Đạo Chu

Chương 541




“Cực hạn khống chế xem ra là một hồn kỹ khá tốt!” Thiên Thủ Cương Thủ gật đầu nói. Cô bé quay ra nhìn về phía Tiểu Y nhận được một cái gật đầu. Liếc nhìn về phía Vũ Vô Cực nói: “Đoạn, không Vô Cực. Chúng em lựa chọn hồn kỹ này!”

Đại Tư Mệnh trầm ngâm cũng gật đầu nói chuyện: “Hết thảy giao cho đại nhân quyết định!” Vừa nói Đại Tư Mệnh cũng nhoẻn miệng cười đối với Vũ Vô Cực: “Ta tin tưởng đại nhân sẽ lựa chọn hồn kỹ tốt cho ta.”

“Em rể!” Tiểu Linh không ngần ngại gật đầu: “Nghe em! Anh tin tưởng hoàn toàn vào em.”

Không nghĩ ra tất cả đều quyết định đồng ý sử dụng phương án của Vũ Vô Cực. Họ đều đồng ý để cho Vũ Vô Cực thuận tiện đem hồn kỹ phụ gia lên võ hồn bọn họ. Đối với sự tin tưởng của mọi người, Vũ Vô Cực cảm giác có chút vui vẻ và ấm áp. Hắn theo đó mỉm cười và gật đầu.

Ngồi ở trên bàn, Tiểu Y và Thiên Thủ Cương Thủ đưa tay đặt lên chiếc khay tròn bằng vàng. Hồn lực theo đó từ cơ thể hai người tiến vào bên trong khay màu vàng. Theo hồn lực vận chuyển, khay màu vàng bắt đầu sáng lên và dần dần năng lượng hội tụ thành một chiếc hồn hoàn màu trắng nhợt nhạt.

Ngồi ở một bên, Vũ Vô Cực đưa tay trực tiếp đặt lên chiếc hồn hoàn này. Đạo văn do võ khí ngưng tụ lại với nhau và biến chuyển thành từng đoạn đạo văn. Một thứ gì đó bằng mắt thường không thể nào thấy được tiến vào trong vòng tròn màu trắng sáng nhợt nhạt này. Bất quá những người ở đây không cảm nhận được thì Thiên Thủ Cương Thủ và Tiểu Y lại cảm nhận được hồn hoàn từ một chiếc vỏ rỗng được thêm một cái hồn kỹ vào nơi đó.

Cả người Tiểu Y cảm giác được mệt mỏi, cô bé không giữ vững được võ hồn phải đem cả võ hồn thu lại. Ngay sau đó trực tiếp ngồi ra phía tảng đá không xa, đôi chân ngồi khoanh và đôi mắt nhắm lại trực tiếp điều tức tự động khôi phục hồn lực của mình.

Chiếc hồn hoàn màu trắng nhợt nhạt được Vũ Vô Cực thu vào trong hồn bình màu vàng kim. Hắn tiến về phía Âm Dương tuyền nhãn và đem hồn hoàn ném vào chiếc máy chế tạo hồn hoàn đang lơ lửng giữa âm dương linh nhãn. Chiếc máy cũng trực tiếp đem hồn hoàn trắng nhợt nhạt hấp thu vào. Bàn tay Vũ Vô Cực theo đó cũng đưa lên, những viên hồn hoàn kết tinh được đầu nhập vào trong chiếc máy đó.

Mọi người cảm thấy tò mò, Minh Châu đi tới bên cạnh Vũ Vô Cực hỏi: “Chồng yêu, cái thứ này là chiếc máy chế tạo ra hồn hoàn sao?” Đôi mắt xinh đẹp hơi nhíu lại, chúng tràn đầy hứng thú nhìn về phía chiếc máy đang phát ra ánh sáng lập loè. Minh Châu thấy được ánh sáng màu trắng theo đó dần dần trở nên đậm hơn và dường như đang có xu hướng hơi nhuộm thành màu vàng.
“Nó không hẳn chỉ là chiếc máy tạo hồn hoàn thôi đâu!” Vũ Vô Cực ôm ngực ngạo nghễ nói: “Nó còn có thể tạo ra hồn cốt nữa. Ta cũng định dùng chiếc mày này tạo ra hồn cốt một trăm vạn năm cho các nàng. Đây là hồn cốt cực hạn mà ta có thể tạo ra. Giống như hồn hoàn này vậy, nó yêu cầu khoảng mười giờ tất cả để đem hồn hoàn một trăm vạn năm tạo ra đồng thời đem hồn hoàn trăm vạn năm phong ấn chỉ còn mấy trăm năm.”

