Đạo Chu

Chương 453




Hàn Vương cung trong ký ức Thiên Trạch không có gì thay đổi nhiều. Nếu có chỉ là một vài loại sản phẩm mới của Đại Việt được đưa vào trong cung. Một số loại sản phẩm như máy lạnh, quạt điện, tủ lạnh, tivi là vẫn có. Dù sao Hàn Vương là quân chủ một quốc gia, nàng được hưởng những đãi ngộ này là đương nhiên.

Tại buổi thiết yến, Thiên Trạch cũng mang theo một đám vũ công từ học viện Ca Kịch. Hiện giờ cầm đầu đoàn múa hiển nhiên là Tuyết Nữ. Ở một bên, Lộng Ngọc nhẹ nhàng dùng ngón tay uyển chuyển gảy lên những âm thanh tràn đầy cảm xúc. 

Đoàn múa kết thúc khi tiếng đàn cũng kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Một bàn thiết yến cũng được dành riêng cho Lộng Ngọc và Tuyết Nữ. Tiếng vỗ tay liên tục vang lên khen ngợi Tuyết Nữ và Lộng Ngọc. Ở các quốc gia khác thì cầm cơ và vũ cơ đều có địa vị thấp kém. Chỉ có ở Đại Việt bọn họ được coi trọng. Thế nên xuất phát từ Đại Việt, đám đại thần này cũng không dám dùng mặt ngoài khinh bỉ Lộng Ngọc cùng với Tuyết Nữ.

Cuộc hội đàm với hai bên Hàn Vương và Long Thiên Đế quả thực cũng khá là vui vẻ. Họ cũng không có nói nhiều đến các chính sách ngoại giao. Trong đó nói nhiều đến vấn đề dân sinh đặc biệt ngay cả yêu thích cả nhân cũng có thể trộn lẫn. Đặc biệt hai vị Hồ thái hậu và Minh Châu thái hậu liên tục mở miệng khen ngợi Thiên Trạch làm cho Thiên Trạch mặt ngoài vui vẻ cười tủm tỉm.

Khác biệt với Thiên Trạch đó là mấy nữ nhân như Diễm Linh Cơ, Nguyệt Thần, Phi Yên... Mỗi người đều dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía hai vị thái hậu. Hai người thái hậu thì nhìn như không thấy tiếp tục khen ngợi. Chỉ khổ cho eo thon của Thiên Trạch. Chỉ may mắn chính là Tiểu Y còn thật sự ngoan ngoãn. Nàng chỉ hơi nhíu mày nhìn về phía mấy người nữ nhân nhưng sau đó cũng không có hành động gì mà lẳng lặng ở bên cạnh hắn.

Hồng Liên ngồi ở trên ghế Hàn Vương dùng hai tay nắm chặt lại dấu ở dưới bàn. Ánh mắt sặc lạnh nhìn về phía mấy nữ nhân thầm mắng: “Mấy con hồ ly tinh đáng chết này. Không biết xấu hổ đi câu dẫn hắn. Cả cái tên Vô Vọng chết tiết, còn vui mừng đến như vậy. Chuyện này vui vẻ lắm hay sao?” Nàng vừa giận lại vừa bực mình.

“Đời người cũng không chỉ hơn những thứ này!” Thiên Trạch khẽ cười mở miệng nói: “Chỉ cần thiên hạ thái bình, dân chúng ấm no hạnh phúc, mình mỗi ngày có thể cùng với thê tử qua cuộc sống hạnh phúc cùng với nhau. Ngày đi làm, tối về cùng thê tử dạo chơi hoặc làm một số việc thú vị ra. Ước mơ của ta chỉ cần như vậy!”

Cả triều ở Hàn quốc nghe được Long Thiên Đế mở miệng nói chuyện thì có chút kinh ngạc. Họ kinh ngạc vì ước mơ đơn giản của Thiên Đế. Ước mơ của Long Thiên Đế không phải tay nắm quyền sinh sát, đứng ở vị trí nhân thượng nhân hay sao?

Một tiếng cười lảnh lót như chim hoàng oanh vang lên: “Hihihi...” Ngón tay chỏ đưa lên khẽ che miệng, Hồ thái hậu nhẹ nhàng cười. Nụ cười của nàng quả thực mê đảo không ít nam nhân ở đây. Đặc biệt là các đại thần ở trên điện. Bàn tay khẽ đưa lên, ngón tay kẹp lấy ống tay áo uyển chuyển nhẹ nhàng và giọng nói tràn ngập mị hoặc: “Bản cung không nghĩ tới ước mơ của Long Thiên Đế lại đơn giản như vậy đấy!”

