút không đành lòng. Không đành lòng thuộc về không đành lòng nhưng nàng phải làm sao?

Đườn Tam vươn bàn tay nhỏ chạm vào vai Tiểu Vũ đồng thời hắn hơi lắc lắc đầu. Tiểu Vũ cũng chỉ thoáng thở ra một hơi. Dường như sau một giấc mơ, bản thân Tiểu Vũ cũng có chút thay đổi. Nàng cùng với hai người khác tiến vào nhà ăn.

Học viện Thiên Địa không hổ là học viện từng được tuyên bố trên báo đài là học viện đệ nhất. Những kiến trúc có vài phần khác biệt so với phong cách đại lục Đấu La. Chúng mặc dù cũng cực kỳ khí phái và hùng vĩ. Các kiến trúc được phân biệt thành từng khu, con đường được lát bằng những viên gạch đá cứng đắt tiền. Đồng thời các kiến trúc này mang hơi hướng gì đó khác biệt so với đại lục Đấu La này.

Trong cảm nhận của Đường Tam, những kiến trúc này có xu hướng khá quen thuộc đối với hắn. Một loại cảm giác quen thuộc dậy lên trong ký ức kiếp trước của Đường Tam làm cho Đường Tam nhớ lại. Xong kiến trúc nơi này cũng không giống như khi xưa của hắn mà có sự pha trộn hài hoà giữa kiến trúc kiếp trước của hắn cùng với kiến trúc tại đại lục Đấu La này làm cho nó có một phong vị riêng.

Khi tiến vào nhà ăn, mọi người cảm giác nơi này vô cùng sạch sẽ, tươm tất. Đặc biệt những viên đá trắng tinh đập vào mắt họ. Những viên đá phát ra phản quang ánh sáng làm cho chúng trông cực kỳ bóng bẩy. Một cảm giác mát mẻ đập vào làm cho họ cảm nhận được cái nóng mùa hè như xua tan sạch sẽ.

“Sư đệ, ngươi đã đến rồi sao?” Tiểu Linh ra tiếp đón đám người. Hắn cười rất hoà nhã rồi chìa tay về phía một dãy bàn nói: “Ngồi ăn nơi này đi! Chúng ta đã chuẩn bị thức ăn cho mọi người rồi!?”

Một bóng hình với mái tóc hơi đỏ. Lỗ tai thú nhỏ khẽ vẫy và chín chiếc đuôi đỏ rực ở phía sau phe phẩy. Mỗi chiếc đuôi đều bưng lên một món ăn. Thân mình nàng uyển chuyển di động về phía đám người. Mỗi bước đi, mỗi cử động của nàng đều mang theo vẻ mị hoặc. Sức hấp dẫn của thiếu nữ khiến cho ngay cả đứa bé tám, chín tuổi cũng trừng trừng mắt nhìn lại.

“Nam nhân các người...” Tiểu Vũ thấy được Đường Tam, Tiểu Linh và cậu nhóc nhìn chừng chừng về phía người thiếu nữ không rời mắt thì bực tức. Bàn tay đưa lên quệt quệt miệng, thân hình hơi rướn ra, giọng mang trách móc: “các ngươi nhìn cái gì mà nhìn?”

“Tiểu Vũ, em đến rồi à? Ngồi đi!” Người thiếu nữ có võ hồn là một con hồ lỳ chín đuôi. Một đám hồn hoàn màu vàng, vàng, tím nổi lên trên thân thể người thiếu nữ. Giọng nói người thiếu nữ cũng tràn ngập mị hoặc phát ra: “Mọi người chờ cũng lâu lắm rồi đấy!”

“Sư phụ!” Đường Tam thấy được Đại Sư đã ngồi ở bàn ăn. Bất quá hai mắt của Đại Sư trong lúc này thâm quầng lại. Xem ra Đại Sư là thiếu ngủ. Trong lòng Đường Tam lại càng kính phục Đại Sư hơn. Không nghĩ tới Đại Sư vì công việc của học viện mà mất ăn mất ngủ như vậy. Sư phụ không hổ là sư phụ, quả thực có tinh thần trách nhiệm cực cao. Âm thầm bội phục Đại Sư, Đường Tam cũng tiến về phía hắn.

“Tiểu Tam....” Đại Sư cười khổ thở dài: “Vậy ngồi ăn cùng chúng ta luôn đi!”