“Chồng yêu...” Hồ Mị Nhi nâng ngón tay chỏ lên, uyển chuyển nhẹ nhàng liếc mặt. Cô bé tỏ ra đáng yêu với Vũ Vô Cực rồi hỏi: “Thiếp tin tưởng chàng sẽ tạo cho thiếp một bộ hồn hoàn và hồn cốt tốt nhất!” Vừa nói, cô bé tỏ ra điềm đạm và thực bình thản.

“Ta cần nói chuyện với các nàng một chút!” Vũ Vô Cực mỉm cười xoay người một cái: “Thời gian nghỉ này, chúng ta cần quy hoạch một chút tất cả hồn hoàn cũng như hồn kỹ của các nàng. Xem mọi người quyết định lựa chọn loại hồn hoàn và hồn kỹ nào thích hợp với võ hồn của mình. Nó sẽ ảnh hưởng đến mọi người phát triển sau này.”

Ngồi vào bàn lần nữa, Vũ Vô Cực sử dụng ra một loại huyễn thuật đơn giản để cho thấy được hình ảnh của một người. Để tránh mọi việc rắc rối không cần thiết, Vũ Vô Cực trực tiếp sử dụng thân thể trưởng thành của Tiểu Linh làm tiêu chuẩn. Hắn mở miệng nói: “Co ái ở đây biết được hồn cốt hay không?”

“Hồn cốt sao?” Diễm Linh Cơ nghiêng đầu, mái tóc dài màu đen nhẹ nhàng phất phơ trong gió che đi đôi mắt lam xinh đẹp của mình. Cô bé bình tĩnh trả lời: “Em có nghe đến Đại Sư nhắc qua. Sư phụ nói đến hồn cốt chia làm sáu phần đầu, thân, hai tay và hai tay. Ngoài ra còn có ngoại phụ hồn cốt. Nghe nói hồn thú khi chết có khả năng sinh ra.”

“Hồn cốt đạt được do săn giết hồn thú!” Đông Quân Diễm Phi tự tin mở miệng nói chuyện: “Có tất cả hai yếu tố quyết định tỉ lệ sinh ra hồn cốt. Thứ nhất tu vi hồn thú càng cao, tỉ lệ rơi ra càng cao. Thứ hai do cảm xúc hồn thú ảnh hưởng tới khả năng rơi ra hồn cốt. Nếu hồn thú nguyện ý hiến tế bản thân hoặc trước khi chết cực độ căm hận sẽ dễ dàng sinh ra hồn cốt.”

“Đại Sư từng nói hồn cốt cũng có khác biệt!” Nguyệt Thần tiếp lời: “Em nghe được sư phụ từng nói qua hồn cốt chia làm nhiều loại dựa theo năm hạn định. Trong đó hồn cốt lấy mười vạn năm là quý giá nhất. Nhưng có vẻ sư phụ không biết hồn cốt cũng có tồn tại một trăm vạn năm. Hẳn thứ này mới là quý giá nhất.”

“Đúng vậy là một trăm vạn năm!” Vũ Vô Cực cười nhẹ nhàng và tràn đầy tự tin: “Bất quá hồn cốt cũng có thể thông qua chế tạo. Mọi người hẳn phải nhớ được ta vẫn lưu trữ thân thể cũ của mọi người. Chúng ta có thể lợi dụng thân thể, xương cốt... mọi thứ của xác cũ chế tạo ra hồn cốt trăm vạn năm. Bằng thứ này, ta có thể chế tạo ra được hồn cốt và ngoại phụ hồn cốt. Bất quá trước đó, có mấy loại ngoại phụ hồn cốt các nàng có muốn hay không?”

“Ngoại phụ hồn cốt rất hiếm đi!” Tuyết Nữ tò mò hỏi: “Chàng cũng có thể tạo ra chúng sao?”

“Đúng thế!?” Vũ Vô Cực cười nhẹ, hai vai nhún nhún đáp: “Thật da cả cái xác cũ của mọi người cũng có thể chế tạo rất nhiều ngoại phụ hồn cốt. Ngoại phụ hồn cốt ở đây ta muốn nói đó chính là vị dụ như cánh, đuôi, lỗ tai... Ví dụ như là....”

