Đạo Chu

Chương 479




Bóng đêm bao phủ căn nhà lớn của gia đình Thiên Đế. Đối với Đại Việt đế quốc thì việc giao đông vô cùng đơn giản. Bất cứ ai có thể đi từ đầu đế quốc đến cuối đế quốc trong thời gian chưa đến một giờ bằng loại tàu bay lượn bằng không gian. Vậy nên chủ tịch Hàn Phi, Cao Nguyệt công chúa và Hàn Nguyệt Thiên Đế trở lại căn nhà Long Thiên Đế quả thực mất thời gian khá ngắn.

Từng tia xe phù không hạng sang từ trên bầu trời nhẹ nhàng đáp xuống chiếc sân rộng lớn của toà nhà. Thật may lần này Thiên Trạch cũng chỉ đánh điện thoại cho một số người thân cận thôi. Trong đó không bao gồm đồ đệ của mình. Nếu không cái sân to lớn kia cũng trật kín chẳng có chỗ chứa.


Một bàn gồm đoàn người tụ tập với nhau, Long Thiên Đế không có ngồi với thê tử của mình mà ngồi với hai nữ nhi Thạch Lan cùng Cao Nguyệt. Cả hai đều sát gần bên cạnh hắn, Thiên Trạch cũng nâng cao cốc lên bắt đầu uống rượu chúc mừng. Quả thực Thiên Trạch có chút buồn bực, thế nào cứ tiệc là phải uống rượu chúc mừng. Đã có một lần Thiên Trạch đề ra chính sách Thiên Địa giáo đó là khi chúc mừng phải uống hoa quả thay thế. Đáng tiếc bị đám đồ đệ ngăn cản.

Trong đoàn người tất cả đều uống rượu chỉ trừ mấy tiểu nữ hài cùng với Tiểu Y. Tiểu Y thực sự không thích uống rượu. Nàng đang ngồi cạnh Tiểu Linh. Bản thân Tiểu Linh là ca ca, hắn cũng không thích Tiểu Y uống rượu.

“Long huynh, Hàn Phi kính ngươi một ly!” Hàn Phi sảng khoái đưa rượu lên uống. Đặc biệt biết Thiên Trạch rất ghét uống rượu nhưng hắn cũng hay thích lấy việc này ra làm đùa giỡn. Dù sao thì Hàn Phi thích rượu như mạng trong khi Thiên Trạch thì trái ngược. Hơn thế nữa, tửu lượng Thiên Trạch nếu không dùng nội lực ép ra thì tửu lượng khá là thấp.

“Ngươi rời đi nơi này đã một năm!” Vệ Trang lúc này uống lên chén rượu sau đó cao lãnh ôm ngực của mình. Hiện giờ Vệ Trang tràn ngập khí phách lạnh lùng khẽ liếc mắt nhìn về phía Thiên Trạch nói: “Ta rất tò mò ngươi đã đi đâu? Chẳng lẽ ngươi đã đến Thiên Giới!?”

“Long huynh...” Trương Lương cũng gật đầu, bộ dạng nho nhã nhìn về phía Thiên Trạch mở miệng nói chuyện: “Lương cũng tò mò một năm này Long huynh đã đi nơi nào. Chẳng lẽ thực sự như lời đời, Long huynh đã đi đến Thiên Giới!?”

Hai nữ nhi Cao Nguyệt và Thạch Lan cũng nhìn về phía hắn với ánh mắt tò mò. Toàn bộ nữ nhân Thiên Trạch cũng nhìn về phía hắn. Đầu Thiên Trạch to như cái đấu, vừa mới vào bàn ăn đã bị bu lại như vậy. Thật may mấy tiểu nữ hài không có tham gia bữa tiệc. Chúng sớm đã được các nàng ăn no, hiện nay càng là có người đưa chúng đi chơi nếu không có chúng ở đây thì bữa tiệc hẳn càng thêm loạn. Ngay cả người lớn đã tò mò như vậy thì đám tiểu nữ hài còn làm người đau đầu hơn.

“Nè... nè...” Diễm Linh Cơ đưa ngón tay nho nhỏ lên, vẻ mặt tò mò hỏi: “Chàng mau nói cho bọn thiếp biết. Thiếp rất tò mò chàng đã đi đâu? Nơi đó như thế nảo? Ở đó có hay không nhân loài còn là yêu thú... Bộ dạng họ như thế nào? Ba đầu sáu tay, còn là có một mắt hoặc không mũi...” Đôi môi đỏ mềm Diễm Linh Cơ khẽ mấp máy làm cho đám nữ nhân đặc biệt Hồng Liên càng thêm tò mò hơn.

“Cái này sao?” Thiên Trạch cười khổ mở miệng nói: “Các nàng có thể cho ta ăn một miếng đã được không?” Vừa dứt lời thì Hồng Liên cùng với Diễm Linh Cơ gắp một miếng thịt trực tiếp đã đặt vào miệng Thiên Trạch. Chúng làm cho Thiên Trạch cảm giác mặt mình đen lại, gân xanh trên trán nổi lên. Hắn chỉ có thể cúi đầu thở ra một hơi.