“Chị Mị Nhi!?” Tiểu Vũ tò mò nhìn những đĩa thức ăn do chính cái đuôi của Hồ Mị Nhi đưa lên thì lòng khó hiểu. Nàng thật sự tò mò không nhịn được: “Học viện lớn như vậy không có đầu bếp sao? Chị lại tự tay mình nấu nướng!?” Nàng mới không tin học viện lớn như vậy, chút ít tiền thuê đầu bếp cũng không có.

“Tất nhiên là có rồi!” Hồng Liên uyển chuyển lên tiếng. Vóc dáng Hồng Liên lúc này vô cùng tốt. Tiểu Vũ nhăn mày lại nhìn về phía bộ ngực của Hồng Liên. Không nghĩ tới vài ngày không gặp, bộ ngực Hồng Liên lại to lớn như vậy. Nàng nhớ được trước đó vài ngày bộ ngực Hồng Liên dù cho lớn hơn của nàng cũng không có lớn như vậy mới đúng. Nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên mặt Hồng Liên, bàn tay nàng chìa ra với dáng vẻ cao ngạo: “Đáng tiếc đầu bếp nấu ăn quá dở, chúng ta chỉ có thể để hắn đi nấu thức ăn cho Thiên Linh!”

“...” Bất quá Hồng Liên trong lúc này giật mình, nàng thấy được Tiểu Vũ dùng ngón tay chỏ khẽ chọc vào bầu vú cao ngất của Hồng Liên. Mỗi khi ngón tay Tiểu Vũ đẩy nhẹ, bên vú cao ngất đó cũng hơi lay động. Đám học viên nam thì trợn tròn mắt nhìn cảnh này.

“Thứ của cô không phải là độn thêm đấy chứ?” Miệng Tiểu Vũ khẽ mở, âm thanh ngờ vực phát ra: “Ta nhớ trước đó mấy ngày cô cũng không lớn như thế này kia mà. Chẳng lẽ trở thành hồn tông, thứ này cũng có thể to ra được?”

Bốp! Một cú đấm trời giáng từ bàn tay Hồng Liên nện thẳng lên đầu Tiểu Vũ. Hồng Liên đồng thời quát to thành tiếng: “Con thỏ ngu ngốc này, đó là đồ thật...” Thấy được mọi người nhìn về phía mình, hai má Hồng Liên theo đó đỏ bừng như ứ huyết. Đồng thời nàng cũng trực tiếp ngậm miệng lại.

Tiểu Vũ đang muốn phản bác lại thì thấy được không khí có chút quỷ dị. Hai hàm răng nàng theo đó nghiến lại bắt đầu ngồi phịch xuống. Song ánh mắt cũng âm thầm đề phòng Hồng Liên ở bên cạnh. Phía dưới bàn hai người cũng bắt đầu dùng đôi chân dài cạnh khoé nhau.

Đông Quân Diễm Phi luôn là người thành thục nhất. Đồng thời nàng cũng là người giường như nắm giữ chủ vị trong học viện. Trong khi thức ăn được bày lên, Đông Quân Diễm Phi hài lòng hơi gật đầu. Nàng quét mắt nhìn về phía bốn người, lời nói mang theo nhắc nhở: “Từ giờ trở đi mọi người đã trở thành học viên của học viện Thiên Địa. Học viện Thiên Địa cũng có những nội quy mà khi mọi người trở thành học viên bắt buộc phải chấp hành. Thứ nhất đối với thầy cô giáo và các anh chị khoá trên cần phải có sự kính trọng. Thứ hai đối với các em cấp dưới phải độ lượng khoan dung. Thứ ba không được phạm các tội như gian dâm, bắt cóc... Thứ tư không được ỷ mạnh hiếp yếu, lợi dụng sức mạnh Hồn Sư của mình mà ức hiếp người yếu hơn. Thứ năm phải có tinh thần hiệp nghĩa biết giúp đỡ người khốn khó...”

Hàng loạt luật lệ được Diễm Phi nói ra, đến cuối cùng Diễm Phi còn nói: “Quy tắc cuối cùng, làm hồn sư phải biết tuỳ hoàn cảnh mà ứng biến, không được dựa vào các quy tắc cứng nhắc mà hành sử. Đã biết chưa hả?”

Mấy người nghe xong chỉ cảm giác đầu to lên, may mắn thay chỉ có Đường Tam nhớ hết được những nội dung này. Hắn hơi gật gật đầu vì những luật lệ ước thúc này với Đường Tam thực sự không có gì. Vì chính bản thân hắn cũng đang tự để bản thân luôn theo một giới hạn mà giới hạn đó được nói rõ trong những lời nói của Diễm Phi.

