Đạo Chu

Chương 480




“Giống như Bức huynh nói!” Thiên Trạch vẫn thói quen gọi Vệ Trang là Bức huynh. Vệ Trang cũng đã sớm quen thuộc với cách gọi này của hắn nên dường như bỏ ngoài tai đối với sự khiêu khích của Thiên Trạch. Hắn tiếp tục nghe Thiên Trạch nói: “Lực lượng bọn họ toàn dựa vào võ hồn. Ngay cả sử dụng kiếm cũng là võ hồn kiếm. Hầu như cơ bản là không hiểu cảnh giới của kiếm chút nào. May ra chỉ có một ít người hiểu được cảnh giới kiếm đạo.”

“Long huynh...” Hàn Phi trong lúc này tò mò lên tiếng hỏi: “Phi có chút tò mò Long huynh lần này trở lại chẳng lẽ muốn rời đi thế giới này tới thế giới gọi là đại lục đấu la đó!”


“Đúng vậy!” Đoàn người nghe được Thiên Trạch mở miệng nói thì toàn thân kinh ngạc. Bất quá khi hắn nói: “Nhưng không phải hiện tại!” Thì đám người mới thở phào ra một hơi. Ngay sau đó lại nghe Thiên Trạch tiếp tục nói: “Ở bên đó ta đã tìm được người hỗ trợ. Trong vòng ba năm mới có khả năng đến nơi đó. Hơn nữa lần này ta đi e rằng chưa chắc sẽ trở lại nơi này. Vì vậy ta hy vọng các vị ở nơi này có thể quyết định là ở nơi này vẫn là đi cùng ta đi một thế giới mới.”

Hơi trầm ngâm suy tư một chút, Thiên Trạch mới mở miệng nói: “Các vị hẳn phải nhớ đến vài năm trước chúng ta mở ra bảo tàng Thương Long Thất Túc!?” Đám người đều gật đầu nghe được Thiên Trạch nói tiếp: “Ở đó có một đài truyền tống trận sẵn có. Ta sẽ sửa chữa nó đảm bảo nó đạt được tốt nhất và có thể trở được nhiều người nhất có thể. Tuy nhiên số lượng ta e rằng sẽ không đến hai mươi người cũng đã là cực hạn! Đây là con số tốt nhất ta có thể đưa ra... Nhiều hơn thì khó mà bảo đảm được an toàn.”

“Chỉ là chưa đến hai mươi người sao?” Mấy nữ nhân Thiên Trạch đột ngột hô lên. Mọi người bắt đầu nhìn về phía nhau. Thiên Trạch, Diễm Linh Cơ, Hồng Liên, Lộng Ngọc, Tiểu Y, Minh Châu, Hồ Ly, Diễm Phi, Nguyệt Thần. Tổng cộng đã là chín người. Những nữ nhân đều có tâm tư, họ thực sự không muốn rời xa hài tử của mình. Trong lòng thực sự lo lắng vô cùng nếu như có thể đi đi về về chăm sóc hài tử thì tốt biết bao. Nhưng hiện giờ lại chỉ có thể một đi không trở lại, các nàng đều có băn khoăn. Nếu trước đây thì không có gì nhưng các nàng đều đã có hài tử, Tiểu Y cũng không ngoại lệ.

“Thật ra có đi thế giới mới hay không đối với ta cũng không quan trọng!” Hàn Phi nhẹ nhàng cười một tiếng đáp lại: “Ta còn chưa đi thăm hết phong thổ của thế giới này đây. Hơn nữa, Long huynh không còn có nói đến biển sao trời sao? Công nghệ vũ trụ mà Long huynh để lại chúng ta còn chưa có phát triển ra đâu! Hàn Phi còn tự nhận mình vẫn còn nhiều thời gian để có thể trông thấy Đại Việt chinh phục bầu trời tinh không kia?”

