Đạo Chu

Chương 450




Nguyệt Thần và Đông Quân dùng ánh mắt sắc bén như dao nhìn về phía Thiên Trạch. Bởi vì luật pháp của Đại Việt mà Thiên Trạch lại là Đại Việt vương nên các nàng vì hắn còn là Đại Việt Vương nên không có cách nào. Một nam nhân cần phải lo lắng đó chính là sự nghiệp. Với một Thiên Đế thì cần làm gương là đương nhiên.

Bất quá lúc mà Thiên Trạch đưa ra cái luật lệ gì mà nhất phu nhất thê, Nguyệt Thần và Đông Quân đã vô cùng giận dữ và oán hận Thiên Trạch. Phải chăng Thiên Trạch thực sự yêu Thiên Hậu Diễm Linh Cơ của hắn. Vì nàng mà Thiên Trạch nguyện ý từ bỏ tất cả những nữ nhân khác. Song bây giờ, Thiên Trạch lại muốn cưới một tiểu thiếu nữ bằng tuổi nhi tử nhi nữ của mình. Đừng nhìn Thiên Trạch trẻ tuổi như vậy, hắn thực chất tuổi đã vô cùng lớn.

Dường như ánh mắt của hai thiếu nữ muốn thiêu đốt Thiên Trạch, theo bản năng Thiên Trạch co rụt lại. Không dừng lại ở đây hai thiếu nữ Đông Quân và Nguyệt Thần quay đầu nhìn về phía nhau. Sau đó bọn họ quỷ dị cảm nhận được cái gì. Ánh mắt nhất thời tiến vào trạng thái giao đấu. Tiểu Y ở bên cạnh Thiên Trạch đang hưởng dụng hắn hầu hạ thì khẽ nhăn đôi mắt lại khi nhìn về phía hai người thiếu nữ này. Nàng cũng cảm nhận được có gì đó không đúng.

“Buồn cười...” Tinh Hồn lúc này dường như hiểu được chuyện gì đó. Hắn tự nhận mình bắt được mạch máu của Thiên Trạch. Ngay lập tức hắn mở miệng vì Thiên Trạch nói chuyện: “Pháp luật, chẳng qua cũng chỉ là kẻ mạnh đối với kẻ yếu thương hại mà thôi. Thiên Đế đại nhân đường đường là Đại Việt đế quốc chi chủ sao có thể bị pháp luật gò bó.”

“Dừng lại ngay!” Thiên Trạch lạnh lùng lên tiếng quát mở miệng nói.

Tinh Hồn theo đó hơi giật mình, trên trán hắn lập tức vì thế mà đổ mồ hôi hột. Giọng nói Thiên Trạch theo đó lạnh nhạt rơi vào tai Tinh Hồn làm hắn lạnh cả người. Hắn theo bản năng nói: “Vâng!” Sau đó vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh nhìn về phía Thiên Trạch. Thế nhưng cánh tay hơi run của hắn dấu sau lưng đã bán đứng hắn.

“Luật pháp Đại Việt đế quốc đề ra...” Thiên Trạch nghiêng đầu cười lạnh lùng: “Bất cứ ai cũng phải tuân theo. Cho dù đó có là Thiên Đế vẫn là Thiên Hậu.” Nói xong câu này, Thiên Trạch nhìn về phía Tiểu Y nhẹ nhàng cười khẽ nói: “Bất quá luật pháp luôn là có lỗ hổng. Chỉ cần ngươi có thể tinh thông luật pháp có thể thông qua lỗ hổng đó để đạt đến múc đích. Đó cũng là điều luật pháp cần luôn tự thay đổi cho hợp tình và hợp lý.”

“Đại nhân...” Tinh Hồn lập tức khom người khẽ gật đầu nói: “Ta đã thụ giáo!”

Mọi người không nghĩ tới Tinh Hồn có một mặt cao cao tại thượng lại có một mặt khác như vậy. Họ nghe thấy Thiên Trạch mở miệng đáp lời: “Không tồi đâu! Biết co được dãn được, ở Đại Việt có lẽ ngươi sẽ học được nhiều thứ. Nơi đó mới là nơi ngươi có thể phát huy sở trường của mình.” Nói xong Thiên Trạch nói: “Hẳn đã đến đô thành Đại Việt rồi, chúng ta mau rời Thiên Đế hào đi!”