“Ngon thật đấy!” Tiểu Vũ trực tiếp ăn một miếng thịt vào miệng thì một cảm giác tuyệt với khiến cho nàng nâng nâng. Chúng không giống như thịt nắm mặc dù chúng cũng có vị thịt. Giống như khi vào miệng là tan ra ngay. Nó hoàn toàn không giống như thịt mang lại cho Tiểu Vũ cảm giác chán ghét. Dù nàng ở với loài người nhiêu năm và bắt đầu thích ứng ăn thịt.

Bốn người cũng bắt đầu ăn, đặc biệt là cô gái có tai mèo và đuôi mèo thì ăn như lang đói. Toàn bộ thức ăn, nàng cũng không nhã kỹ mà trực tiếp ăn luông. Tướng ăn có chút khó coi khiến cho nàng bắt đầu sặc sụa. Tiểu Vũ ở một bên không đành lòng đưa tay vỗ vỗ lên lưng của nàng.

Người thiếu nữ quay ra nhìn về phía nàng khẽ nói: “Cảm ơn!”

“Em gái nhỏ này!” Lộng Ngọc ôn nhu đưa ra một chiếc khăn nhỏ nói: “Không ai dành ăn với em đâu. Em ăn chậm chậm một chút kẻo nghẹn!” Nhìn thấy chiếc khăn này, khuôn mặt cô gái tai mèo có chút xúc động. Bàn tay người thiếu nữ run run lên khi cầm lấy chiếc khăn tay của Lộng Ngọc.

“Bây giờ, mọi người cũng đã đồng học của nhau rồi!” Tuyết Nữ hơi nghiêng cằm khẽ mỉm cười nói: “Học viện chúng ta có thêm bốn học viên nữa. Hai người đối với chúng ta đã rất quen thuộc nhưng còn hai người khác, chúng ta vẫn chưa biết tên. Chúng ta cũng cần giới thiệu về bản thân mình đi!?”

“Chị là Đại Tư Mệnh!” Đại Tư Mệnh lại là người đầu tiên mỉm cười. Ngón tay chỏ khẽ đưa lên xoay xoay ngọn tóc: “Sau này cứ gọi chị như vậy là được!?” Mọi người có chút kỳ quái với cái tên này song không ai nói gì. Có lẽ Đại Tư Mệnh là một biệt hiệu mà nàng quen dùng cũng có thể nàng không muốn ai biết tên thật của mình.

“Tuyết Nữ... Mọi người có thể gọi ta như vậy!”

“Lộng Ngọc...”

“Hồng Liên....”

“Cơ Phi Yên...”

“Cơ Tử Nguyệt...”

“Minh Châu...”

“Đường Tam...”

“Cái tên chỉ là cách gọi một người thôi! Hiểu Mộng... Các ngươi có thể gọi ta là gì cũng được!”

“Em gái Hiểu Mộng!” Minh Châu khẽ cười nhoẻn miệng nói: “Em lại tỏ ra như vậy rồi! Thực sự có thể thân cận với chị em và mọi người ở đây một chút được không? Dù sao sau này chúng ta cũng là người một nhà kia mà?” Ngón tay Minh Châu cầm chiếc đũa như muốn nâng cằm Hiểu Mộng lên.

Mọi người lần lượt giới thiệu tên của mình, cậu bé tám, chín tuổi hơi đỏ mặt xấu hổ mở miệng nói: “Em là Cát Tường. Võ hồn là kim châm bạc không so với mọi người được...” Vừa nói đến đây cậu bé buồn bã: “Vì em sinh ra không có chút hồn lực nào.”

Một đám người nhìn về phái mình, cô gái tai mèo có chút xấu hổ nói: “Em không có tên. Mọi người có thể gọi em là gì cũng được!?” Không biết thiếu nữ không muốn nói còn là bản thân nàng thực sự không có tên hoặc tên gì đó quá khó nghe. Chỉ thấy cô gái trần chờ một chút mở miệng nói: “Mọi người có thể gọi em là Miêu Nữ.” nói xong cô gái cũng bắt đầu cặm cụi ăn.

Dường như mọi người cảm nhận được cô gái này thực sự có một quá khứ bi thương. Trên người cũng chỉ cuốn lấy một bộ vải tạm thời đem thân thể che khuất. Hồng Liên có chút không đành lòng mở miệng nói: “Lát nữa đến phòng của chị đi. ở đó có rất nhiều quần áo đẹp cho em chọn!”