“Xác thực như hắn nói!” Vệ Trang lại gật đầu bình tĩnh đáp lại: “Mặc dù như ngươi nói thì thế giới đó xác định thú vị và mê người nhưng ta còn sẽ ở lại thế giới này. Thiên địa linh khí đang dần dần hồi phục. Người tài ba xuất hiện lớp lớp, tương lai ta cũng không thiếu đối thủ. Hơn nữa, ta cũng muốn cùng với hắn chinh phục tinh không. Muốn nhìn xem con người thế nào đi vào vũ trụ!” Vệ Trang nhìn về phía Hàn Phi với ánh mắt vui vẻ một cách khác thường. Nếu không phải Hàn Phi đã thành thân với Tử Nữ, mọi người sẽ nghi ngờ về giới tính của Hàn Phi.

“Cũng không cần vội vàng như vậy!” Thiên Trạch ôm tay lắc lắc đầu thở ra một hơi thật dài: “Còn ba năm, mọi người còn ba năm có thể suy nghĩ. Hơn nữa...” Ánh mắt quét về phía mấy nữ nhân nói: “Các nàng còn có ba năm cũng các con vui vẻ bên nhau. Ta cũng không để chúng qua bên đó. Ở bên đó thực sự quá nguy hiểm không giống bên này. Chúng đều có thể ở đây tu luyện, linh khí càng ngày càng dồi dào, thọ mệnh chúng càng ngày càng dài. Thực ra chính ta mang các nàng qua nơi đó cũng mãi suy xét mới quyết định. Ở đó phần lớn lấy nắm đấm lớn là đạo lý, sẽ chẳng có ai cho ngươi nói lý nếu như ngươi có không giá trị của mình. Thế nên nếu như các nàng có ai đó nguyện ý ở lại nơi này hưởng vinh hoa phú quý, ta đều sẽ không bắt ép. Hết thảy đều là tự nguyện...”

Chúng nữ nhìn về phía nhau sau đó hết thảy đều mỉm cười một cái. Hồng Liên dùng hai tay chống eo của mình, nàng mắt to dùng để chất vấn Thiên Trạch: “Tên Vô Vọng khốn kiếp này, ngươi đừng nghĩ bỏ rơi chúng ta nhé! Lão nương tuyệt đối sẽ không rời ra ngươi. Ai biết được người đến thế giới khác có hay không trêu hoa ghẹo nguyệt.” Tiểu Y ở một bên gật đầu phụ hoạ.

“Chúng ta sẽ đi theo nàng. Nàng đi nơi nào...” Bàn tay đặt ở miệng, Diễm Linh Cơ nở nụ cười nhẹ nhàng nói: “Đó là gả gà theo gà gả chó theo chó!” nụ cười mang theo chút châm chọc đối với Thiên Trạch: “Nè... nè... mọi người thấy ta nói đúng không?”

“Linh Cơ muội muội nói không sai!” Tiểu Hồ Ly cũng đưa tay lên cười khẽ, nụ cười tràn ngập mị hoặc: “Nhưng muội so sánh Thiên Đế đại nhân hình tượng với chó và gà có phải hay không không tốt lắm!?”

“Không, ta lại hết sức thấy hợp lý!” Mở miệng nói chuyện không nghĩ tới là Tử Nữ. Nàng cười nhẹ nói: “Không phải trong một đàn gà thì thường có rất nhiều con gà mái và một con gà trống hay sao?”

“Tỷ tỷ...” Lộng Ngọc xấu hổ khẽ gắt một tiếng.

“Được rồi...” Tử Nữ cười trêu chọc mở miệng nói: “Coi như tỷ chưa nói!”

Minh Châu cũng góp vào vui đùa: “Vậy tối nay không biết gà trống sẽ chui vào chuồng gà mái nào đây? Các muội muội không tò mò sao?” Lời này nói ra làm cho nhất thời mọi người đều nhìn về phía Minh Châu. Hiển nhiên Phi Yên và Nguyệt Thần cũng không ngoại lệ. Kế tới tất cả đều nhìn về phía Thiên Trạch với ánh mắt nóng bỏng. Phải biết một năm nay, đám người đều nhẫn nhịn cho qua hoặc dùng d*ơng vật giả tự thoả mãn mình. Bây giờ Thiên Trạch trở về đương nhiên muốn Thiên Trạch nộp bài rồi.

