Đạo Chu

Chương 553




Người thiếu nữ cảm giác toàn thân co rút liên hồi, thân thể gần như đã mất đi tri giác. Bất quá cô sẽ không dừng lại. Chỉ cần cố bước tiến về phía trước, cô sẽ không bị phòng đấu giá Thiên Đấu bắt lại. Những lời bàn tán đám người tham gia cuộc thi lần này, chỉ cần trở thành học viên của học viện Thiên Địa như vậy cô có khả năng trốn thoát khỏi phòng đấu giá Thiên Đấu đó. Cơ hội chỉ có một lần, cô sẽ không từ bỏ. Ngoài ra, bây giờ cô cũng đâu còn có cách nào, chỉ có gia nhập học viện Thiên Địa là cơ hội duy nhất của cô.

Toàn thân, tay chân đang run rẩy, nó truyền tới cảm giác hơi đau nhức một chút. Không phải nó không đau nhức mệt mỏi vì dường như chi giác đã hoàn toàn mất đi. Thiếu nữ chỉ có thể dựa vào từng tia ý chí để bản thân có thể khống chế thân thể đi về phía trước.

Khi mà người thiếu nữ bước lên bậc thang cuối cùng, nàng đi về phía trước thấy được vài người đã đứng ở nơi đó. Một giọng thiếu nữ ở phía trước vang lên: “Chúc mừng người thông qua đợt thứ nhất.” Thân thể nàng cũng theo đó gục xuống, bản thân lâm vào hôn mê. Khuôn mặt trực tiếp ngã vào bộ ngực cao lớn kia. Giọng nói lo lắng vang lên bên tai nàng: “Này... cô không sao chứ?”

Bản thân người thiếu nữ tai mèo chỉ nghe loáng thoáng tiếng kêu gì đó. Sau đó một cảm giác mát mẻ lan tràn vào trong cơ thể nàng. Chúng làm cho cơ thể nàng trở nên thư thái hơn. Nàng càng vì thế mà thả lòng thân thể muốn nghỉ ngơi một giấc sâu hơn.

Cuộc thi vẫn tiếp tục diễn ra, số lượng kế đến hàng nghìn thí sinh tham gia cuộc thi này. Trời cũng trở về tối, các thí sinh ngẩng đầu lên nhìn về phía khoảng cách vẫn còn xa xôi. Toàn thân bọn họ đã mệt rã rời. Đặc biệt đối với bản thân là hồn sư, vậy mà họ trực tiếp xoay người đi xuống hoặc đi sang hai bên rời khỏi cuộc thi này. Một số người thì nghỉ quá lâu trực tiếp bị đẩy ra bên ngoài.

Số lượng người bỏ cuộc quá nhiều, một số khách khứa cũng đã xin phép ra về trước. Khuôn mặt Đại Sư cũng nhăn lại. Trên trán hắn đổ ra đầy mồ hôi hột nhìn về phía cảnh này. Hắn cũng biết được những bậc thang đá đó có kỳ quặc bất quá số lượng đến cả chục nghìn thí sinh mà hầu như đều loại bỏ chỉ có vài thí sinh thành công vượt qua kỳ thi thứ nhất thì đúng là có vẻ hơi quá thì phải.

Ánh tà chiều chiếu lên ngọn núi làm cho ngọn núi phá lệ xinh đẹp, Minh Châu mặc một thân xươn xám màu xanh khiến cho vẻ đẹp nàng nổi trội trong mắt những vị khách ở đây. Đối với vẻ đẹp của Minh Châu, không ít người đều ghé mắt nhìn về phía nàng. Không hổ là học viện Thiên Địa, đúng là tập hơp chung linh thuỷ tú của học viện. Người người đều là mỹ nữ.

Học viện Thiên Địa rõ ràng không có tiêu chuẩn đòi hỏi nhập học phải là mỹ nữ không nghĩ tới chất lượng học viện lại vượt quá học viện Thiên Thuỷ, nơi mà một trong các yêu cầu đó là gia nhập học viện Thiên Thuỷ nhất định phải là mỹ nữ.

