Đạo Chu

Chương 542




Đối với mấy cô bé này, Vũ Vô Cực cũng hoàn toàn hết cách. Đơn giản vì các nàng không muốn thay đổi. Dù cho hồn kỹ có mạnh hơn nữa nhưng người yêu cái đẹp đều có. Đặc biệt những bé gái đều yêu thích vẻ ngoài của mình đương nhiên họ muốn nhìn thấy mình xinh đẹp nhất rồi. Vũ Vô Cực chỉ có thể thở ra một hơi dài.

Ngón tay đưa lên gãi gãi sống mũi của mình, Vũ Vô Cực lâm vào trầm tư thật lâu. Đến cuối cùng hắn cũng đã quyết định loại hồn kỹ nào thích hợp đối với trường hợp này rồi. Khoé miệng Vũ Vô Cực kéo lên, hắn nhìn về phía đám người.

Diễm Linh Cơ liếc mắt nhìn về phía Vũ Vô Cực. Nàng tự cho rằng cái nhìn tràn đầy mị hoặc này sẽ làm cho Vũ Vô Cực siêu lòng. Đáng tiếc Vũ Vô Cực không ăn bộ dạng nàng lúc này. Đơn giản vì hiện tại một cô bé gần bảy tuổi thì có cái gì hấp dẫn đấy. Song Vũ Vô Cực vẫn làm cho các nàng hài lòng bởi câu trả lời: “Được rồi, ta biết phải làm như thế nào!”

Độc Cô Bác cũng đi săn hồn hoàn tới chiều tối mới trở về. Lúc này hắn trở lại, cả cái hồn bình cỡ lớn cũng đã đậy ắp tất cả các loại hồn hoàn. Chúng được chuyển tới tay Vũ Vô Cực. Đến lúc này cả người lão già Độc Cô Bác mệt nhoài. Nếu như bắt hồn thú cấp thấp sẽ đơn giản hơn nhưng năm hồn hoàn lại thu quá thấp. Bắt hồn thú cao hơn thì lại yêu cầu một trận chiến đem hồn thú đánh hôn mê rồi mới tróc cách hồn hoàn.

Hồn thú trong rừng rậm không phải cứ muốn chọn con nào thì sẽ được con đấy. Chúng thường đi thành đàn hơn nữa, Độc Cô Bác muốn gặp con thích hợp cũng khó. Có khi gặp phải loại thú chạy trốn nhanh, hắn muốn đuổi bắt cũng cực khó.

Thời điểm Độc Cô Bác đi tróc cách các loại hồn hoàn dẫn đến tu vi hồn hoàn hạ xuống. Lão cùng Vũ Vô Cực không biết rằng sự kiện này đã khiến cho kinh động cả Vũ Hồn Điện. Các hồn sư khi săn giết hồn thú phát hiện mình ngộ phán năm. Đặc biệt rõ ràng là hồn thú mấy vạn năm nhưng sau khi giết xong thì hồn thú chỉ trôi nổi một cái hồn hoàn màu trắng. Bất quá dù biết thì Độc Cô Bác cũng vẫn tiến hành, ai quan tâm điều ấy chứ?

Dùng xong bữa cơm, lão Độc Vật trực tiếp tiến vào một căn phòng sau đó ngủ một giấc. Hai loại hồn kỹ trong ngoại phụ hồn cốt làm cho hồn lực hắn gần như vô cùng vô tận nhưng tinh thần lão cũng rất mệt mỏi. Cả ngày thu thập hồn hoàn cho Vũ Vô Cực, lão đã rất mệt rồi. Đặt lưng lên giường, lão cũng trực tiếp đi vào giấc ngủ.