“Ta thấy...” Trong đám người Nguyệt Thần lại bình tĩnh mấp máy đôi môi ướt át màu hồng của mình: “Sao chúng ta không cùng nhau. Mọi người thấy được cách này như thế nào?”

“Khụ, khụ...” Hàn Phi nắm tay bắt đầu ho sặc sụa.

Phi Yên nhăn mày một cái, nàng mở miệng lên nói: “Mọi người, chúng ta vẫn còn khách nhân!”

“...” Tuyết Nữ theo đó gật đầu, đôi môi ướt át của nàng khẽ mấp máy: “Chúng ta hẳn bàn lại sau khi ngồi uống trà...” Hàn Phi nhìn thấy một đám nữ nhân như vậy thì ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn về phía Thiên Trạch. Dường như ẩn ẩn còn đang muốn chắp tay hành lễ đối với Thiên Trạch nếu không phải Tử Nữ ngăn cản, hắn nhất định sẽ làm.

Một đêm trải qua thực sự làm cho Thiên Trạch sướng đến muốn địa ngục. Hắn vừa dã băng song lại ăn thức ăn lớn vào trong bụng. Chưa tiêu hoá hết đã đem toàn bộ tinh hoa nộp sạch cho đám nữ nhân. Ngày hôm sau cho dù thể chất khủng bố nhưng tinh thần Thiên Trạch cũng vô cùng uể oải. Đó là đêm hạnh phúc và mệt nhất cũng sung sướng nhất hắn ở thế giới này.

Ba năm sau...
Đại Việt đế quốc phát triển trở thành cực kỳ khủng bố. Cao Nguyệt và Thạch Lan cũng trở thành những mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Họ được kế thừa vẻ đẹp của Diễm Linh Cơ và Thiên Trạch thực sự là làm không ít thiếu niên triều tư mộ tưởng. Không ít đại thần cùng với vương thất cũ trước đây tiến tới cầu thân nhưng đều bị Thiên Trạch từ chối. Thiên Trạch nói hôn nhân sẽ do hai người tự làm chủ. Lập tức đám thiếu niên không thiếu người triển khai theo đuổi hai vị công chúa đứng đầu Đại Việt này.

“Thiên Minh, Thiếu Vũ...” Hàn Phi lúc này đã khôi phục tuổi trẻ. Hắn sử dụng ra thuốc trường sinh bất lão khiến cho mình trẻ tuổi trở về tuổi tràn ngập sức sống. Đôi mắt hắn nhìn về phía hai tập hồ sơ rồi mở miệng nói: “Nhi tử Kinh Kha và Lệ Cơ, người của Mặc gia. Một người khác thì là hậu duệ dư nguyệt của Sở quốc Hạng Yên!? Long huynh, ngươi rời đi nhưng để lại vấn đề đau đầu cho ta a!”

Vì sao vương thất cũ dễ dàng đầu hàng như vậy không phải đơn giản vì lực lượng của Đại Việt mà Thiên Trạch cho họ thứ mà họ không có cách nào từ chối được. Thứ thuốc có thể làm cho con người trường sinh bất lão. Đạt khả năng bất tử về mặt sinh học. Đáng tiếc thuốc này có tác dụng phụ đó là người khi sử dụng thuốc này không có cách nào sinh sản đồng thời tu luyện khó tiến thêm. Thuốc này khiến cho người bất tử về sinh học nhưng linh hồn cũng sẽ hủ bại theo thời gian. Tuỳ người mà dị, trung bình họ chỉ có thể sống được 800 năm mà thôi.

Chính vì thứ thuốc này mà Thiên Trạch không để cho bất cứ hài tử nào của hắn cũng như nữ nhân của hắn sử dụng. Đồng thời thuốc trường sinh bất tử, Thiên Trạch cũng chỉ dùng cho số ít người và không để lại bất cứ ghi chép cũng như sự tồn tại của nó. Song tin tức này cũng chả dấu nổi vì một số người đã sớm biết thứ này tồn tại khi mà vương thất cũ có người đạt được trường sinh bất lão.

