Đạo Chu

Chương 490




“Tiết chế!?” Lời này dừng vào trong tai Vũ Vô Cực thực sự làm cho hắn cảm giác chối tai vô cùng. Hắn mới không phải là người không có tiết chế. Cả ngày hôm qua hắn cũng chỉ có ngủ. Mặc dù đêm qua có mơ thấy được một giấc mộng xuân bất quá hắn vẫn là tiết chế vô cùng. Đâu có tiến hành ân ái giao hoan với bất cứ người vợ nào đâu.

Bàn tay đưa lên cầm lấy chiếc khăn ướt trên chiếc bồn nước nhỏ trong tay Lộng Ngọc, Vũ Vô Cực mở miệng nói: “Cảm ơn em, Lộng ngọc!” Đem khăn lông trà lau lên mặt, Vũ Vô Cực cảm giác được thoải mái hơn. Song sau khi lau mặt của mình, đôi mắt hốc hác Vũ Vô Cực càng trở nên rõ ràng hơn. Lão già Độc Cô Bác thấy được cảnh này thì lắc đầu thở dài.



Bên cạnh lão già Độc Cô Bác là một bé gái nhỏ tuổi khoảng dưới mười tuổi. Trông bé gái rất đáng yêu với mái tóc màu tím khá đặc biệt song màu tím của bé gái có vẻ sậm hơn so với Tiểu Y và Nguyệt Thần nhiều. Khuôn mặt có vẻ bụ bậm đáng yêu. Đôi mắt bé gái này có màu xanh biếc giống như Độc Cô Bác. Đôi mắt Vũ Vô Cực vì thế nhăn lại nhìn về phía nàng.

“Đây là cháu gái ta, Độc Cô Nhạn!” Lão già đẩy bé gái có vẻ rụt rè về phía trước, hắn hướng về phía mọi người và Vũ Vô Cực giới thiệu cháu gái của mình. Sự cưng chiều xuất hiện lộ rõ trên khuôn mặt lão già khi nhìn về phía bé gái. Vũ Vô Cực theo đó chỉ hơi nhún nhún vai cười trừ.

Nghiêng đầu nhìn về phía Độc Cô Bác, Vũ Vô Cực không khỏi khách khí hỏi: “Lão độc vật, còn có bé gái đáng yêu kia nữa. Hai người dùng bữa sáng cùng chúng ta nhé?” Lời mời cũng rất khách sáo và lịch sự. Đáng tiếc Vũ Vô Cực không có nhìn thời gian bây giờ là mấy giờ rồi.

Mặt trời đã lên cao, giờ ăn trưa cũng đã gần tới, lúc này Độc Cô Bác chỉ cười với nụ cười trên bộ mặt cứng nhắc kia: “Thằng nhóc, ngươi nên xem một chút thời gian khi mà mời người khác ăn gì đó!” Lập tức vì vậy mà Vũ Vô Cực nhìn trời nhún nhún vai. Hắn ngồi lên bàn thưởng thức món ăn mà Tiểu Hồ Ly đưa cho mình.

Trong cung cấm chỉ có Tiểu Hồ Ly và Minh Châu từng học hai thứ này để lấy lòng Hàn Vương An. Tất nhiên trù nghệ Tiểu Hổ Ly vẫn cao hơn Minh Châu một bậc. Hồng Liên là công chúa, bỏ qua. Diễm Phi, Nguyệt Thần không biết đến nấu nướng là gì. Lộng Ngọc, Tuyết Nữ biết một chút nhưng chỉ là biết, bỏ qua. Tiểu Y, từ nhỏ nàng chưa chạm vào xoong nồi bao giờ, bỏ qua. Tiểu Linh, nấu ăn không tệ. Hiểu Mộng và Đại Tử Mệnh gì đó, Vũ Vô Cực lắc lắc đầu. Diễm Linh Cơ, đồ nướng không tệ còn món ăn khác thì khó nói. Ở trong lòng ngẫm nghĩ: “Tiểu Hồ Ly, nàng vẫn là tuyệt nhất trong khoản này.”

Đang thưởng thức bát canh do Tiểu Hồ Ly đưa lên, Vũ Vô Cực nhàn nhã thưởng thức một chút. Lại nghe được Độc Cô Bác mở miệng hỏi: “Bau giờ ngươi sẽ trị liệu cho ta cùng với cháu ta!”