“Không thể nào!” Vân Trung Quân lúc này giật mình, hắn vọt ra ngoài cửa sổ. Thông qua cửa sổ trong suốt, Vân Trung Quân nhìn xuống thấy được ánh đèn lấp lánh ở phía dưới. Ở nơi này có vài tiêu chí đủ để cho Vân Trung Quân nhận ra đây chính là đô thành Đại Việt. Vẻ mặt Vân Trung Quân mang theo chút bàng hoàng: “Vừa rồi chúng ta còn không phải ở Tần quốc, Thần Đô Sơn như thế nào lại trong thời gian ngắn tới được đô thành Đại Việt. Này, này... chẳng lẽ ta hoa mắt!”

“Quả thực chính là đô thành của Đại Việt!” Tinh Hồn lúc này đứng ở Vân Trung Quân không xa. Thân hình hắn lơ lửng trong không trung nhìn về phía song cửa sổ. Mặc dù không thể bay lượn song Tinh Hồn vẫn có thể dựa vào chân khí đảm bảo cho bản thân mình lơ lửng trong không khí với một thời gian ngắn.

Thân mình uyển chuyển Đại Tư Mệnh tiến vào cửa sổ, con mắt nàng híp lại nhìn qua nơi này. Chiếc Thiên Đế hào từ không trung nhẹ nhàng đạp xuống phía dưới mặt đất. Kỳ quái mọi người lại không có cảm giác được rung động mạnh mẽ. Nó chỉ thoáng hơi rung lên một chút thôi so với xe ngựa còn êm ái hơn rất nhiều. Đại Tư Mệnh đưa bàn tay nhẹ nhàng hất tóc mái mình tò mò hỏi: “Đây chẳng lẽ là thần tích!”

“Không cần đại kinh tiểu quái như vậy!” Thiên Trạch cảm giác được đám người này giống như đồ nhà quê mới lên thành thị vậy. Thực sự làm cho Thiên Trạch buồn bực không thôi. Đến cuối cùng hắn thở ra một hơi dài: “Sau này chỉ cần các ngươi tiếp xúc được với Đại Việt nhiều, nguyện ý vì Đại Việt cống hiến. Đến lúc đó, các ngươi mới thấy được thế giới này rộng lớn đến mức nào. Nó không nhỏ bé chỉ bằng thất quốc như các ngươi đã tưởng.” Ở đây chỉ có Nguyệt Thần và Đông Quân là không có kinh ngạc mà thôi.

Ngay cả Tiểu Linh và Tiểu Y cũng bị rung động đến bàng hoàng. Làm thế nào mà từ Thần Đô sơn Tần quốc đến đô thành Đại Việt trong thời gian ngắn như vậy. Tiểu Y quay đầu thì thấy được cái bánh kem mình vẫn còn ăn dở chưa ăn hết. Thực sự tốc độ này nhanh hơn xe ngựa không biết bao nhiều lần.

Thiên Trạch cảm giác đầu to như cái đấu. Hắn nhìn về phía đám người này lắc lắc đầu. Tưởng trừng là thần tích nhưng chỉ cần đám người này có thể học tập Đạo Văn thì đều có thể hiểu được nguyên lý của nó. Trong đó có nguyên lý tự tạo trọng lực và tạo ra vô trọng lực với một loại đạo văn. Ngoài ra còn có đạo văn chuyển hoá từ trường thành năng lượng. Cuối cùng để đi từ Tần quốc đến Đại Việt trong thời gian ngắn như vậy liên quan tới không thời gian đạo văn. Nó bóp mép bẻ cong không thời gian làm con đường từ Tần quốc tới Đại Việt rút ngắn gọn lại. Đơn giản chỉ là liên quan tới các loại đạo văn phức tạp mà thôi.

Trên bãi đất rộng rãi lúc này một đám người đã chờ sẵn ở nơi đó. Họ nhận được mệnh lệnh sẽ tiếp thu đám người Âm Dương gia ở nơi này. Vì vậy một đội quân nhỏ được huy động tới nơi này. Sự xuất hiện của Thiên Trạch lập tức làm cho đám người chú ý. Họ kính trọng đón chào Thiên Đế từ Thiên Đế hào di chuyển xuống tới. Tất cả đều kính cẩn chắp tay đối với Thiên Trạch: “Thiên Đế đại nhân!”

