Đạo Chu

Chương 556




Hồn đạo khí hình người hay có một cái tên khác búp bê tình dục. Thứ này đàng giá sợ rằng lên đến hàng chục vạn kim hồn tệ. Đặc biệt nếu như là hàng đặc biệt đặt cho những người có vợ mất làm theo mô phỏng hình dáng của người vợ quá cố thì nó có giá lên cả hàng trăm vạn kim hồn tệ. Đủ thấy thứ này đáng giá như vậy. Bất quá chỉ có những người có danh vọng hơn nữa không phải món hàng nào cũng được chấp nhận.

Thân mình Bỉ Bỉ Đông run lên vài cái, nàng không nghĩ tới người Đại Sư quan hệ lại là một hồn đạo khí hình người. Hơn nữa, hình người mô phỏng lại là chính nàng. Âm thanh Bỉ Bỉ Đông sau đó hơi biến thành run run: “Hai vị trưởng lão, phiền hai vị trưởng lão đi ra ngoài đi! Ta muốn ở riêng một mình trong chốc lát!”



Hai người quay đầu nhìn về phía nhau, họ hiểu ý gật đầu kính cẩn hành lễ sau đó xoay người rời đi. Để cho cả toà đại điện cao lớn, trang hoàng, khí phái này chỉ còn duy nhất một người nữ nhân. Nhưng ai có thể nghĩ đến đối với nàng mà nói, cả đại điện này chỉ như một cái toà nhà giam lạnh như băng đối với nàng.

Bàn tay Bỉ Bỉ Đông run lên khi cầm chiếc lá sinh mệnh. Hai mắt nàng bắt đầu ướt át và hai dòng lệ nóng chảy ra từ hai khoé mắt. Đôi mắt cũng biến thành đỏ ửng, ở sâu trong đôi mắt đó mang dáng vẻ u sầu và tang thương. Nàng mở miệng như muốn cười nhưng rồi nó lại biến thành từng tiếng nức nở: “Tiểu Cương, ngươi vẫn còn yêu ta sao? Vì cái gì hồn đạo khí đó lại có hình dáng của ta... Vì cái gì, ngươi để ta thấy được thứ này?”

Hiện giờ, trái tim nàng quặn đau khiến nàng hít thở không thông. Bây giờ, nàng chỉ muốn mở rộng đôi cánh vọt tới học viện Thiên Địa nhào vào trong lòng người mà nàng yêu thương. Huyễn cảnh diễn ra trong mắt nàng, một cảm xúc nâng nâng khiến cho nàng cảm giác được trái tim xuất hiện từng đợt rung động dữ dội. Huyễn cảnh chỉ thoáng qua, hiện thức đau đớn lại kéo nàng trở về. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi lên trên chiếc lá sinh mệnh. Đoạn phim được nàng xem đi xem lại nhiều lần. Rõ ràng đoạn phim quay rất thô bỉ nhưng nàng lại không biết chán chút nào. Âm thanh Bỉ Bỉ Đông đã biến thành nghẹn ngào, trái tim nàng như thắt lại: “Tiểu Cương, xin lỗi ngươi! Thân thể ta đã không còn sạch sẽ. Như thế nào mới có thể đến bên cạnh người đây?”

Đoạn phim đã làm rung động cả đại lục. Ngay cả trong hoàng thành Thiên Đấu, nơi cư trú quyền uy nhất của đế quốc Thiên Đấu cũng bị tin tức này làm cho kinh hãi. Họ cũng muốn xem học viện Thiên Địa sẽ chịu áp lực như thế nào đối với Võ Hồn Điện. Hẳn có một tuồng kịch hay sẽ diễn ra đủ để đám người này nhìn rõ thực lực của Thiên Địa tông.

Trong một căn phòng hết sức trang trọng và quý phái, một người thanh niên đứng ở ban công nhìn về phía vườn hoa xinh đẹp ở phía dưới. Song ánh mắt của hắn lại trở nên phá lệ âm trầm. Người này nhìn qua khoảng hai mươi năm hai mươi sáu, tướng khá là anh tuấn. Thân mặc một chiếc trường bào xanh, làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, mái tóc đen dài, dùng một sợi dây xanh buộc lại, thả ra phía sau.

“Hai vị trưởng lão....” Người thanh niên không quay đầu mà lạnh như băng nói chuyện: “Ta có chuyện nhờ hai vị. Hai vị trưởng lão lập tức đến học viện Thiên Địa giết chết viện trưởng học viện Thiên Địa, Đại Sư cho ta. Đây là mệnh lệnh với tư cách Thánh Nữ của Võ Hồn Điện ra lệnh cho các ngươi. Ta muốn hắn chết trong đêm nay.”

“...” Ở trong không khí xuất hiện giống như trầm mặc một lúc. Sau đó âm thanh mang theo thở dài từ ở đó vọng lại: “Thánh nữ, việc này... được rồi! Chúng ta sẽ làm...” Nói xong một cơn gió nhẹ thoáng quá thổi lên trên người thanh niên tuấn tiếu này. Cơn gió nhẹ thổi qua, bàn tay hắn đưa lên vuốt nhẹ mái tóc mình, bộ dạng có vài phần nữ tính. Sự nữ tính này vậy mà xuất hiện trên một người nam nhân anh tuấn.

Phía Đông thành Thiên Đấu, học viện Thiên Địa...
Từng người học viên ngủ trên chiếc giường từ từ tỉnh dậy. Họ cảm giác được mình giống như ngủ rất lâu rồi cũng có thể chỉ vừa mới ngủ mà thôi. Cảm giác từ đầu mình truyền đến là có chút choáng váng. Giống như họ nằm mơ thấy một giấc mơ dài, họ gia nhập học viện, có người còn gia nhập Thiên Địa tông. Sau đó biến cố xảy ra với Thiên Địa giáo và họ phải đối mặt với lựa chọn bảo vệ hoặc vì lợi ích tự thân mà từ bỏ hoặc đi tới con đường đối lập với học viện Thiên Địa.