Dưới ánh sao trời, Tiểu Y dùng ngón tay chỏ nho nỏ mở ra chiếc hồn bình. Một cái vòng tròn màu vàng theo đó lơ lửng từ trong chiếc bình bay ra. Loại hồn hoàn này không do ai khác mà do chính bản thân cô bé ngưng tụ. Loại hồn hoàn này do cô bé chế tạo, Vũ Vô Cực chỉ thông qua đạo văn đem pháp tắc hồn kỹ ngưng tụ vào trong hồn hoàn cô bé mà thôi. Sau đó, hồn hoàn mười năm được tạo ra và đầu nhập vào trong máy thăng cấp niên hạn. Từ hồn hoàn mười năm tăng lên một trăm vạn năm và từ một trăm vạn năm bị phong ấn sức mạnh về bốn trăm vạn năm. Nó vừa đủ để Tiểu Y có thể hấp thu hồn hoàn loại này.
Ngồi trên phiến đá to lớn, Tiểu y nhắm chặt đôi mắt lại. Chiếc vòng sáng màu vàng trực tiếp bay đến tròng lên người Tiểu Y. Theo đó đôi hàng lông mày nhăn lại, Tiểu Y cũng bắt đầu hấp thu hồn hoàn của mình. Không giống như các hồn sư khác, hồn hoàn mang theo tàn niệm ác ý của hồn thú, hồn sư mất rất nhiều công sức chống lại. Hồn hoàn này hấp thu mười phần dễ dàng cộng thêm thứ này vốn do Tiểu Y chế tạo ra. Thời gian chưa đầy nửa giờ Tiểu Y đã trực tiếp chế tạo xong.

“Nhanh như vậy!?” Nguyệt Thần nhíu hàng lông mày đẹp nhìn về phía Tiểu Y: “Thời gian ngắn hơn so với hồn sư hấp thu hồn hoàn rất nhiều. Lúc trước, sư đệ Đường Tam hấp thu hồn hoàn cũng mất vài canh giờ đi!?”

“Cơ bản hồn hoàn này là hồn hoàn nhân tạo không phải hồn thú...” Vũ Vô Cực dùng một tay ôm ngực của mình, một tay sờ cằm bình tĩnh nói: “thứ hai, nó do Tiểu Y tạo ra nên trên hồn hoàn này đã có ấn ký của Tiểu Y. Hấp thu dễ dàng là chuyện được nhiên?”

“Em gái...” Tiểu Linh đứng ở nơi đó có chút lo lắng theo đôi mắt màu tím xinh đẹp Tiểu Y mở ra, Tiểu Linh mới thở phào nhẹ nhóm. Hắn lúc này khe khẽ mỉm cười nói: “Chúc mừng em trở thành hồn sư.” Tiểu Y phiến mắt nhìn hắn một cái, đầu hơi gật nho nhỏ coi như đáp lại.

“Tiểu Y, Tiểu Y...” Người nhịn không được chính là Hồng Liên. Cô bé nắm tay đặt ở ngực mình, thân ảnh giống như một con sóc nhỏ nhìn thấy đồ ăn ngon mà liên tục nhảy nhót: “Cô mau triệu hồi ra võ hồn xem có gì khác biệt không?”

Đầu Tiểu Y hơi gật đầu, hai bàn tay vung lên, từng điểm ánh sáng lập loè từ cơ thể Tiểu Y phát ra. Chúng lập tức hội tụ ra ở phía xa đó. Hồn kỹ lần này khiến cho khả năng khống chế Tiểu Y tăng mạnh. Cô bé có thể cảm nhận mình chỉ cần khẽ dùng đôi tay là có thể sử dụng các loại võ kỹ, không là hồn kỹ phát triển từ thuật và pháp của Âm Dương gia. Không cần kết ấn như trước kia là có thể sử dụng.

Ánh sáng tản đi, một cô bé nhỏ tuổi với tóc vàng mắt nâu xuất hiện. Bất quá thân hình cô bé lại giống như một đứa bé sáu tuổi thì đúng hơn. Hồng Liên mở to tròn con mắt thích ý vây quanh cô bé nói: “Ý... võ hồn hình như lớn lên rồi thì phải?”

Thiên Thủ Cương Thủ cũng nhìn về phía đôi tay của mình. Quả thực mình đã lớn lên không ít. Xem ra mỗi khi Tiểu Y hấp thu hồn hoàn, cô bé sẽ gia tăng tuổi của mình. Nếu như hấp thu thêm vài hồn hoàn nữa thì Thiên Thủ Cương Thủ cơ bản sẽ biến trở lại hình dáng của mình. Ban đầu cô bé còn tức giận vì mình bị biến thành một đứa bé ba tuổi đây.“Mười bảy cấp sao?” Vũ Vô Cực nhăn mày lại một cái thật sâu. Hai tay ôm ngực của mình, Vũ Vô Cực lắc lắc đầu nói: “Lên cấp nhanh như vậy chưa chắc là một việc tốt. Sau này sợ rằng hấp thụ nguyên bộ hồn cốt trăm vạn năm thì tốc độ tăng cấp sợ rằng không tu luyện cũng sẽ đạt đến cực hạn đấu la 99 cấp. Xem ra vẫn phải đem tốc độ tu luyện của các nàng chậm lại cũng cổ tu vi đồng thời rèn luyện tinh thần cùng với thân thể. Nếu không sau này muốn thành thần quả thực sẽ gặp phải vấn đề không nhỏ.”

