Đạo Chu

Chương 449




“Hà...” Thiên Trạch khe khẽ thở ra một hơi thật dài. Lúc này, hắn đem Tiểu Linh buông bỏ đặt ở xuống mặt đất. Thiếu Tư Mệnh thì không có chút biểu cảm ở trên mặt. Không biết vì sao sự có mặt của Thiên Trạch làm cho nàng có cảm giác an toàn. Cái cảm giác này chính là thời gian dài như vậy ở bên cạnh Thiên Trạch tạo ra. Từ lúc hắn bắt đầu ở bên nàng kể những câu chuyện tình yêu.

Giống như chuyện Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn. Trong câu chuyện này bị Thiên Trạch đem đủ biến dạng các kiểu. Không những chỉ có câu chuyện này mà rất nhiều câu chuyện khác làm cho Tiểu Y lầm đường lạc lối. Đặc biệt rất nhiều câu chuyện hướng dẫn như tiểu nữ nhi ái dưỡng phụ hoặc tiểu nữ nhân ái thúc thúc khi hai người không có quan hệ huyết thống. Với tinh thần ám chỉ, Tiểu Y cũng trực tiếp rơi vào trong ma trảo Thiên Trạch bày sẵn không bao lâu.

Đầu Tiểu Linh cảm giác trầm trầm, hắn cảm giác như mình vừa hôn mê một giấc dài. Một giấc mộng đẹp trong đó hắn gặp được muội muội của Tiểu Y. Lúc này đôi mắt hắn từ từ mở ra, một thiếu nữ tóc tím đập vào đôi mắt của Tiểu Linh. Ngay lập tức Tiểu Linh khẽ vươn tay nói: “Muội muội, là muội sao? Tiểu Y, ta đang nằm mơ sao?” Bàn tay hắn đưa lên khẽ chạm vào má Tiểu Y.

Bất quá Tiểu Y chỉ liếc mắt nhìn về phía cánh tay của hắn. Song nàng cũng không có phản kháng để mặc Tiểu Linh chạm vào má nàng. Một cảm xúc phức tạp dẫy lên trong lòng của nàng. Hai mắt của nàng từ từ ướt át và đẫm lệ. Tiểu Linh thấy vậy cười khẽ nói: “Đừng khóc, muội muội! Có ta ở đây rồi!”

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, bạch Thiếu Tư Mệnh!” Thiên Trạch ôm ngực của mình sau đó cười nhạt nói. Đến lúc này hắn chẳng thèm để ý đến mấy người sau đó nhìn về phía Tiểu Y nói: “Tân Thiếu Tư Mệnh bé bỏng, chúng ta rời đi nơi này chứ?” Tiểu Y nghe được lời này chỉ quay sang liếc mắt một cái nhưng không có trả lời Thiên Trạch xem ra là đồng ý với ý kiến Thiên Trạch.

“Chuyện gì thế này?” Bạch Thiếu Tư Mệnh kinh ngạc nói. Nàng phát hiện cũng không có bất cứ thứ gì xảy ra cả. Đám người Âm Dương gia sau đó tất cả đều dùng kỳ quái ánh mắt nhìn về phía Bạch Thiếu Tư Mệnh. Bất quá, tất cả đám người ở đây đều là người thông minh, họ tuyệt đối không cho rằng Bạch Thiếu Tư Mệnh nói dối. Sự khác thường xảy ra chỉ có... Tất cả không hẹn mà cùng đầu ánh mắt về phía đám người Thiên Trạch.

Đông Quân Phi Yên đặt hai tay ở trước bụng mình, nàng bình tình nhìn về phía mấy người Âm Dương gia nói: “Long Thiên Đế vốn đã sớm biết điều này!” Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của nàng khẽ mở ra phát ra âm thanh nhè nhẹ. Đầu nàng hơi lắc lắc một chút và đáp lời với bọn họ: “Thuốc nổ cài dưới Thần Đô sơn đã bị xử lý trước đó. Cơ quan trong hành cung này cũng bị Long Thiên Đế nắm giữ. Kế hoạch của Đông Hoàng Thái Nhất sớm đã bị chúng ta nắm bắt. Sẽ không có vụ nổ nào cả!”

“Dù sao thì Thần Đô sơn mặc dù là tổng bộ của Âm Dương gia. Bất quá nơi này vẫn có vài kỷ niệm đẹp với ta. Ta không thể nào đem nó phá huỷ được.” Thiên Trạch cười nhẹ nhàng sau đó nhìn về phía Nguyệt Thần nói: “Nàng nói có đúng không,Tử Nguyệt!?”