Học viên nghiên cứu y học, Niệm Đoan khôi phục thời trẻ tuổi. Nàng cũng dùng thuốc trường sinh bất lão. Hiện giờ Niệm Đoan đại sư có không ít nam nhân theo đuổi. Ai không muốn cưới một người thê tử xinh đẹp mà không bao giờ già nua chứ dù cho người đó có lớn tuổi hơn mình đi nữa.

“Dung Nhi...” Nhìn về phía người thiếu nữ đang thất thường, nàng mở miệng hỏi: “Con vì sao không đi cùng hắn!?” Người thiếu nữ chỉ đáp lại bằng cách lắc lắc đầu. Niệm Đoan thở ra một hơi dài nói: “Dung Nhi, làm sư phụ ta chỉ có thể hy vọng con hiểu được điều này. Ta hy vọng con không hối hận vì sự lựa chọn của mình!”

“Con không có hối hận!” Đoan Mộc Dung quay ra nhìn về phía Niệm Đoan. Hai mắt nàng hơi ươn ướt, nàng mỉm cười có chút khó coi: “Hắn thích đồ nhi nhưng đồ nhi biết hắn không có dành tình yêu cho đồ nhi. Thích chỉ là thích mà thôi. Hắn không thể nào dùng toàn tâm toàn ý thích đồ nhi. Bên cạnh hắn còn có rất nhiều nữ nhân, họ sẽ ở bên hắn thay đồ nhi chăm sóc hắn.”

“Ài... Dung Nhi, con...” Niệm Đoan cũng không biết nói gì chỉ thở ra một hơi dài. Nàng đi tới vươn tay nhẹ nhàng đem thiếu nữ ôm vào trong lòng ngực. Lúc này, người thiếu nữ mới dưng dưng nước mắt. Hai hàng lệ bắt đầu không kìm nén được chảy xuống áo Niệm Đoan.

Dưới sự lãnh đạo của chủ tịch Hàn Phi, người nắm giữ chức chủ tịch lâu nhất. Đồng thời cũng là người nắm giữ ba khoá liên tục của Đại Việt đế quốc. Trong mười tám năm nắm giữ chức vị chủ tịch, Hàn Phi đã để cả thế giới thống nhất. Từ đây Đại Việt đế quốc rơi vào tình trạng phát triển như vũ bão.

Khoảng một trăm năm sau đã từng có tin đồn rằng Long Thiên Đế đã từng từ Thiên giới trở lại thăm thế giới này. Song nhiều người không tin vì họ đã bắt đầu khám phá không gian. Tàu con thoi Đại Việt đã khám phá rất nhiều hành tinh gần đó như mặt trăng. Dựa vào kỹ thuật không gian, họ còn muốn đi xa hơn.

Đại Việt đế quốc không tồn tại được lâu cho dù chế độ của nó có tiên tiến thế nào đi nữa. Kể từ khi thống nhất Trung Nguyệt, Long Thiên Đế lập lên Đại Việt đế quốc tồn tại được một nghìn năm thì bị chia năm sẻ bảy. Nhiều quốc gia khác ra đời do việc tranh dành tài nguyên.

Các đạo văn sư cùng với tu chân giả nắm giữ sức mạnh vượt trội hơn so với người thường. Họ nắm giữ sức mạnh huỷ thiên diệt địa. Đối với võ giả và những thường nhân thì họ là ma quỷ mà không phải thần tiên. Thời gian qua đi, họ đã quên đi công đức của Long Thiên Đế. Những người dân chúng ở tầng thấp kém bị đạo văn sư và tu chân giả nô dịch thì nguyền rủa Long Thiên Đế như ma quỷ. Long Thiên Đế từng một thời được ca ngợi như thánh nhân thay vào đó là kẻ ma quỷ đã đem đến đạo văn và tu chân để họ trở thành những người bị nô dịch. Cấp bậc thế giới lại một lần nữa thay đổi, thay vì huyết thống hoàng tộc thống trị thì đến thời đạo văn sư và tu chân giả thống trị. Các bang phái tu chân và đạo văn liên tục va chạm với nhau tranh dành tài nguyên tu luyện đã đẩy dân chúng vào lầm than. Cuộc chiến càng trở nên khốc liệt hơn.