Đạo Chu

Chương 491




Khuôn mặt tự tin và lời nói dường như rất tự nhiên trên người Vũ Vô Cực làm cho Độc Cô Bác nhăn mày khó chịu. Lão không biết phải nói gì. Đặc biệt hơn con mắt lão theo đó mở lớn hết sức nhìn Vũ Vô Cực như nhìn quái vật khi nghe được Vũ Vô Cực mở miệng nói: “Nếu như ta có chín thành nắm chắc giết bất cứ con hồn thú nào cũng sẽ sản sinh ra hồn cốt đây. Hơn nữa còn là tự chọn hồn cốt!”

Trong bữa cơm trưa do chính tay Tiểu Hồ Ly nấu quả thực vô cùng ngon miệng. Hai ông cháu Độc Cô Bác và Độc Cô Nhãn cũng tham gia bữa ăn nhỏ của gia đình Vũ Vô Cực. Đối với bé gái Độc Cô Nhan, mấy nữ nhân đều yêu thích vô cùng. Các nàng đều vô cùng thích hài tử, nhìn thấy Độc Cô Nhạn cũng chỉ ngang tuổi tác con gái bọn họ, mấy nữ nhân đều cảm giác được thương cảm.


Đang ăn cơm mọi người cũng bắt đầu nói chuyện với nhau. Vũ Vô Cực trong ngày hôm nay cũng không nói chuyện vui đùa mà trực tiếp tiến vào chính đề. Bản thân quay đầu ra nhìn về phía Minh Châu nói: “Minh Châu, nàng ở đây là người tinh thông dược vật nhất. Những cây cối này ở chúng ta có chút khác biệt song hẳn nàng có thể phân biệt được cái nào là độc dược cái nào là tiên phẩm.” Bàn tay Vũ Vô Cực đẩy ra chiếc túi không gian của Độc Cô Bác đưa hắn: “Việc thu thập dược liệu ta giao cho nàng được chứ?”

“Chàng có thể giao cho... em!” Dùng cách xưng hô ở đại lục Đấu La có chút hơi không có thói quen, Minh Châu vẫn có vài phần ấp úng.

“Chúng ta cần mang sạch số dược liệu ở nơi này đi!” Vũ Vô Cực đưa hai tay đặt lên bàn đan xen năm ngón tay vào với nhau: “Nhưng chúng ta cần để lại những cây non. Tiểu Y, việc này ta giao cho nàng. Những dược liệu nào hữu ích, nàng hãy nhân giống vài cây sau đó trồng ở nơi thích hợp cho nó. Hãy đi cùng Minh Châu. Anh vợ, thuỷ thuật của anh cũng hứu ích đi cùng với Tiểu Y giúp nàng ấy một tay đi!” Tiểu Y gật đầu coi như thầm chấp nhận. Vũ Vô Cực lại quay ra nhìn về phía Nguyệt Thần, Đông Quân và Hiểu Mộng nói: “Nguyệt Thần, nàng bố trị một trận pháp đạo văn sơ cấp gây ảo cảnh che dấu đi nơi này. Diễm Phi, nàng giúp ta tạo ra một trận pháp hấp thu năng lượng mặt trời kích thích cây cối phát triển. Hiểu Mộng đại sư, ngài có thể giúp ta tạo ra một tụ linh trận được chứ? Hẳn với ngài không khó!”

“Tuyết Nữ, Lộng Ngọc, Tiểu Hồ Ly...” Vũ Vô Cực lập tức ra một loạt các mệnh lệnh: “Các nàng thu dọn mọi thứ đi, chiều tối nay chúng ta sẽ khởi hành rời đi nơi này!”

“Chờ chút, chờ chút...” Một âm thanh vang lên làm cho Vũ Vô Cực nhíu mày, hắn quay ra thấy được Hồng Liên đưa tay lên lớn tiếng hô lên: “Vô Vọng, chàng còn chưa có phân cho ta công việc!”

“Nàng sao?” Mép Vũ Vô Cực kéo kéo vài cái rồi mở miệng nói: “Đừng gây ra rối loạn là được. Nàng cứ ở yên ở nơi đó!”

“Cái gì? Cái gì hả?” Hồng Liên tức giận muốn nổ tung, ngón tay chỉ thẳng về phía Vũ Vô Cực mà chất vấn nói: “Chàng nói như vậy là có ý gì hả? Chàng chê ta phiền chán sao? Ta chẳng lẽ vô tích sự như vậy sao? Trong mắt chàng, ta là kẻ hay gây ra chuyện?”