“Sư phụ...” Minh Châu hơi ưỡn ngược về phía trước. bộ ngực cao ngất của nàng rung động trong không khí làm cho không ít nam nhân ghé mắt nhìn vào. Đôi mắt nàng hơi khẽ liếc một cái, cảm giác mị hoặc trực tiếp làm cho người tim đập nhanh. Âm thanh lại mang theo chút mị hoặc, rõ ràng nàng không dùng bất cứ hồn kỹ nào nhưng tạo ra cho người khác cảm giác vô cùng dễ nghe: “Sư phụ, ngài đang lo lắng học viên không đủ số lượng sao?”
“Thực sự là như vậy!” Đại Sư không cấm thở dài. Hắn hít một hơi khí lạnh mở miệng nói: “Ta thực sự không hiểu yêu cầu của học viện lắm. Sợ rằng ngay cả những hồn sư thiên tài cũng khó vượt quá thử thách này đi.” Bàn tay Đại Sư chìa về hướng cầu thang: “Cầu thang này hẳn là một hồn đạo khí?”

Trong khi kiểm tra cuộc thi, có một hồn sư có thể phi hành. Hắn trực tiếp mở ra đôi cánh vọt lên muốn trực tiếp vượt qua phóng về phía trước. Bất quá khi hắn mở ra đôi cánh phóng về phía trước không bao lâu thì áp lực trên người hắn trở nên vượt trội trực tiếp đem hắn áp sập xuống mặt đất. Có không ít thí sinh cũng theo đó bị vạ lây.

“Sư phụ có chút không biết...” Ngón tay chỏ đặt ở miệng mình, Hồ Mị Nhi mở miệng nói. Nguyên do ảnh hưởng bởi võ hồn mà mỗi lời ăn và tiếng nói của nàng đều tràn ngập mị hoặc. Rõ ràng nàng không phải xinh đẹp nhất ở đây nhưng lại là một trong những người hấp dẫn nhất đối với nam nhân. Hồ Mị Nhi mặc một thân quần áo màu hồng tôn nên dáng vẻ nóng bóng của nàng. Giọng nói xuất hiện nụ cười khẽ: “Những bậc thang đá này đều kiểm tra ý chí của người bước trên nó. Dựa vào sức mạnh của người tham gia mà điều chỉnh uy áp. Nếu như một đứa trẻ bước lên đây thì uy áp sẽ vô cùng nhỏ có khi gần như không có. Hồn sư tu vi càng cao, uy áp lại càng mạnh. Chỉ có người có ý chí mạnh mẽ mới có thể vượt qua được.”

“Sư phụ...” Tuyết Nữ ở bên hơi nhíu đôi mắt nhìn thấy được một người thành công thông qua cuộc thi nữa, nàng khẽ thở ra một hơi: “Cuộc thi lần này chỉ có hai cuộc thi mà thôi. Học viện Thiên Địa, anh ấy nói với chúng ta tuyển nhận học viên chỉ dựa vào hai yếu tố duy nhất đó là ý chí và nhân phẩm. Thiếu bất cứ một thứ nào trong hai thứ này đều không có tư cách trở thành học viên học viện Thiên Địa.”

Ninh Vinh Vinh ngồi ở bên cạnh Cốt đấu la và Kiếm đấu la khó chịu hô lên: “Thử thách này cho quỷ đi thôi. Ta chưa thấy thử thách nào kỳ quái như vậy? Ta là phụ trợ hệ hồn sư, là thiên tài của Thất Bảo Lưu Ly tông, vậy mà các ngươi lại lựa chọn những kẻ không có hồn lực này trở thành học viên sao?”

“Ninh Vinh Vinh...” Ninh Phong Trí ở bên cạnh nhăn mày nhắc nhở nàng: “không được hồ nháo...”

“Hài...” Đại Sư nhìn vài người bước khỏi bậc thềm đá cuối cùng vượt qua cuộc thi, hàng lông mày Đại Sư nhăn lại mở miệng nói: “Những người này đều không có hồn lực giao động. Không có hồn lực giao động thì làm sao có thể trở thành hồn sư được?”

“Xin sư phụ yên tâm...” Lộng Ngọc cực kỳ ôn nhu khi nói chuyện. Giọng nói nàng nhè nhẹ khi trả lời Đại Sư: “Học viện Thiên Địa có cách giải quyết làm cho người không có hồn lực có thể có hồn lực.”