“Để Hồ thái hậu chê cười rồi!” Nụ cười bình tĩnh và tràn ngập bình yên xuất hiện trên khuôn mặt Thiên Trạch. Đầu hắn khẽ nghiêng nhìn về phía Hồ thái hầu, mép theo đó cũng hơi kéo lên: “Ước mơ này nghe thực bình thường nhưng quả thực đó là ước mơ của ta. Nếu như thiên hạ này thái bình, ta nguyện ý từ bỏ chức vị Thiên Đế cùng với thê tử du ngoạn khắp mọi nơi.”

“Thiên Đế nói cực phải!” Minh Châu lúc này mở miệng khẽ thở dài một hơi: “Bản cung cũng từng nghĩ nếu như có thể, bản cung nguyện ý từ bỏ chức vị thái hậu này cùng với thân nhân du sơn ngoạn thuỷ. Nề hà tiên vương giao trọng trách cho bản cung, bản cung chỉ có thể ở bên cạnh đôn thúc vương thượng. Hài...” Tiếng than nhẹ từ miệng Minh Châu phát ra: “Bản cung thật muốn giống như Long Thiên Đế tự do tự tại bên thân nhân của mình như vậy.” Âm thanh tràn ngập nặng nề và u oán, mỗi cái chớp mắt Minh Châu đều tràn ngập mị ý và đau thương. Không ít đại thần nhìn về phía nàng đều cảm thấy tình thương trong lòng bạo tăng.

“Xin Minh Châu thái hậu bớt đau buồn!” Một vị đại thần trong đó chắp tay đưa lên. Vài vị đại thần cũng theo đó hùa theo. Người đại thần này tiếp tục an ủi: “Nếu tiên vương ở dưới suối vàng biết được thái hậu vì vương thượng vì Hàn quốc mà ngày đêm mệt mỏi như vậy, tiên vương cũng cảm thấy lòng có thanh thản.”

“Hai con hồ ly tinh đáng chết này!” Hồng Liên giận dữ nhìn về phía hai người. Sắc mặt nàng vô cùng khó coi. Tuy nhiên Hồng Liên lúc này cũng cố gắng nở nụ cười. Song nụ cười nàng giống như đang vô cùng giận dữ. Đám đại thần ở đây lập tức co đầu rụt cổ nghe Hồng Liên nói:”Bản vương cũng có mong ước giống như Long Thiên Đế vậy cũng hy vọng mình có thể cùng ý trung nhân du sơn ngoạn thuỷ. Đáng tiếc ý trời trêu ngươi. Hắn lại ra đi trước bản vương. Bản vương thật sự hận hắn, tại sao hắn lại là người như vậy. Một nam nhân vô trách nhiệm rời đi bản vương. Bản vương đã làm gì có lỗi với hắn, tại sao hắn lại đối xử với bản vương như vậy? Chẳng lẽ, bản vương không xứng với hắn hay sao? Không phải hắn nói chỉ cần bản vương nghĩ đến hắn, kêu gọi tên hắn, hắn nhất định sẽ xuất hiện trước mặt bản vương sao? Bản vương đã rất nhiều lần kêu gọi tên hắn, hàng đêm đều kêu gọi tên hắn nhưng hắn chưa từng bao giờ xuất hiện trước mặt bản vương. Long Thiên Đế, ngài nói xem, nam nhân này có đáng chết hay không? Hắn có phải nam nhân hay không?”

Từ khi trở thành Hàn Vương, Hồng Liên theo thói quen xưng mình là bản vương mà không phải cô vương hay quả nhân. Khi Hàn Vương nhắc đến ý trung nhân của mình, mấy vị đại thần ở đây đều biết người này là ai. Hắn chính là Long Ngạo Thiên, một người của Thiên Địa giáo. Người này thanh danh không hiện tuy nhiên họ lược có nghe thấy tài năng của mình. Đặc biệt không ít người biết đến cướp đi ba mươi vạn lượng hoàng kim là xuất từ tay người này.

Lại một vị đại thần khác chắp tay lấy lòng Hồng Liên: “Đại vương xin bớt đau buồn. Người đã chết không có cách nào sống lại!”

“Ha...” Thiên Trạch vờ như ngu ngốc. Hắn cảm giác được có gì quái quái. Bất quá hắn vẫn mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Người Hàn Vương nói đến hẳn là Long Ngạo Thiên, từng là một thành viên của Thiên Địa giáo chúng ta. Đáng tiếc vị tiên sinh này đã chết. Bất quá ta tin tưởng ở một nơi khác, Long tiên sinh hẳn hy vọng Hàn Vương tìm được hạnh phúc thực sự của mình. Tiên sinh cũng mong muốn Hàn Vương cười nhiều một chút, thả lỏng một chút tâm tình của mình. Nhất định Hàn Vương có thể tìm được hạnh phục của mình!”

