Đạo Chu

Chương 554




Chiếc giường trong nhà nghỉ Hoa Hồng quả thực vô cùng mềm mại và thư thích. Nơi này khá rộng đủ để cho bốn đến năm người ngủ trên chiếc giường này. Hẳn thứ này làm rộng như vậy đơn giản phục vụ cho các đôi tình nhân lăn lộn.

Tiểu Y cùng với Diễm Linh Cơ mỗi người nằm một bên rúc vào trong người Vũ Vô Cực. Mỗi khi ngủ bên cạnh Vũ Vô Cực, một mùi hương từ cơ thể Vũ Vô Cực thực sự làm cho người ta yêu thích không thôi. Các nàng rất ham thích cảm nhận mùi hương và sát bên cạnh Vũ Vô Cực. Vì khi đó các nàng sẽ có một cảm giá vô cùng an toàn.



Đầu Diễm Linh Cơ tựa sát vào lưng Vũ Vô Cực trong khi đó Vũ Vô Cực thì trực tiếp quay sang đem Tiểu Y quắp vào trong người đồng thời bàn tay không quên chụp vào cặp vũ Tiểu Y. Một cảm xúc nhẹ nhàng và tuyệt với truyền đến làm cho Vũ Vô Cực yêu thích không buông tay. Nó lớn hơn một chút sau khi Tiểu Y hấp thu hồn cốt vú.

Diễm Linh Cơ bản thân cũng cực kỳ lớn mật. Nàng vậy mà dám dùng tay trực tiếp cầm lấy cấy d*ơng vật dù cách nhau một chiếc quần lót đi nữa. Thi thoảng bàn tay thích ý vuốt ve cây d*ơng vật của hắn. Dù sao đã là vợ chồng nhiều năm, nàng cũng đâu còn ngại ngùng với việc như vậy nữa. Chỉ khổ Vũ Vô Cực, hắn có chút khó ngủ.

Ánh sáng lập loè với chiếc lá cây sinh mệnh. Vũ Vô Cực mở miệng khẽ nói: “Cương Thủ, Chiếu Mỹ Minh, hai em trở về đi. Hai người đều là võ hồn bất quá thể trạng võ hồn cũng sẽ ảnh hưởng đến chủ nhân. Ngày mai, Diễm Diễm cùng với Thiếu Thiếu còn có nhiều việc nữa đây!”

“Được rồi mà, anh không cần nhắc nhở!” Thiên Thủ Cương Thủ mở miệng khẽ liếc mắt nhìn về phía trước. Nàng tiếp tục dán mắt vào chiếc lá cây sinh mệnh. Bộ dạng chẳng thèm quan tâm lời Vũ Vô Cực nói: “Em sẽ chơi nốt ván bài này rồi trở lại cơ thể là được chứ gì?”

“Cũng muộn rồi, tôi không chơi nữa đâu!” Chiếu Mỹ Minh trực tiếp từ chối. Bàn tay đem chiếc lá sinh mệnh trực tiếp đặt lên ở trên bàn. Đôi tay nhỏ đưa lên xoa xoa hai huyệt thái dương của mình: “Dù sao Diễm Diễm cũng cần ngủ sớm... Ngày mai chúng ta còn có rất nhiều việc!”

“Không phải là hấp thu nốt hồn cốt và hồn hoàn sao?” Thiên Thủ Cương Thủ buồn bực đưa tay kéo lấy tay Chiếu Mỹ Minh nói: “Đừng đi... cô thằng nhiều như vậy. Cũng phải để tôi thằng lại vài ván đã chứ?”

“Chơi đến lúc cô thắng!?” Chiếu Mỹ Minh giật giật mép mình khi nói chuyện. Nghĩ đến việc để Cương Thủ thắng trận sợ rằng không biết đến lúc nào. Lắc lắc đầu vài cái, Chiếu Mỹ Minh trực tiếp nói: “Không thể nào... tôi đi ngủ sớm đây!” Nói xong Chiếu Mỹ Minh hoá thành một đạo ánh sáng bắn thẳng vào trong cơ thể Diễm Linh Cơ và biến mất.

“Cô...” Cương Thủ buồn bực đưa tay ra muốn bắt lấy Chiếu Mỹ Minh, thân thể Chiếu Mỹ Minh đã biến mất. Khi nàng nhìn về phía chiếc là sinh mệnh thì thấy được một đám người đã thoát ly khỏi phòng chơi bài. Chỉ có một người còn sót lại: “Di, thế nào chỉ có mỗi một người thế này? Mọi người đâu hết cả rồi! Không phải mấy người thích thức đêm chơi bài sao? Đâu cả rồi!?”

“Dê béo... tin tức bạo tạc đấy.” Một dòng chữ xuất hiện ở đó: “Viện trưởng học viện Thiên Địa ý dâm giáo hoàng Bỉ Bỉ Đông.”

“Cái gì!?” Thiên Thủ Cương Thủ trực tiếp mở miệng bàng hoàng nói. Ngay sau đó một đoàn phim ảnh được chuyển đến tài khoản của Tiểu Y, cầm trong tay chiếc lá sinh mệnh, Thiên Thủ Cương Thủ thoát khỏi trò chơi đánh bạc. Ngay sau đó nàng trực tiếp xem đoạn phim mà đồng bạn chơi đánh bạc với nàng gửi cho.

Những chiếc lá này được lấy ra từ sinh mệnh hoàng kim thụ của Vũ Vô Cực. Thông qua thứ này, Vũ Vô Cực dùng nó như một chiếc máy tính cỡ nhỏ liên kết qua nhiều đoạn trung chuyển. Vị trí trung tâm chính là cây sinh mệnh hoàng kim thụ trong người Vũ Vô Cực.