“bây giờ nàng mới biết sao?” Bất quá Vũ Vô Cực không có nói ra miệng mà liếc mắt hất đầu về phía Độc Cô Nhãn: “Nhiệm vụ nàng đó, ở lại nơi này chơi với bé Độc Cô Nhạn là được. Tránh con bé xảy ra chuyện gì. Dù sao ở nơi này cũng cần phải có người trông coi nó không phải sao?”

“Không muốn!” Hồng Liên chống tay ở eo sau đó phình hai má ra. Mặc dù nàng cũng đã làm mẹ, nàng cũng yêu trẻ con nhưng trẻ con gì đó quá phiền phức. Nàng mới không thích chăm sóc trẻ con gì đó. Chúng làm nàng quá đau đầu hơn nữa trong lúc chăm sóc chúng, chúng còn thường trêu chọc nàng. Hồng Liên dùng đôi mắt to ngây thơ nhìn Vũ Vô Cực nói: “Vô Vọng, nếu không để ta cùng đi ra ngoài với chàng. Ta còn chưa có nhìn thấy mấy con hồn thú như thế nào đấy?”

Mấy ngày nay ở trong thâm sơn cùng cốc này, cả ngày bị sương mù đen bao phủ. Thi thoảng mới có vài con hồn thú bay qua bầu trời. Cả đám người bọn họ còn chưa thấy được hồn thú như thế nào? Nếu như không phải Vũ Vô Cực dặn dò mọi người không được ra ngoài thì đám người này đã không nhịn được mà trực tiếp chạy ra bên ngoài rồi. Vốn là tính tình khiêu thoát như Hồng Liên sớm đã không chịu nổi muốn chạy ra ngoài chơi.

“Hừ...” Vũ Vô Cực khe khẽ hừ nhẹ một cái, hắn lạnh giọng nói: “Chiều tối nay chúng ta rời đi rồi! Đến lúc đó, nàng tha hồ nhìn thấy các loại hồn thú. Không cần gấp gáp đến mức như vậy!” Song Hồng Liên làm sao có thể bỏ qua, nàng đi về phía Vũ Vô Cực bắt đầu làm nũng đáng tiếc bị Vũ Vô Cực trực tiếp từ chối.

Thế giới này so với thế giới cũ của Vũ Vô Cực đặc sắc quá nhiều. Hồn thu đa dạng đến mức có hàng triệu loài khác nhau. Những loài thú này có thể sở hữu những năng lực vô cùng đặc biệt như phát ra lửa, phát ra điện, cứng rắn như sắt thép, điều khiển cây cối. Ngay cả thực vật ở nơi này khi sống lâu cũng có thể trở thành hồn thú. Nó làm cho động thực vật ở đây so với thế giới trước đa dạng quá nhiều. Hồn thú trông xinh đẹp có, hồn thú trông dữ tợn có, hồn thú có trí tuệ như người cũng có...

Độc Cô Bác bán tín bán nghi cùng với Vũ Vô Cực rời đi sơn cốc tiến vào Lạc Nhật Sơn Mạch. Hai người lẳng lặng di chuyển trên cây cùng với nhau. Thi thoảng hai người ở địa hình khó khăn cũng trực tiếp phi hành để vượt qua.

Ánh mắt Độc Cô Bác thâm thuý nhìn về phía Vũ Vô Cực. Bình thường muốn phi hành có hai loại chính đó là trở thành hồn thánh trở nên, thứ hai là dựa vào võ hồn hoặc một loại hồn cốt có thể phi hành. Song Vũ Vô Cực lại hoàn toàn không có bất cứ hồn lực gì mà di chuyển tự nhiên, tốc độ không kém so với Độc Cô Bác chút nào. Điều này làm cho Độc Cô Bác có chút cảm thán về hệ thống tu luyện của Vũ Vô Cực khác biệt hẳn với đại lục đấu la này.