“Không vội!” Vũ Vô Cực phất phất tay một cái nói ra lời nói làm cho Độc Cô Bác nhăn mày lại. Hắn đem cuối cùng chén thức ăn đổ vào miệng mình rối mới quay ra nhìn Độc Cô Bác nói: “Nếu như lão đã đến rồi cũng vừa kịp lúc. Ở lại đây ăn cơm trưa đi, sau đó buổi chiều dọn dẹp một chút nơi đây. Sau đó chúng ta sẽ trở về thành Thiên Đấu.”

Lúc này, Hồng Liên lại đi tới gần lão Độc Vật. Ở trên người lão có gì đó Hồng Liên cảm giác được thân thiết. Lão Độc Cô Bác đang bàn bác với Vũ Vô Cực thì hơi nhíu mày lại. Dường như hai người đang bàn bạc với nhau điều gì đó có liên quan tới giải độc cho hai người. Bất quá lúc này Hồng Liên đã đi tới, một thứ gì đó rục rịch trong tay áo của lão Độc Cô Bác mà hắn mải mê nói chuyện thì giật mình tỉnh lại.

Vụt! Một thứ gì đó vụt ra khỏi ống tay áo của lão già khiến cho Độc Cô Bác giật thót lên: “Cẩn thận!” Thứ này vô cùng nhanh trực tiếp vọt lên cánh tay của Hồng Liên sau đó cuốn lấy. Mọi người cũng vì thế lập tức ra tay động thủ ngay sau đó họ dừng lại kỳ quái nhìn về phía cảnh này.

“Đây là...” Đập vào mắt của mọi người là một con rắn nhỏ trông vô cùng đáng yêu. Một con rắn nhỏ màu xanh biếc như ngọc phỉ thuý. Đôi mắt nó to tròn manh manh đáng yêu. Song từ trên người nó làm cho mọi người hơi kiêng kị. Một loại cảm ứng đối với độc tố mãnh liệt. Dù họ bách độc bất xâm nhưng nếu độc tố quá cường thì họ cũng sẽ gặp phải phiền phức, chưa đến mức chết nhưng lực lượng bị suy yếu là không thể tránh khỏi.

“Làm sao có thể...” Lão già Độc Cô Bác nhìn về phía con rắn nhỏ màu xanh này: “Cửu tiết phỉ thuý... bảo bối quan trọng nhất của ta!”

“Hihi...” Hồng Liên thấy được con rắn quấn trên tay mình. Nó lè lưỡi ra khẽ liếm mặt của Hồng Liên. Bộ dạng Hồng Liên khá thích thú đưa tay vuốt ve con rắn nhỏ. Hai người giống như bạn thân lâu năm vậy. Hồng Liên thì chớp chớp nhẹ đôi mắt to của mình hỏi: “Nó thật là đáng yêu... lão độc vật, nó là thứ gì vậy!?”

Bị một thiếu nữ gọi mình lão độc vật, Độc Cô Bác cũng không tức giận. Lão đang vì con rắn lại cùng với tiểu thiếu nữ này quấn quýt bên nhau mà giật mình. Độc Cô Bác lập tức đưa tay lên vẫy vẫy đối với con rắn nhỏ nói: “Ngoan nào... ngoan nào lại đây!” Đáng tiếc con rắn nhỏ nhìn về phía Độc Cô Bác một chút rồi lại nhìn về phía người thiếu nữ. Nó lưu luyến không biết chọn ai. Ở trên người thiếu nữ, nó cảm giác được một thứ gì đó phi thường thân cận.

“Con rắn nhỏ này thật là đáng yêu!” Người thiếu nữ cười khẽ nói: “Lão độc vật, lão tặng nó cho ta thế nào?” Mặt lão Độc Cô Bác theo đó thì đen nhánh lại.

“Nếu như nàng thích thì tặng cho nàng ấy đi!” Vũ Vô Cực bình tĩnh mở miệng nói. Hắn nhìn về phía Độc Cô Bác mở miệng lên tiếng nói: “Thế nào, lão độc vật.”

“Thằng nhóc nhà ngươi...” Độc Cô Bác nghe thấy vậy giận tím mặt lại, hắn mở miệng nói: “Ngươi có biết nó là bảo bối giá trị nhất trong đám bảo bối của ta hay không? Vậy mà ngươi định đem nó ra làm đồ chơi của nữ nhân của ngươi. Ngươi biết nó là gì không? Con rắn nhỏ này là Cửu Tiết Phỉ Thuý, độc của nó có thể đồ cả một toà thành. Ngay cả hồn sư binh thường bị nó cắn thì cũng chỉ trong vòng ba hô hấp sẽ hoá thành nước mủ.”