Mỗi người đều phải đối mặt với kịch bản của mình. Hiện giờ họ còn không rõ mình đâu mới là thực đâu mới là giả. Sự mơ mơ màng màng này có thể hiện rõ trên khuôn mặt của mình.

Tiểu Vũ mơ thấy được mình trở thành đồ đệ Thiên Địa tông và học được đầy đủ bản lĩnh. Bất quá sau đó nàng bị phát giác thân phận của mình nhưng Thiên Địa tông vẫn bao bọc nàng cho dù thân phận nàng là gì đi nữa. Nó làm cho nàng cảm giác vô cùng hạnh phúc. Đáng tiếc ngày lành không tới, học viện Thiên Địa vì thân phận của nàng đối mặt với Võ Hồn Điện mà chém giết.

Từng người từng người thân nhân chết trước mặt Tiểu Vũ. Đến cuối cùng ngay cả hai người nam nhân Tiểu Linh và Đường Tam cũng bị uy hiếp đến tính mạng. Toàn bộ học viện Thiên Địa bị dồn đến đường cung. Nàng phải lựa chọn tính mạng của mình còn là hy sinh mình bảo toàn số lượng ít ỏi người học viện Thiên Địa.

Đường Tam cũng mơ thấy một giấc mơ, hắn từng được mời trở thành đồ đệ của Thiên Địa tông nhưng hắn từ chối. Chính vì vậy mà Đường Tam chỉ trở thành học viên của Thiên Địa tông. Bất quá, học viện Thiên Địa vẫn yêu thương bao bọc và dạy dỗ Đường Tam. Đường Tam đã trở thành cả Phong Hào Đấu La tuy nhiên hắn lại gặp phải đó chính là kẻ thù giết cha. Kẻ thù giết người thân nhất của Đường Tam đã trở thành thần và hắn không có cách nào chiến thắng đối thủ.

Tuy nhiên cơ hội đến với Đường Tam khi hắn có được thử thách của thần. Người từ bỏ đi nhân tính, từ bỏ đi thân nhân có thể thành thần. Thử thách cuối cùng đó chính là trực tiếp chính tay hắn huỷ diệt học viện Thiên Địa từ đây có thể đăng lâm thần vị. Chỉ có như vậy hắn mới có thể có sức mạnh giết chết kẻ thù mình. Hắn phải lựa chọn ra tay với những người bạn của mình để đạt được sức mạnh báo thù còn là bình phàm cả đời.

Mỗi người đều có một giấc mơ phải đối mặt với nhau. Nhiều người không nhịn được dụ hoặc đã lựa chọn đối mặt với học viện Thiên Địa hoặc tự tay huỷ diệt nó vì đạt được vị trí trí cao vô thượng kia. Ai có thể từ chối sự hấp dẫn mà có thể trở thành thần kia chứ? Bất quá khi họ tỉnh lại, họ chỉ nhớ những việc mình trải qua nhưng công pháp cũng như họ tu luyện thế nào thì hoàn toàn không nhớ gì cả.

“Các ngươi đã tỉnh rồi!” Nguyệt Thần xuất hiện trước mặt đám người sau đó nàng đi về phía đám người. Bộ ngực cao vút hơi nẩy trong không khí khiến cho Nguyệt Thần càng trở nên hấp dẫn hơn. Đôi môi màu hồng khẽ nói: “Công đạo tự trong lòng người. Đợt thi thứ hai kết thúc, trong số mọi người có người đỗ cũng có người đã từ bỏ đi cơ hội của mình. Những người không qua xin tự hành xuống núi. Những người còn lại thì đi cùng với ta đến nhà ăn học viện dùng bữa sáng.”

Mỗi người cảm giác đầu còn chút choáng váng nhưng họ cũng có phần hiểu được chuyện gì xảy ra. Những người lựa chọn phá huỷ và tiêu diệt hoặc đối mặt hoặc làm lơ với học viện Thiên Địa thì đều thấy được mình đang ở trong phòng ngủ. Học viện Thiên Địa vẫn hoàn hảo không có vấn đề gì. Hiển nhiên họ cũng biết mình đã lựa chọn sai.

Có lẽ họ đã trải qua một giấc mơ dài, một loại hồn kỹ nào đó tác động vào trong giấc ngủ của họ mà họ không biết. Có người may mắn nở nụ cười, có người rẫu rĩ không vui. Cơ hội cũng chỉ đến với người khác chỉ có một lần. Họ đã từ bỏ học viện Thiên Địa cũng như từ bỏ tương lai của mình. Những kẻ ích kỷ tư lợi chỉ vì bản thân cũng đã mất đi cơ hội thay đổi đời mình.

Nguyệt Thần khẽ liếc mắt nhìn về phía sau, mỗi bước đi của nàng đều uyển chuyển và cao quý. Nàng âm thầm đánh giá: “Chỉ có bốn người đỗ thôi sao? Số lượng có hơi ít một chút. Bất quá đều là người có tâm tính không tồi đáng giá bồi dưỡng.”

Hơn mười người mà chỉ có bốn người đỗ, trong đó hai người là người nàng quen Tiểu Vũ và Đường Tam. Hai người khác thì nàng không biết, một thằng nhóc và một người thiếu nữ có tai và đuôi mèo. Song đối với cả học viện là một sự khởi sắc không tồi.