Đôi tay Hàn Vương đưa lên uyển chuyển, nàng cầm trong tay một chén rượu nhỏ. Đôi mắt trực nhìn chăm chăm về phía Thiên Trạch. Nàng đã không còn là tiểu thiếu nữ ngây thơ ngờ nghệch năm xưa nữa rồi. Một nét hấp dẫn quyến rũ u buồn từ khuôn mặt nàng xuất hiện làm cho người ở đây đều thương tâm. Nàng khẽ mỉm cười, nụ cười có vài phần thê lương: “Hắn sẽ nghĩ như vậy sao?”

Thiên Trạch cười nhẹ nhàng đáp cùng gật đầu khe khẽ: “Đương nhiên!”

“Thiên Đế, ngài đâu phải là hắn sao ngài có thể biết hắn nghĩ gì chứ?” Hàn Vương cười khẽ nói. Bàn tay nắm lấy chén rượu uống lên một hơi: “Biết đâu ở nơi khác, hắn lại đang cùng với một vài mỹ nữ nói chuyện trăng sao, ngắm hoa mua vui. Sợ rằng đã sớm quên ở Hàn quốc vẫn còn có một nữ nhân như ta nhớ đến hắn.”

Thiên Trạch cảm giác được lời này đầy ẩn ý. Một tiếng ho nhẹ vang lên: “Khụ, khụ...” Mọi người quay ra thì thấy được khuôn mặt Hàn Phi có vẻ hơi khó xử. Bàn tay nắm lại đặt ở miệng mình mà ho khan vài tiếng. Bàn tay hắn chìa về phía Thiên Trạch nói: “Thiên Đế, vương thượng mới đây không lâu đi thăm mộ Long tiên sinh. Khi trở về tâm trạng vương thượng có chút không tốt. Ngài xin chớ trách...” Bàn tay Hàn Phi chắp tay đối với Thiên Trạch cung kính một cái. Đặc biệt hắn còn nháy mắt với Hồng Liên một cái.

“Hà... Không sao?” Thiên Trạch đưa lên thở ra một hơi. Hắn cười nhẹ đối với Hàn Vương nói: “Hàn Vương, có lẽ ngài suy nghĩ nhiều rồi. Nếu như ta là Long tiên sinh dù đang ở một nơi khác, không có gặp mặt được Hàn Vương song ta chắc chắn Long tiên sinh cũng khó quên được Hàn Vương. Một người nữ nhân quốc sắc thiên hương giống như ngài lại tinh thông thuật trị quốc, ta nghĩ bất cứ nam nhân nào cũng không thể quên được ngài đâu. Cho dù Long tiên sinh không có ở đây nữa, ta nghĩ Long tiên sinh cũng sẽ suy nghĩ như vậy!”

Đôi mắt to xinh đẹp Hồng Liên mở lớn sau đó nàng khẽ cười nhẹ. Một nụ cười có vài phần ngây thơ cùng với hạnh phúc: “Cảm ơn ngài, Thiên Đế!”

Nụ cười này thực sự làm cho Thiên Trạch có vài phần ngây người. Hắn hơi đờ người ra nhìn về phía nàng một chút. Vài năm gần đây, Hồng Liên rút chút ngây thờ nhưng lại trở nên thành thục và hấp dẫn hơn. Đặc biệt bộ ngực của nàng cũng lớn hơn một chút. Quả thực tiêu chuẩn đồng nhan cự nhũ. Con mắt to lấp lánh làm cho người ta tràn ngập yêu thương, hần không thể ôm nàng vào người yêu thương bảo vệ nàng.

Nhìn Thiên Trạch ngây ngẩn nhìn về phía Hàn Vương, mấy đại thần cũng cảm giác có ý vị. Nếu như có thể tác hợp giữa Hàn Vương và Long Thiên Đế như vậy đám người này có thể kê cao gối mà ngủ. Họ sẽ không bao giờ sợ mất đi địa vị của mình. Vài vị đại thần trực tiếp nhìn về phía nhau sau đó hơi mỉm cười gật đầu. Quỷ biết đám người này đang đánh cái gì chủ ý.

Khi mà Thiên Trạch ngây ngẩn nhìn về phía mình, cái cảm xúc kỳ quái trong lòng Hồng Liên lại diễn ra. Trái tim nàng đập thình thịch như nai con chạy loạn. Dường như nàng giống như một tiểu thiếu nữ năm xưa, hai má đỏ hồng đồng thời nàng quay mặt đi ngượng ngùng đối mặt với Thiên Trạch. Nó càng làm cho Thiên Trạch thêm khó rời mắt. Bất quá eo hắn truyền đến đau đớn làm cho hắn nhanh chóng hồi thần. Sự ngượng ngùng làm cho Thiên Trạch theo thói quen nở nụ cười gượng gạo và dùng ngón tay gãi gãi sống mũi mình.