Thân hình giả tưởng Tiểu Linh làm bằng huyễn thuật tạo ra nhanh chóng thay đổi trước mặt mọi người. Tiểu Linh theo đó dài ra hai lỗ tai meo, sau lưng mọc ra chín cái đuôi hồ ly, đằng sau còn mọc ra một đôi cánh. Tiểu Linh thấy hình dáng trưởng thành của mình như vậy thì vô cùng xấu hổ nói: “Em rể, em có thể dừng lại việc trêu đùa anh được không?”

“Về cơ bản thì ta có thể chế tạo ra rất nhiều cánh như...” Vũ Vô Cực không có trêu chọc Tiểu Linh nữa mà thay đổi. Thân ảnh trưởng thành Phi Yên xuất hiện. Nàng ăn mặc một thân quần áo Đông Quân Diễm Phi của Âm Dương gia. Theo đó ngoại phụ hồn cốt xuất hiện. Sau lưng của nàng xuất hiện đôi cánh của Tam Túc Kim Ô. Trên đầu cũng mọc lên mấy căn lông chim và sau mông cũng dài ra mấy cọng lông đuôi dài.

Hình ảnh Đông Quân Diễm Phi lại ảm đạm biến mất. Tu vi Vũ Vô Cực còn thấp khó mà di chuyển hình ảnh lâu cùng với có thể sử dụng nhiều huyễn ảnh cùng một lúc. Theo đó hình ảnh Tiểu Y lại xuất hiện. Cô bé cũng không thay đổi nhiều chỉ xuất hiện một đôi cánh trong suốt với hai màu tím và xanh lá tô điểm xen kẽ. Hình ảnh hồ Mị Nhi là một đôi cánh màu hồng, chiếc cánh có thể uyển chuyển giống như dải lựa che lấy cơ thể cô bé đồng thời giúp cô bé phi hành.

“Thật ra thì ta không quá giỏi trong việc thiết kế ngoại phụ hồn cốt!” Vũ Vô Cực dùng ngón tay chỏ gãi gãi sống mũi của mình. Bản thân hắn thực sự rất khó tưởng tưởng ra các loại cánh cùng với đuôi. Đạo Thư và Đạo Nhãn gần như toàn năng nhưng thiếu sức sáng tạo và không tính toán được lòng người. Đó là hai loại mà Đạo Thư và Đạo Nhãn không thể làm được. Hắn đưa ra bàn tay sau đó nói: “Về các loại cánh cũng như ngoại phụ hồn cốt, các nàng có thể tự do sáng tạo. Nhớ... mỗi người chỉ có thể có một đôi cánh thôi đấy. Chỉ cần hấp thu hồn cốt một loại cánh như vậy sẽ không thể hấp thu loại cánh khác.”

“Ông chồng đẹp trai!” Chiếu Mỹ Minh ngồi cạnh Diễm Linh Cơ khẽ mở miệng nói: “Không phải hồn cốt trăm vạn năm có thể thêm ba loại hồn kỹ sao? Vậy chỉ cần anh thêm một hồn kỹ cánh biến hình vào là được mà. Chỉ cần hình dáng đôi cánh thay đổi màu sắc và hình dáng theo ý nghĩ của hồn sư là được. Đó không phải là cách tốt nhất sao?”

“Chiếu Mỹ Minh!?” Hồng Liên cười sau đó gật đầu nói: “Cô nói đúng. Chỉ cần thêm một loại hồn kỹ này vào không phải là được rồi sao?” Nói đến đây Hồng Liên nhìn về phía Vũ Vô Cực hỏi: “Có thể được sao, Vô Vọng. Ngươi đừng nói với bản cô nương, điều này ngươi cũng không làm được nhé?”

“Hồn cốt trăm vạn năm cánh!” Vũ Vô Cực thở ra một hơi dài nói: “Ta đang muốn cho nó một loại hồn kỹ tự do dịch chuyển trong không gian. Nếu thêm hồn kỹ này vào thì uy lực hồn kỹ đôi cánh sẽ bị suy yếu.” Vẻ mặt hắn lộ ra vẻ khó khăn.

“Không sao!” Hồng Liên cực kỳ vô trách nhiệm mà chống eo nói: “Chỉ cần bản cô nương thấy đẹp là được. Không phải còn có rất nhiều hồn cốt nữa hay sao?” Những lời này rót vào trong tai Vũ Vô Cực làm cho hắn méo miệng lại. Xem ra đối với những cô bé thì xinh đẹp tốt hơn so với thực dụng thì phải.