Nguyệt Thần nghe được những lời này thì khe khẽ thở ra một hơi: “Thì ra ngươi sớm đã biết kế hoạch của Đông Hoàng Thái Nhất. Hẳn Đông Hoàng Thái Nhất cũng sớm đã biết mối quan hệ giữa ngươi và ta cũng như sự có mặt của ngươi đối với Tiểu Y. Chỉ không nghĩ tới, ngươi cao tay so với Đông Hoàng Thái Nhất mà thôi. Kế hoạch Đông Hoàng Thái Nhất sớm đã bị ngươi nắm rõ. Đông Hoàng Thái Nhất xem ra sớm đã nhìn ra điều này nên muốn dùng Âm Dương gia đánh cược đổi lấy tính mạng của ngươi!”

Mọi người cảm giác kỳ quái nhìn về phía Nguyệt Thần. Tất cả đều cảm nhận được có mùi vị kỳ quái giữa hai người. Dường như có một mối quan hệ nào đó đặc biệt giữa hai người này. Thiên Trạch chỉ cười nhẹ đưa tay lên: “Ha... Nàng nói gì cũng quá lạnh lùng đi, Tử Nguyệt. Dù sao thì Âm Dương gia ở đây thoát chết đều có công lao của ta được chứ! Hơn nữa, ta không cho rằng Đông Hoàng Thái Nhất có thể trốn thoát đâu!”

“...” Tiếng thở dài khe khẽ khi đôi môi hồng xinh đẹp mở ra. Nguyệt Thần thông qua chiếc khăn che mắt nhìn xuyên thấu nó thấy được dáng vẻ tự tin của Thiên Trạch. Cảm giác trong lòng Nguyệt Thần vừa buồn bực nhưng lại cảm giác cả người nhẹ nhàng như được giải thoát: “Xem ra Đông Hoàng Thái Nhất đã chọn sai. Âm Dương gia không nên đầu nhập vào Tần quốc!”

“Có lẽ là thế!” Thiên Trạch hai tay chống eo gật đầu cười nói: “Đại đạo năm mươi, Thiên diễn bốn chín bất quá vẫn còn sót một con đường. Ai biết Đại Việt chúng ta sẽ quật khởi cơ chứ! Bất quá ta cũng rất tò mò rõ ràng Đại Việt biểu hiện ra thực lực như vậy mà Đông Hoàng Thái Nhất vẫn khăng khăng đầu Tần. Đến là chuyện là đây!”

Nguyệt Thần cùng vài vị trưởng lão và hộ pháp ở đây không có nói chuyện. Ở nơi này có hai người từng đã hỏi Đông Hoàng Thái Nhất câu hỏi tương tự như Thiên Trạch. Bất quá họ đều được đáp án là Trung Nguyên Đại Địa há làm cho dị tộc chiếm lĩnh. Bách Việt bất quá chỉ là nơi man di, sao xứng đáng là chủ nhân của Trung Nguyên đại địa này. Nếu như Thiên Trạch nghe được những lời này nhất định sẽ cười lớn: “Hahaha... Điều này ta đã nghe được ở đâu rồi nhỉ? Chỉ cho phép Trung Nguyên các ngươi xâm lấn nơi khác, không cho nơi khác xâm lấn Trung Nguyên các ngươi. Cái luật lệ ở đâu vậy kìa?”

“Tính...” Bàn tay Thiên Trạch phát ra, hắn đưa tay nhẹ nhàng phẩy một cái. Hắn xoay người cười nhạt: “Chúng ta vẫn là rời Thần Đô sơn đi thôi. Các vị tự mình rời đi còn là để quân đội Đại Việt chúng ta đem các vị rời đi. Đến lúc đó e rằng không được tốt lắm đâu!” Quay đầu nhìn về phía Phi Yên, Thiên Trạch cười nhẹ nói: “Phi Yên cô nương, chúng ta đi thôi!”

Phi Yên trừng mắt nhìn về phía Thiên Trạch một cái. Bất quá nàng vẫn đánh ánh mắt nhìn về phía đám người Âm Dương gia ở đây. Tất cả hiển nhiên đã lộ ra ý nghĩ của nàng. Nếu như đám người Âm Dương gia rời đi hôm nay e rằng thất quốc không có nơi dung thân cho bọn họ. Nguyệt Thần nhìn về phía Thiên Trạch với ánh mắt lạnh lẽo. Bất quá nàng lại là người đầu tiên bước chân chuyển động đi về phía đám người.