Bất đắc dĩ, Thiên Trạch đem đũa kim cương đặt xuống, hắn bình tĩnh mở miệng nói: “Đó là một thế giới với một đại lục cực kỳ rộng lớn. So với thế giới chúng ta còn rộng lớn hơn. Không giống chúng ta có võ giả, luyện khí sĩ thì ở đó có một ngành nghề đặc biệt gọi là hồn sư cùng với hồn thú.”

“Phụ vương...” Cao Nguyệt chớp chớp đôi mắt to nhìn về phía Thiên Trạch tò mò hỏi: “Hồn sư là gì? Hồn thú là gì?”

“Trước đó ta sẽ nói cho mọi người thế nào là hồn sư!” Thiên Trạch mỉm cười gật đầu nói. Bàn tay hơi đưa lên, huyễn cảnh bắt đầu sinh ra: “Nơi ta đến gọi là Đại lục Đấu la. Người ở nơi đó cũng giống như chúng ta không khác biệt là bao. Họ cũng phải săn bắn, nuôi trồng, buôn bán... Trong đó có một nghề cao quý. Hồn sư là nghề cao quí nhất trong cả đại lục, bọn họ có thể là những chiến sĩ cường đại, cũng có thể có những năng lực phụ trợ xuất sắc. Nhưng bất luận loại Hồn sư nào, cấp bậc đều là dựa theo cùng một loại xưng hiệu mà tiến hành xếp thứ tự."

"Hồn sư đều tự có vũ hồn lực của chính mình, căn cứ vào sự mạnh yếu của vũ hồn lực mà chia thành thập đại xưng hiệu. Mỗi một xưng hiệu lại chia làm mười cấp. Ban đầu khi mới nhập môn thì gọi là Hồn sĩ, chỉ cần sau khi vũ hồn tỉnh giấc thì mỗi người đều là Hồn sĩ. Nếu vũ hồn có thể tu luyện, khi hồn lực đạt tới cấp mười một thì sẽ đạt tới xưng hiệu kế tiếp, cũng chính là Hồn sư. Còn Đại hồn sư, chính là cái đứng thứ ba trong toàn bộ dãy xưng hiệu. Khi đạt đến cảnh giới Đại hồn sư thì đã là một Hồn sư khá cường đại rồi. Tổng thể thập đại xưng hiệu là như vậy đó."

"Hồn sĩ, Hồn sư, Đại hồn sư, Hồn tôn, Hồn tông, Hồn vương, Hồn đế, Hồn thánh, Hồn Đấu La và Phong hào đấu la. Tên gọi Đấu La đại lục của họ chính là bắt nguồn từ đây. Trong truyền thuyết, những Phong hào Đấu La đạt tới cửu cấp trở lên đều có thể tự lấy một phong hào cho mình, bọn họ đơn giản chính là những vô địch tồn tại. Lực lượng phong hào đấu la hoàn toàn có thể với sức mạnh bản thân huỷ diệt một toà thành lớn. Mà vượt qua phong hào đấu la đó là thần."

“Mỗi người ở nơi đó khi đạt đến sáu tuổi sẽ phải đi giác tỉnh võ hồn. Điều kiện cơ bản nhất của hồn sư nhất định phải có võ hồn. Hầu hết tất cả những người đó đều có võ hồn. Võ hồn phân biệt rất nhiều loại như...” Thiên Trạch dừng lại ở đây bắt đầu biểu thị hình ảnh hiển hiện ra một người cầm quốc, cầm liền, cầm dao, cầm kéo... Sau đó người trong bàn tay có thể có cây cối, người thì biến hoá với những hình dạng như thú võ hồn. Nó làm cho hình dáng hồn sư biến đối có chút kỳ quái: “Như vậy đó là hồn sư...”

“Đó là vũ hồn sao?” Hồng Liên chớp chớp đôi mắt ra vẻ ngây ngốc: “Thú vị thật... ta cũng muốn có một cái vũ hồn!”

“Long Thiên Đế...” Tử Nữ trong lúc này mở miệng nói, đôi mắt nàng chớp chớp nhìn về phía Thiên Trạch nói: “Ngài còn chưa giải đáp cho chúng ta hôn sư tu luyện như thế nào cùng với hồn thú là gì đây?”

“Thật ra vũ hồn đủ các loại khác nhau...” Thiên Trạch dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía mọi người: “Ta ở đó một năm tìm hiểu rất nhiều về thứ này đồng thời đưa ra kết luận. Thứ nhất hồn sư tu luyện so với luyện khí sĩ tu luyện nhanh hơn nhiều. Lực phá hoại không kém luyện khí sĩ đáng tiếc tuổi thọ so với luyện khí sĩ khá nhanh. Trừ khi họ có thể thành thần nếu không tuổi thọ cực kỳ hữu hạn. Luyện khí sĩ tu luyện càng cao tuổi thọ càng lâu có khi sống vài nghìn năm hoặc vài vạn năm, ta hẳn cũng đã nói rõ với mọi người điều này.”

