Dường như Thiên Trạch lâm vào tự hỏi thật lâu, Thiếu Tư Mệnh bị Thiên Trạch ôm cứng như vậy. Nàng cũng vươn tay đưa lên hướng về phía chiếc khăn. Dưới sự tương tác của nội lực, chiếc khăn trắng hơi trong suốt nhẹ nhàng rơi vào trong tay nàng. Đem chiếc khăn đeo lên mặt và nhìn về phía Thiên Trạch, Không thấy hắn có phản ứng gì, đầu nàng hơi nghiêng nhìn về phía Thiên Trạch. Con mắt tò mò nhìn về phía đánh giá hắn.
“...” Thiên Trạch hơi giật mình khi tỉnh lại và thấy được Tiểu Y nhìn về phía mình như thế. Đặc biệt con mắt nàng tò mò như muốn dò hỏi mình làm sao vậy. Thiên Trạch bất đắc dĩ chỉ có thể cười cho qua chuyện. Hắn mở miệng nói: “Tiểu Y, thúc thúc chờ Tiểu Y trở thành Thiếu Tư Mệnh. Đến lúc đó chúng ta tổ chức hôn lễ nhé, Tiểu Y!?”
Khuôn mặt Tiểu Y hơi cúi xuống, hai má nàng theo đó ửng đỏ như quả táo chín. Song nàng phản ứng không có quá nhiều mãnh liệt. Đầu nàng hơi gật xuống nhè nhẹ coi như đồng ý với lời cầu hôn của Thiên Trạch.
Tiểu Y nhanh như vậy trở thành Thiếu Tư Mệnh sao không cho Thiên Trạch nghi ngờ. Hiện giờ Âm Dương gia vẫn còn có hai Thiếu Tư Mệnh phân biệt là hắc Thiếu Tư Mệnh và bạch Thiếu Tư Mệnh. Hai người là chị em song sinh có khuôn mặt khá xinh đẹp. Song cả hai đều có phong cách hơi khác nhau, một người ăn mặc màu đen, một người ăn mặc màu trắng. Khí chất cũng là trái ngược, một người nóng bỏng gợi tình mà một người thanh lãnh cao khiết.
Trời lạnh hơn khi về đêm, bất quá một bóng người lẳng lặng đi trong Đại Việt Đế Cung. Người thiếu nữ đi trên con đường nhỏ thông thẳng hướng nơi làm việc của Thiên Đế mà đi. Nàng không ai khác chính là Đông Quân của Âm Dương gia. Phi Yên lúc này có chút kỳ quái. Không biết vì sao lúc này Thiên Trạch lại mời nàng đến thư phòng của hắn đây. Một cảm giác kỳ quái trong lòng nàng nổi lên. Dường như nàng sợ hãi điều gì đó nhưng lại hy vọng nó xảy ra. Chút cảm xúc chờ mòng lại sợ hãi này làm cho nàng hồi hộp, trái tim giống như nai con nhảy động không ngừng.
Cạch! Cánh cửa mở ra, Phi Yên nhìn vào bên trong. Một đám người lúc này đã tụ tập ở bên trong. Ngồi ở chính giữa lại là Thiên Trạch. Hắn nở nụ cười nhìn về phía Phi Yên rồi mở miệng nói: “Phi Yên cô nương, cô đã tới rồi sao? Vậy xem ra chúng ta có thể bắt đầu rồi!”
...
Lúc này, Tiểu Y trở lại hành cung của Âm Dương gia. Một cơn gió thổi nhẹ qua mái tóc của nàng. Khoé miệng nàng hơi kéo ra để một nụ cười hạnh phúc. Hiện tại, nàng thật vui thật thích ý. Bất kể có chuyện gì nàng cũng nhất định phải trở thành Thiếu Tư Mệnh sau đó cùng với thúc thúc kết hôn. Đó là giấc mộng của đời nàng.
Tiểu Y không biết rằng sự trở về của nàng từ sau núi, tất cả sự việc ấy đều không qua mắt được một đôi mắt xinh đẹp. Đôi mắt mông lung qua chiếc khăn kéo dài hơi trong suốt. Chúng như xuyên thấu qua tấm vải nhìn thấu những suy nghĩ của tiểu thiếu nữ đáng yêu Tiểu Y. Chủ nhân đôi mắt ấy chỉ lẳng lặng xoay người, thân hình uyển chuyển rời đi.
...
“Các ngươi muốn tấn công Âm Dương gia!?” Phi Yên kinh ngạc run run đôi mổi đỏ xinh đẹp đáp lời. Song cuối cùng nàng hoá thành một tiếng thở dài. Dường như nàng cũng rõ ràng ngày này sẽ đến. Bất quá nàng vẫn nhẹ nhàng mở miệng nói: “Các ngươi thực sự muốn làm như vậy sao!?”