Bằng cách dùng mạng liên lạc, Vũ Vô Cực có thể thu được nhiều lợi ích cho mình. Một trong những thứ Vũ Vô Cực quan tâm nhất không phải là tiền mà chính là lực tín ngưỡng. Bằng thứ này có thể làm lớn mạnh sinh mệnh hoàng kim thụ. Đồng thời, tín ngưỡng cũng là một con đường để mấy người vợ của hắn đạt được tư cách thành thần.

Đó là một mỹ phụ nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi, một thân thanh sắc bố quần giản dị nhưng lại khó giấu được phong tư yêu kiều, chiếc khăn vải màu xanh trên đầu bay phất phơ, khuôn mặt có chút tái nhợt. Ngũ quan lay động lòng người, hàng lông mày như vẽ, đôi mắt to màu đen giờ tuy đã trở nên ngốc trệ, nhưng cũng rất có thần. Dưới lớp áo vải không giấu được thân thể phong loan điệp chướng, ba đào mãnh liệt, phong tư thành thục,tuyệt không phải cô gái bình thường nào cũng có thể so sánh.

Người thiếu phụ đứng ở trong đại viện chỉ thẳng vào một căn phòng lớn tiếng quát lên: “Tiểu Cương, nếu như ngươi không ra ngoài gặp ta như vậy đừng trách ta không khách khí!”

Hồng Liên nhìn về phía một đám nhà báo đang mở ra hồn đạo khí đem tất cả hình ảnh này thu lại. Nàng có vẻ bất đắc dĩ quay về phía Độc Cô Bác hỏi: “Tiền bối Độc Cô Bác, chúng ta phải làm gì đây?”

Đầu Độc Cô Bác to như cái đấu, hắn cảm giác đầu mình đang đen lại. Bàn tay đưa lên sờ sờ đầu của mình. Lão trầm ngâm một chút sáu đó khe khẽ thở dài: “Nếu như lão phu đoán không sai, cô ta là một trong hoàng kim thiết tam giác. Liễu Nhị Long, viện trưởng học viện Lam Bá. Võ hồn của cô ta là một con hoả long. Ta cũng không biết quá nhiều về chuyện này nhưng hình như có mối quan hệ đặc biệt giữ cô ta và Đại Sư!”

Chuyện tình cảm giữa Đại Sư và người thiếu phụ này, Độc Cô Bác cảm giác được đầu to tướng. Hắn không biết bản thân của mình có hay không nên xen vào việc này. Người thiếu phụ quay ra nhìn về phía mấy phóng viên lớn tiếng quát: “Quay cái gì mà quay, muốn chết phải không? Ta không ngại đem mấy cái hồn đạo khí đó phá nát đâu!”

Vừa quay ra nhìn về phía trong phòng, Liễu Nhị Long trực tiếp gầm lên một tiếng. Trên cơ thể nàng cũng bắt đầu xuất hiện một bộ long giáp. Thân thể của nàng đồng thời bốc lên ngọn lửa đỏ rực. Hai hàm răng Liễu Nhị Long trực tiếp cắn vào nhau. Ở phía dưới chân nàng xuất hiện bảy vòng tròn phân biệt là vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen. Tổng cộng bảy hồn hoàn, xem ra nàng là một vị hồn thánh.

Oanh! Nắm đấm Liễu Nhị Long trực tiếp công kích mạnh mẽ đánh lên cánh cửa. Tuy nhiên sau đó nắm đấm của nàng đập lên trên đó phát ra tiếng vang dội. Sóng kính theo đó tản ra.

“Chị Phi Yên, chúng ta phải làm sao đây?” Lộng Ngọc ở bên cạnh lo lắng nhìn về phía Đông Quân Diễm Phi hỏi.

“Không cần quá lo lắng!” Diễm Phi mở miệng nhàn nhạt nói: “Ta không biết chuyện gì xảy ra nhưng nếu như nàng phá huỷ vậy để nàng bồi tiền là được. Chúng ta là người ngoài không tiện xen vào việc này cho lắm!”

“Bà đây còn không tin!” ngọn lửa trên người Liễu Nhị Long bạo phát mạnh mẽ, bảy cái hồn hoàn của nàng trong nháy mắt xuất hiện, quần áo toàn thân trong chớp mắt hóa thành tro bụi, thân thể đã bị vảy rồng bao trùm, một tiếng rồng ngâm kinh khủng vang vọng trong không trung.

Hiển nhiển ở trong phòng, Đại Sư hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra ở bên ngoài. Tiến vào trong phòng, đại sư đã mở ra đại trận cắt toàn bộ âm thanh từ bên ngoài truyền vào cũng như từ bên trong truyền ra. Ngay sau đó Đại Sư làm việc mà không ai biết.

“Aa...” Đại Sư gầm lên một tiếng đem toàn bộ tinh hoa của mình tưới vào trong hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông. Cả người Đại Sư nhễ nhại, hắn sau đó trực tiếp gục lên bộ ngực cao vút của hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông mà thở ra hổn hển.

Oanh! Một âm thanh vang dội truyền vào tai Đại Sư làm cho hắn giật mình hoảng hốt. Hắn úp mặt trên ngực hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông thì giật mình quay đầu nhìn sang. Bụi mù theo đó tản ra, một thân ảnh vì vậy mà trực tiếp tiến vào. Thân ảnh này làm cho Đại Sư giật mình, cả người Đại Sư cứng lại.