“Long huynh ta có chút tò mò...” Hàn Phi một tay để bụng một tay hơi chìa ra hướng về phía Thiên Trạch nói: “Không phải Long huynh nói bất cứ người nào cũng có võ hồn vậy chẳng phải người nào cũng có thể trở thành hồn sư sao?”

“Hàn huynh, ngươi lúc nào cũng là người nhìn ra được vấn đề!” Thiên Trạch nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười mở miệng nói: “Xác thực như Hàn huynh nói, người nào cũng có thể có võ hồn. Bất quá nếu như có võ hồn còn chưa đủ còn cần có hồn lực?”

“Hồn lực?” Hàn Phi nghe được lời này thì nhăn mày lại, hắn gật đầu chắp tay đối với Thiên Trạch: “Nguyện ý nghe Long huynh nói!”

Thiên Trạch bình tĩnh mở miệng nói: “Người cùng người giữa có tư chất tu luyện khác nhau, mọi người hắn phải biết rõ điều này!” Đám người nghe thấy vậy gật đầu, Thiên Trạch lại bắt đầu giải thích: “Giống như vậy, tư chất khác nhau giữa những hồn sư. Người có hồn lực mới có thể là trở thành hồn sư. Hồn lực mới thức tỉnh ban đầu cũng cho thấy tư chất của hôn sư. Phân biệt là từ thấp đên cao, cao nhất chính là mười cấp. Khi đạt đến mười cấp nhất định phải hấp thu hồn hoàn mới có thể tiến giai cấp bậc cao hơn.”

Chưa để mọi người đặt câu hỏi, Thiên Trạch mở miệng nói: “Hồn thú là dã thú sống lâu mà biến thành. Cấp bậc hồn thú chia làm mười năm, trăm năm, nghìn năm, vạn năm và mười vạn năm. Nếu vượt qua mười vạn năm thì chúng được xếp hạng vào mãnh thú mà không phải hồn thú. Mãnh thú đều là hồn thú trên mười vạn năm phân chia hai mươi vạn năm, ba mươi vạn năm đến cuối cùng một trăm vạn năm. Đồng thời có cả trên một trăm vạn năm ta gọi là nguỵ thần hoặc thần thú song ta sẽ không nhắc đến hai thứ này.”

“Hồn thú khi chết sẽ xuất hiện hồn hoàn. Hồn hoàn theo năm chia ra sẽ có màu sắc khác nhau phân chia làm mười năm đến trăm năm màu trắng. Trên trăm năm màu vàng, trên nghìn năm màu tím, trên vạn năm màu đen, mười vạn năm màu đỏ. Đặc biệt có trên mười vạn năm sẽ có màu đặc biệt như màu cam, tuỳ hồn thú mà dị. Nếu như đạt đến trăm vạn năm có thể xuất hiện màu sắc thêm ám kim.”

Hình ảnh từ những hồn thu chết đi biến hoá thành một hồn sư đang ngồi hấp thu hồn hoàn. Thiên Trạch lại nói: “Hồn sư khi đạt đến giới hạn tức ở 10, 20, 30, 40, 50, 60,70, 80, 90 cấp. Nếu không hấp thu hồn hoàn mà tiếp tục tu luyện thì hồn lực cũng sẽ tích luỹ. Tuy nhiên muốn cấp bậc lên cao bắt buộc phải hấp thu hồn hoàn. Hấp thu hồn hoàn ở mỗi cấp bậc khác nhau là khác nhau ví dụ như hồn sư bình thường ở 10 cấp có thể hấp thu khoảng hồn hoàn 500 năm trở xuống nếu không sẽ nổ tan xác mà chết. Mặc dù hấp thu hồn hoàn càng cao thì càng lợi đáng tiếc có hạn chế này. Thế nên một hôn sư có phối trí hồn hoàn tốt nhất đó là vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen, đen đến cuối cùng là đỏ.”

“Hồn sư ơ nởi đó có quá ít hồn kỹ. Mỗi khi hấp thu hồn cốt hoặc hồn hoàn, hồn sư mới có thể đạt được hồn kỹ. Hồn cốt là gì ta sẽ nói sau. Bây giờ ta sẽ nói đến hồn kỹ nó giống như võ công của chúng ta sử dụng vậy. Ta phát hiện một điều cực kỳ thú vị, những người ở đó không có công pháp tu luyện mà hoàn toàn sử dụng cách tu luyện hồn lực một cách cổ điển. Nếu như người không có hồn lực dùng công pháp tu luyện của chúng ta hoàn toàn có thể tu luyện ra hồn lực hơn nữa dùng công pháp chúng ta tu luyện nhanh hơn rất nhiều so với cách tu luyện thô thiển của bọn họ. Hơn nữa, võ công chúng ta sử dụng ra hoàn toàn có thể thay thế hồn kỹ hơn nữa không kém chút nào.”

“Thú vị thật!” Vệ Trang trong lúc này cao lãnh mở miệng lên tiếng nói: “Ta muốn đến nơi ngươi gọi là đấu la đó, rất muốn khiêu chiến với một đám hồn sư đó xem rốt cuộc võ hồn của họ mạnh vẫn là kiếm trong tay ta mạnh!”