Đem mười hai cái hồn hoàn một trăm vạn năm tạo ra cũng tiêu tốn hết toàn bộ hồn lực tinh thể mà Vũ Vô Cực tích luỹ ra được trong một năm nay. Đến hiện giờ, hắn lại bàn tay trắng. Xem ra phải đến Tinh Đấu Sâm Lâm săn hoàn một lần nữa. Ánh mắt Vũ Vô Cực nhìn về phía Độc Cô Bác đang mệt mỏi gánh cái xác của lão trở về lần nữa thì bản thân cũng vì lão mà thở dài ai thán. Thương thay cho cái thân Phong Hào Đấu La già cả của lão.

Thời gian mọi người ở đây cũng kéo dài đến tận một tuần. Mặc dù liên tục chế tạo nhưng Vũ Vô Cực cũng phải dành chút thời gian để cho máy nâng cấp hồn hoàn nghỉ ngơi nếu như hắn không muốn chiếc máy ấy sớm bị tiêu vong. Trong tất cả mọi người ở đây thì hồn hoàn đều là khống chế chỉ có hồn hoàn của Tiểu Linh và Đại Tư Mệnh không phải là hoàn mỹ khống chế. Hồn hoàn lại là kỳ thuỷ và dị hoả.

Kỳ thuỷ và dị hoả, danh như ý nghĩa. Nó không thuộc loại kỹ năng hồn kỹ cũng chẳng phải loại phụ trợ hồn kỹ gì đó. Kỳ thuỷ và dị hoả, với mỗi loại hồn kỹ, Đại Tư Mệnh và Tiểu Linh sẽ tạo ra cho mình một loại kỳ thuỷ hoặc dị hoả. Mỗi kỳ thuỷ và dị hoặc sẽ đem lại một loại sức mạnh riêng biệt cho bọn chúng.

Thời gian kỳ nghỉ này cũng làm cho Vũ Vô Cực trải qua cực kỳ thoải mái. Mặc dù rất nhiều công việc xảy ra bất quá Vũ Vô Cực vẫn dành thời gian cho đám người Tiểu Y. Họ phần lớn đều chính là đi cùng nhau dạo phố, đi ngắm phong cảnh và đi chời. Ngoại trừ thời gian Vũ Vô Cực tham gia đấu hồn ra thì thời điểm hắn chính là cũng nữ nhân tham gia dã ngoại. Cuộc sống quá thực giống như thần tiên. Bất quá, Vũ Vô Cực cũng có nỗi khổ hết không nói nổi. Quá nhiều vợ không có tiếp đãi công bằng đối với các nàng cũng làm cho Vũ Vô Cực sứt đầu mẻ chán.

Đồng thời Vũ Vô Cực cũng đem chiếc máy tinh luyện hồn lực tinh thạch giao cho Độc Cô Bác. Từ đây Độc Cô Bác nhiệm vụ duy nhất đó chính là tu luyện, thu thập hồn hoàn tinh luyện hồn lực tinh thach. Ngay cả thời gian đón và chơi với Độc Cô Nhạn cũng ít đi làm cho Độc Cô Nhạn tức giận đến mức không để ý đến lão. Vì thời gian bên Độc Cô Nhạn khá ít nên lão càng chân trọng thời gian này hơn đồng thời cũng càng thêm cưng chiều cháu gái mình.

Thời gian được nghỉ cũng nhanh chóng kết thúc, mấy bé gái có chút lưu luyến nhìn về phía Vũ Vô Cực. Mấy cô bé lục tục tiến vào trong học viện. Hồng Liên còn không quên uy hiếp Vũ Vô Cực nếu như không đến thăm các nàng sẽ cho hắn biết tay. Sau khi uy hiếp Vũ Vô Cực một đợt, Hồng Liên mới ngoan ngoãn cũng mấy bé gái khác trở lại học viện.

Nhìn một đám bé gái tiến vào bên trong, Vũ Vô Cực mới thở ra một hơi thật dài. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh, trong đôi mắt mang theo mê mang.