Người theo sau Nguyệt Thần không nghi ngờ là Đại Tư Mệnh. Vân Trung Quân thì nhìn về phía Tinh Hồn như hỏi ý kiến. Tinh Hồn chỉ bình tĩnh nhàn nhạt đáp lại: “Binh lai tướng đáng, thuỷ lai thổ yểm. Chúng ta vẫn cứ đi theo vị Long Thiên Đế này đi. Hẳn sẽ có chuyện rất thú vị xảy ra!” Hai tay hắn chắp sau lưng hướng về phía cây cầu mà đi. Vân Trung Quân thấy thế chỉ buồn bực thở ra một hơi dài sau đó nhanh chóng đi theo. Bạch Thiếu Tư Mệnh chỉ hơi trầm mặc một chút sau đó cũng lẳng lặng đi theo.

Tiểu Y lúc này bị Thiên Trạch nắm tay kéo đi thì hai má nàng đỏ hồng. Bất quá nàng cũng không phản đối mà để mặc Thiên Trạch nắm tay như vậy. Song trước mặt nhiều người như vậy nàng quá không quen. Riêng về phần Tiểu Linh thì cảm giác được cả người mờ mịt. Hắn thế nào còn không có chết, cả người thương thế cũng không có. Hơn nữa, mọi chuyển lại biến đổi. Thế nào lại có sự xuất hiện của Long Thiên Đế rồi cả Đông Quân nữa. Rồi cả mối quan hệ giữa Long Thiên Đế và Tiểu Y hình như có chút không bình thường.

Tất cả mọi người theo sau lưng Thiên Trạch rời khỏi hành cung Âm Dương gia trong lòng Thần Đô sơn. Khi rời nơi này không bao lâu, họ thấy được những loại cơ quan đặc biệt mà họ chưa từng thấy. Nó có thiết kế khá là tinh mỹ. Một người lập tức tiến lên chắp tay đối với Thiên Trạch nói: “Long Thiên Đế!”

“Mọi việc ở đây ta giao lại cho mọi người. Ta không hy vọng có đệ tử Âm Dương gia nào trốn thoát.” Hai vai Thiên Trạch nhún nhún, vẻ mặt tràn ngập kiêu ngạo: “Dù sao thì mỗi đệ tử Âm Dương gia nhưng là nguồn nhân tài không nhỏ đâu. Sau này có lẽ họ sẽ hữu ích với chúng ta. Thế nên đừng bỏ sót người nào nhé!” Bàn tay hắn đưa lên vỗ vỗ nhẹ vào vai người nam nhân này.

“Vâng, Thiên Đế đại nhân!” Người nam nhân chắp tay đối với Thiên Trạch nói: “Chúng ta sẽ hết mình vì công việc xin Long Thiên Đế hãy yên tâm!” Dường như sự khích lệ của Thiên Trạch làm cho vị quân nhân này tràn ngập nhiệt huyết.

Đoàn người Âm Dương gia lẳng lặng tiến vào phía bên trong cơ quan to bằng cả cái nhà này. Cảnh tượng ở bên trong ngay lập tức đập vào mắt bọn họ. Nơi này không những thực xa hoa hơn nữa còn thực sang trọng và sạch sẽ. Những kiến trúc ở đây có vài phần kỳ quái với những chiếc ghế kỳ quái vô cùng. Thiên Trạch trực tiếp đem Tiểu Y kéo về phía một chiếc ghế sau đó ngồi phịch xuống.

Tiểu Y cũng trực tiếp ngồi xuống phía dưới nệm. Một cảm giác êm dịu truyền đến làm cho nàng thích ý không thôi. Đôi mắt cũng kỳ quái nhìn về phía vật mình đang ngồi. Phi Yên có vài phần quen thuộc lên nàng trực tiếp tiến vào một cái ghế sau đó ngồi xuống. Bàn tay Thiên Trạch chìa ra đối với đám người Âm Dương gia nói: “Ngồi đi, rất nhanh chúng ta sẽ trở lại đô thành Đại Việt thôi!” Vừa nói hắn liếc mắt nhìn về phía một cái hình dáng như cái tủ cao cao: “Trong đó có đồ ăn cùng với nước uống, các ngươi thích có thể đi uống.” Vừa nghĩ đến cái gì đó, Thiên Trạch tiến về phía cái tử sau đó lấy ra một vài hộp bánh kem và nước uống nhanh chóng bày biện ở trên bàn.