Đám người nghe được như vậy thì hơi nhăn mày lại, tất cả bọn họ đều phòng nhìn về phía con rắn màu xanh vô cùng đáng yêu này, trong lòng họ đều lành lạnh. Hồng Liên thì cười đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm con rắn nhỏ: “Nó tên Cửu Tiết Phỉ Thuý sao? Cái tên thật đáng yêu. Chỉ là nó nhỏ như vậy mà có năng lực như vậy sao?” Dường như lời nói của nàng mang theo tràn ngập nghi ngờ.

“Đừng nhỏ mọn như vậy mà, lão độc vật!” Vũ Vô Cực ngồi ở đấy nhún nhún eo, hắn nhìn về phía bé gái lão Độc Cô Bác. Bộ dạng hắn lúc này khá là bất cần đời, một tay chống má của mình, giọng nói mang theo bình thường: “Ta nhớ cháu gái lão còn chưa có hồn cốt đây. Ta giúp cháu gái lão kiếm một cái ngoại phụ hồn cốt như thế nào?”

“...” Lão già ngẩn người nhìn về phía Vũ Vô Cực, ngay sau đó Độc Cô Bác nhăn nhíu mày nhìn về phía Vũ Vô Cực hỏi: “Trong tay ngươi có hồn cốt!”

“Không có!” Vũ Vô Cực mở rộng hai tay trắng trơn sau đó nhàn nhạt đáp lại: “Bất quá chúng ta có thể đi kiếm a!”

“Thằng nhóc này, ngươi muốn trêu chọc lão phu sao?” Độc Cô Bác bực tức mở miệng chỉ trích: “Ngươi cho rằng hồn cốt là cái gì? Cho rằng nó là rau củ bán đầy đường hay sao? Ngươi nói muốn đi kiếm là có thể kiếm được sao? Ngươi chẳng lẽ không biết tỉ lệ rơi ra hồn cốt là vô cùng thấp sao? Ngươi muốn giết bao nhiêu hồn thú mới xuất hiện một cái hồn cốt ngươi biết không?”

Mấy nữ nhân nghe thấy vậy thì đều tò mò nhìn về phía hắn, nhanh miệng nhanh mồn nhất vẫn là Hồng Liên. Nàng thói quen chống hai tay trên eo hỏi: “Vô Vọng, chàng chưa nói cho chúng ta biết hồn cốt là gì đây?”

“Hồn cốt sao? Nó cũng giống như hồn hoàn vậy. Khi đánh chết hồn thú sẽ rơi ra nhưng tỉ lệ vô cùng vô cùng thấp mà thôi. Nhiều khi giết mấy trăm thậm chí mấy nghìn con hồn thú cũng không có cách nào đạt được hồn cốt!” Vũ Vô Cực bình tĩnh nhún nhún vai cười trả lời: “Hồn cốt phân chia làm hai loại một là ngoại phụ hồn cốt, hai là hồn cốt. Hồn cốt phân chia làm sáu loại chính bao gồm đầu, ngực, hai tay, hai chân. Ngoài sáu loại này ra thì những hồn cốt còn lại thường được chia làm ngoại phụ hồn cốt. Ví dụ như ngoại phụ hồn cốt tai hồ ly, ngoại phụ hồn cốt cánh chim...”

“Hồn cốt cũng chia năm giống như các loại hồn hoàn. Từ đó phân chia làm bình thường đến quý giá. Hồn cốt năm càng cao thì uy lực càng lớn. Đến mười vạn năm có thể đạt được hai loại hồn kỹ, đến một trăm vạn năm có thể đạt được ba hồn kỹ!” Ngón tay Vũ Vô Cực đưa lên trên, hắn cười nhạt nhẹ nhàng nói: “Nói chung hồn cốt so với hồn hoàn còn quý giá hơn quá nhiều. Muốn đạt được hồn hoàn phù hợp với mình khó nhưng muốn đạt được hồn cốt phù hợp với mình còn khó hơn trăm nghìn lần. Đủ thấy được hồn cốt trân quý rồi chứ?”

“Thằng nhóc con...” Độc Cô Bác lập tức chất vấn mở miệng nói: “Vậy ngươi còn dám nói với lão phu ngươi sẽ kiếm một ngoại phụ hồn cốt cho cháu gái lão phu?”

“Với người khác thì hồn cốt thực trân quý. Bất quá sao đối với ta thì không nhất định!” Vũ Vô Cực tỏ ra cực kỳ nhàn nhã nói. Trong lòng thầm nghĩ: “Cũng đến lúc để lộ một tay đối với Độc Cô Bác. Lòng người khó dò nhưng không lộ một tay, muốn lợi dụng lão giúp mình thu thập mọi thứ e rằng cũng thực sự khó!”