“Mọi người vất vả rồi!” Thiên Trạch nói một câu khác khí.

Đám người lại làm lại một câu: “Không vất vả!”

Khoé miệng Thiên Trạch hơi kéo lên, hắn quá quen thuộc với cái kiểu chào hỏi này. Bất quá hắn vẫn phải nở nụ cười rạng rỡ giống như ánh mặt trời. Trước một đám đông đột ngột như vậy, Tiểu Y có vài phần không quen. Nàng theo bản năng trực tiếp vươn tay ra đem cánh tay Thiên Trạch ôm lấy. Bộ ngực có quy mô không nhỏ bắt đầu ma sát làm cho Thiên Trạch cảm giác tâm viên ý mãn. Tiểu Linh thấy được cảnh này cảm giác có chút khó chịu.

Một thân hình uyển chuyển đi về phía trước, sặc đẹp của nàng quả thực làm cho những nữ nhân ở đây có chút kém một chút. Đông Quân và Phi Yên đều không có nàng xinh đẹp nếu hơn chỉ là khí chất cao quý mà thôi. Song thời gian dài ở vị trí Thiên Hậu, Diễm Linh Cơ cũng bắt đầu dựng dục cái loại khí chất cao quý này.

“Tham kiến Thiên Hậu!” Đối với sự xuất hiện của người nữ nhân xinh đẹp này, đám người Âm Dương gia đều biết nàng là ai lập tức làm lễ coi như chào hỏi nàng.

Tiểu Y dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Diễm Linh Cơ. Dường như nàng cảm giác được giữa người nữ nhân cực kỳ xinh đẹp này cùng với Thiên Trạch có mối quan hệ nào đó đặc biệt. Chẳng lẽ người này chính là thê tử trong miệng ca ca nàng Tiểu Linh đã nói. Khi Tiểu Y đang đánh giá Diễm Linh Cơ thì Diễm Linh Cơ cũng đáng giá nàng.

Ngón tay đặt ở miệng, Diễm Linh Cơ khẽ cười nhẹ nhàng. Nàng dùng khuỷ tay nhẹ nhàng chọc chọc vào người Thiên Trạch và nghiêng đầu nói khẽ ở bên vai kia của Thiên Trạch: “Đúng là thú vị thật! Chàng vừa trở về từ Tần quốc đã mang thêm được ba vị mỹ nữ. Xem ra chuyến đi này đến Âm Dương, chàng thu hoạch nhưng không nhỏ chút nào.” Liếc mắt nhìn về phía Bạch Thiếu Tư Mệnh, Nguyệt Thần và thiếu nữ mới lớn tóc màu tím che mặt đáng yêu này, Diễm Linh Cơ khẽ cười nói: “Dường như đây mới là mục đích chủ yếu chàng đi đến Âm Dương gia đi!”

“Đừng nói ngốc như vậy!” Thiên Trạch buồn bực vươn bàn tay đem Diễm Linh Cơ ôm vào trong người mình với tay bên kia nói: “Nơi này không phải nơi nói chuyện. Chúng ta cứ về nhà đi đã. Ta có chuyện riêng nói với nàng ở nhà.”

“Được rồi...” Diễm Linh Cơ hơi nghiêng đầu và mí mắt xinh đẹp hơi xụp xuống, đôi môi đỏ khẽ mấp máy: “Mọi chuyện nghe chàng.”

“Hô...” Thiên Trạch thở ra một hơi, hắn quay ra nhìn về phía Lý Khai nói: “Đại tá Lý Vô Địch, chuyện ở đây ta giao cho đại tá. Nếu họ đem người Âm Dương gia trở lại thì lập tức áp giải các đệ tử Âm Dương gia vào nhà lao. Nếu có chuyện quan trọng thì mới đến chỗ ta bẩm báo. Nếu không có chuyện gì khác ngày mai nói tiếp đi!”

“Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh!” Lý Khai lập tức chắp tay đối với Thiên Trạch coi như làm lễ nghĩa. Đối với hành động này, Thiên Trạch hơi có chút buồn bực. Chắp tay và cúi đầu ở nam nhân khi xã giao dường như đã thành một loại thói quen. Nhất thời đúng là khó thay đổi.