Hai tay Tinh Hồn chắp lại đi mở miệng nói: “Đây là một loại cơ quan thuật mà Đại Việt sở hữu sao? Có chút khác biệt so với cơ quan thuật của Công Thâu gia và Mặc gia. Hẳn nó có sự kết hợp đặc biệt với Đạo Văn. Thiên Đế đại nhân, không biết thứ này có tên là gì?”

“Thiên Đế hào!?” Thiên Trạch ân cần hiến chiếc bánh kem cho Tiểu Y đồng thời khẽ cười nhẹ đối với nàng. Vừa hiến ân cần, Thiên Trạch cũng không quên đáp lời với đám người: “Một loại vũ khí tối tân của ta. Nó được thiết kế dựa trên đạo văn cùng với một số cơ quan thuật. Đó là một loại cơ quan bay được dựa trên khí động học, trọng lực đạo văn và không gian đạo văn. Nói ra có chút phức tạp. Nói đúng hơn là một loại vũ khí nguy hiểm có thể nháy mắt phá huỷ một toà thành...”

Con mắt đám người co rụt lại khi nghe những lời này. Vân Trung Quân lúc này thở ra một hơi dài. Hắn cầm lấy một chai ghi rõ ràng tên rượu đã nốc xong một hơi. Vẻ mặt hắn thoả mãn khá ra một hơi: “Thật là rượu ngon. Không nghĩ ra Đại Việt đế quốc lại nắm giữ sức mạnh như vậy. Chúng ta đúng là ếch ngồi đáy giếng. Âm Dương gia xác thật chọn nhầm đối tượng hợp tác.”

Hiện tại, Tiểu Linh nhìn chăm chú về phía Tiểu Y đang mở ra khăn che mặt. Biểu cảm Tiểu Y có vài phần ngượng ngùng khi nhận thức ăn từ Thiên Trạch và khăn lau mặt. Bất quá Tiểu Linh vẫn không nhịn được muốn hỏi: “Thiên Đế đại nhân, không biết ngài và xá muội...” Nói đến đây hắn lại ngừng lại không biết hỏi gì cho phải.

“Tên vị tiểu huynh đệ là Tiểu Linh...” Thiên Trạch khẽ cười nhẹ hỏi lại: “Hẳn là đệ tử Đạo gia, sư phụ là Xích Tùng Tử đại sư!?”

“Thiên Đế đại nhân...” Tiểu Linh ngạc nhiên mở to mắt nhìn về phía Thiên Trạch hỏi: “Ngài quen biết với sư phụ ta?”

“Có chút quen biết, dù sao Xích Tùng Tử cũng là trưởng môn của Đạo gia Thiên tông!” Thiên Trạch nghiêng đầu bình tĩnh trả lời. Tinh Hồn thì đang đánh giá mọi thứ bên trong. Chiếc Thiên Đế hào hơi rung chuyển và đang chuyển động. Nguyệt Thần cũng đưa tay nhẹ nhàng lấy vài cái bánh đặt vào miệng mình. Bất quá ánh mắt vài phần sắc lạnh nhìn về phía Thiên Trạch. Bạch Thiếu Tư Mệnh thì im lặng không nói lời nào. Vân Trung Quân không có dám quá xen lời.

Thiên Trạch vẫn tiếp tục câu chuyện của mình: “Dù sao Đạo gia Thiên tông cũng là thuộc về Đại Việt. Hơn nữa... sau này sợ rằng mối quan hệ chúng ta càng thêm thân hơn. Ta định sau khi trở về thì cùng Tiểu Y thành thân.”

“...” Tiểu Linh nghe thấy vậy có chút kinh ngạc. Hắn thấy được Tiểu Y phản ứng giống như vô cùng xấu hổ. Bất quá Tiểu Linh không có nhiều lời hay làm ra hành động ngăn cản gì. Hắn nhớ đến tuổi muội muội mình cũng đã đủ xuất giá. Song dường như vừa gặp phải muội muội, muội muội lại phải gả ra ngoài, lòng hắn có chút không quá vui vẻ mà thôi. Việc hỏi vẫn là muốn hỏi: “Thiên Đế đại nhân, không phải luật pháp Đại Việt không cho phép tam thê tứ thiếp sao? Đại nhân đã có Thiên Hậu, vậy chẳng phải làm như vậy là trái pháp luật sao?”

Tặng đậu