Lời này nói ra làm cho tất cả khách khứa ở đây đều kinh ngạc, đôi mắt nheo lại đồng thời âm thầm đánh giá. Minh Châu trong lúc này là người thông minh đương nhiên đứng ra nói chuyện. Dù sao chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ có người biết. Minh Châu cười khẽ nói: “Sư phụ, đúng là học viện Thiên Địa có cách làm cho những người không có hồn lực thành có hồn lực. Bất quá so sánh ưu thế, võ hồn có hồn lực vẫn sẽ mạnh hơn bọn họ nhiều. Hơn nữa, để một người không có hồn lực lại có được hồn lực cũng không đơn giản như vậy. Nó tiêu tốn không ít công sức Thiên Địa học viện. Thế nên, chúng ta mới yêu cầu cao như vậy đem các thí sinh loại bỏ.”“Anh ấy cũng đã nói...” Minh Châu tiếp tục nhoẻn miệng cười nói: “Thiên tài có tư chất hơn người chỉ làm cho bọn họ có thể bước ở khởi điểm cao hơn người khác mà không phải yếu tốt quyết định đi đến cuối cùng. Cuối cùng có thể trở thành cường giả hay không có nhiều yếu tố nhưng trong mắt chúng ta, yếu tố quan trọng nhất đó là sự nỗ lực không ngừng vươn lên. Luôn luôn nhắc nhở mình nhất định phải tiến về phía trước. Thẳng tiến không lùi. Người như vậy mới có thể trở thành người thắng cuối cùng.”

“Được rồi!” Đại Sư nghe thấy vậy thì thở ra một hơi thật dài nói: “Vậy mọi việc nghe các con!”

“Mười người sao?” Diễm Phi đặt hai tay ở bụng, khuôn mặt non nớt của nàng hơi có chút lo lắng. Ngay sau đó đầu nàng lắc lắc thở ra một hơi thật dài: “Xem ra thử thách này đối với những người này quả thực quá sức. Hy vọng năm sau số lượng nhiều hơn, số người trở thành học viên sẽ tăng lên.”

“Chị, ngươi con nói quá sớm rồi!” Nguyệt Thần đi về phía trước, đôi mắt thoảng quét qua đám người ở nơi này. Đôi môi màu hồng khẽ mở, âm thanh phát ra nhè nhẹ: “Họ còn có đợt thi thứ hai nữa. Chỉ có vượt qua đợt thi thứ hai mới chính thức trở thành học viên của học viện.”

Mấy thí sinh nhìn về phía nhau cười khổ, mặc dù được Hồng Liên trị liệu nhưng về mặt tinh thần, họ vẫn cảm giác được mệt mỏi. Không nghĩ tới vẫn còn có đợt thi thứ hai nữa. Đợt thi thứ nhất đã khó như vậy rồi không biết đợt thi tiếp theo như thế nào. Hẳn sẽ khó hơn thế này nhiều đi.

Trong lòng mọi người đều không hiểu mang theo chút sợ hãi. Một số người thì cắn răng muốn tiếp tục đi tới. Bất quá cũng có chút may mắn, vì từ miệng Nguyệt Thần biết được cuộc thi sẽ tiến hành vào ngày mai. Hiện giờ họ có thể ăn uống, tắm rửa và ngủ thoải mái. Hơn nữa nghe nói còn có được cung cấp một thiết bị xoa bóp đầu trong khi ngủ.

Một đám nằm lên trên giường, tất cả đều đội chiếc mũ thư giãn vào. Sau đó toàn bộ những huyệt đạo trên đầu họ được kích thích. Thân thể bọn họ cũng theo đó thư giãn, bản thân họ cũng trực tiếp rơi vào trong giấc ngủ sâu.

Ngồi ở một phòng khác chính là đoàn người Hồng Liên, Nguyệt Thần, Diễm Phi... Hồng Liên chống eo khó chịu nói: “Tên Vô Vọng không kiếp, hắn bỏ đi để lại học viện Thiên Địa cho chúng ta. Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì đây? Không biết giờ này hắn đang làm gì đây? Hẳn là đang vui vẻ bên hai con hồ ly tinh đi...”

Mấy thiếu nữ đều nhăn mày, các nàng có chút khó chịu khi Hồng Liên gọi Diễm Linh Cơ và Tiểu Y là hai con hồ ly tinh. Dù biết tinh thần Hồng Liên đang nóng giận khó chịu nhưng nàng cũng không nên quá đáng như vậy. Đông Quân Diễm Phi mở miệng nói: “Tử Nguyệt, chúng ta bắt đầu thôi!”