“Phong dực hắc xà!” Độc Cô Bác nhìn về phía một con hồn thú đang bay lượn trong không khí truy đuổi con mồi thì mở miệng đáp: “Ta muốn ngoại phụ hồn cốt là cánh của nó. Ngươi có thể làm được chứ?” Theo như lời Vũ Vô Cực, hắn có thể để Độc Cô Bác tuỳ chọn loại hồn cốt ở bất cứ loại động vật nào. Nghĩ đến đây Độc Cô Bác nhìn về phía con rắn màu đen có cánh kia. Một loại hồn thú nắm giữ nguyên tố gió và độc. Tu vi cũng chỉ có vài trăm năm nhưng giựa vào tốc độ, hồn thú nghìn năm muốn truy đuổi nó cơ bản khó có khả năng. Bản thân lại mang độc vì vậy hồn sư muốn bắt giết loại hồn thú này cũng có chút khó khăn.

“Được!” Vũ Vô Cực nhàn nhạt đáp lời, hắn trực tiếp biến mất tại chỗ. Tốc độ nhanh đến làm cho Độc Cô Bác thoáng qua kinh ngạc. Vì bản thân Vũ Vô Cực tu luyện một hệ thống khác, Độc Cô Bác cũng không tiện đánh gia tu vi hắn so với hồn sư là bao nhiêu. Chỉ có thể thông qua trắc nghiệm cực hạn của Vũ Vô Cực mà xác định cấp bậc của hắn.

Phanh! Con phong vĩ hắc xà trực tiếp đấm sầm vào một người thanh niên đột nhiên xuất hiện trước trước mặt hắn. Không phải nói hắn bị một bàn tay trong suốt màu trắng bằng xương đánh bay. Thân thể đập mạnh vào một cái cây lớn đem cả cây lớn đập nát.

Vụt! Thân ảnh Vũ Vô Cực loé lên, hắn đã tiếp cận con rắn dài khoảng ba thước này ra tay. Từng tia sáng loé lên, chúng trông như những cây kim sắc bén loé sáng đâm vào những vị trí trên người con rắn màu đen này. Đôi mắt lão già Độc Cô Bác nheo lại nhìn về phía cảnh này. Những phi châm này rõ ràng giống như hồn lực tạo vật. Ngay cả hắn cũng có thể làm được. Chỉ là không biết Vũ Vô Cực làm như vậy là có ý gì.

Hống! Con rắn màu đen phát ra tiếng gầm đau đớn. Thân thể hắn liên tục co quắp bắt đầu trở nên vặn vẹo lên với nhau. Mặc dù mặt ngoài của nó không xuất hiện thương thế nhưng vẻ mặt con rắn có vẻ vô cùng đau đớn. Con mắt nó biến thành đỏ bừng nhìn về phía Vũ Vô Cực nhưng thân thể nó lại không có cách nào cử động được.

Bàn tay Vũ Vô Cực trực tiếp xuất hiện một thanh đao do chân khí ngưng tụ đánh mạnh lên đầu con rắn. Phanh! Đầu con rắn bị đao khí ngưng tụ ở tay đánh nát. Máu tươi và não trắng tung toé ra ngoài. Một vòng ánh sáng màu vàng trực tiếp lơ lửng trong không khí.

Bất quá khác biệt với Vũ Vô Cực đó là lão già Độc Cô Bác. Con mắt lão liên tục co rụt lại, lão nhìn về phía một mảnh hồn cốt nho nhỏ lập loè ra quang mang đang lơ lửng trong không khí. Bàn tay Vũ Vô Cực vươn tay ra, mảnh hồn cốt trực tiếp rơi vào trong tay Vũ Vô Cực. Đồng thời lão thấy được Vũ Vô Cực không chút khách khí nào trực tiếp ném thứ này về phía mình: “Lão độc vật bắt lấy!”

“Thực sự rơi ra hồn cốt!” Nhìn mảnh hồn cốt trong tay mình, Độc Cô Bác bàng hoàng hỏi: “Thằng nhóc, ngươi làm như thế nào làm được?”

“Muốn học sao?” Giọng nói giễu cợt từ miệng Vũ Vô Cực phát ra.

Độc Cô Bác nghe thấy nhếch miệng đồng thời dùng ánh mắt châm chọc nhìn về phía Vũ Vô Cực hỏi: “Thằng nhóc, ngươi nguyện ý dạy cho ta!?”

“Đương nhiên!” Vũ Vô Cực nói làm cho lão già trợn tròn mắt. Lão không biết được Vũ Vô Cực nghĩ thế nào lại đơn giản như vậy lựa chọn dạy dỗ thứ này cho lão. Điều này làm cho lão vô cùng kinh ngạc. Song lão không biết sau đó mình bị Vũ Vô Cực hố không nhỏ. Học cách đánh ra hồn cốt nào có dễ dàng như vậy.