“Thế nào, Phi Yên cô nương không muốn sao?” Thiên Trạch đan xen hai tay đặt trên bàn khẽ cười: “Cũng đúng, dù sao Phi Yên cô nương là Đông Quân của Âm Dương gia. Ta cũng sẽ không ngại đâu. Dù sao thì Âm Dương gia có thù với ta. Bất kể thế nào, ta cũng không thay đổi quyết định đem mối hoạ này trừ bỏ. Lúc đó hy vọng Phi Yên cô nương chớ trách ta...”
“Không...” Dường như trả lời khác biệt so với Thiên Trạch nghĩ, Phi Yên không có ngăn cản hắn. Nàng mở miệng nói: “Âm Dương gia, ta đối với nó không có quá nhiều tình cảm. Mặc dù đó là nơi cứu ta và dưỡng dục cùng như truyền thụ cho ta!”
“Nga...” Thiên Trạch hơi kịch ngạc hô lên. Bất quá hắn cũng có chút hiểu biết về Âm Dương gia. Âm Dương gia đối với các đệ tử cạnh tranh cực kỳ khốc liệt. Nó chính là không sống mống chết, tuân thủ theo quy tắc của luật rừng. Sức mạnh chính là tất cả. Các đời trưởng lão đều đều đạp lên thi sơn biển máu cùng với chính tính mạng của các trưởng lão trước mình mà leo lên. Thế nên có thể trở thành Đông Quân đủ biết Phi Yên trả giá lớn như thế nào.
“Chỉ cần...” Phi Yên hơi lắc lắc đầu, hai tay cầm lại đặt ở trước ngực. Vẻ mặt nàng bình tĩnh khi nói chuyện với Thiên Trạch: “Ngươi như đã hứa chỉ trừ những kẻ chống đối ngươi. Đến lúc đó, ta sẽ toàn lực giúp ngươi khống chế Âm Dương gia. Hơn nữa, ta còn có thể đảm bảo Âm Dương gia đầu nhập dưới trướng Đại Việt đế quốc. Đây hẳn là điều ngươi muốn!”
“Ha...” Thiên Trạch một tay ôm ngực, một tay sờ cằm khẽ cười nói: “Phi Yên cô nương quả nhiên thông minh tuyệt định. Thật sự là... nếu không phải chế độ Đại Việt không cho phép kết hôn với một nữ nhân khác khi đã có thê tử. Tại hạ nhất định sẽ đem Phi Yên cô nương cưới về nhà. Một hiền thê lương mẫu như cô nương thực sự là cho tại hạ cầu mà không được!”
Nghe vậy Phi Yên lập tức trừng mắt nhìn về phía Thiên Trạch. Bao nhiêu lần nàng mở đường cho Thiên Trạch nhưng hắn không có lãnh hội ý nghĩ của nàng. Đã vậy chính hắn còn đề ra cái luật chó má gì nhất phu nhất thê, nó chẳng khác nào đoạn tuyệt nàng cùng với hắn. Rõ ràng là một nam nhân xấu đến triệt đầu triệt đuôi. Đem trái tim nàng đánh cặp rồi bỏ mặc nơi đó, nàng quả thực vừa yêu vựa hận Thiên Trạch đến nghiến răng nghiến lợi. Giờ hắn còn nói cái gì pháp luật của Đại Việt thực sự làm cho nàng buồn nồn.
Rầm! Bàn tay Thiên Trạch vỗ lên trên bàn, giọng nói lạnh lẽo: “Hừ... Ngày mai cũng là ngày Âm Dương gia trả lại cả vốn lẫn lời. Đông Hoàng Thái Nhất, cũng là lúc mà ta cùng với ngươi tính sổ với nhau. Đến lúc đó hy vọng ngươi có thể làm cho ta chút hứng thú...”
Hành cung Âm Dương gia, La Sinh Đường... Người thiếu niên tóc lam dùng hai tay kết ấn. Theo động tác hai tay của hắn, mã khoá trên cánh cổng lớn liên tục chuyển động. Theo ấn kết bàn tay dừng lại cũng là âm thanh rung động vang lên.
Ầm, ầm... Chiếc khoá kỳ quái với đường trục sắt và những ký tự chữ cổ xưa chuyển động khi mã khoá đã chuẩn xác. Nó bắt đầu nâng lên sau đó cánh cổng ở phía dưới cũng chuyển động. Chúng từ từ mở ra để lộ ra con đường phía trước.
Người thiếu niên tóc lam đi vào phía trong bất quá một hình ảnh đập vào mắt hắn. Bản thân hắn thấy được người thiếu nữ tóc tím đứng ở nơi đó. Hai tay nàng đang kết ấn. Những chân khí hoá thành những con bướm màu xanh lập loè trông cực kỳ xinh đẹp.
Ngón tay người thiếu niên chạm vào nơi đó, con bướm nhanh chóng hoá thành khí tiêu tán. Người thiếu nữ cũng dừng lại động tác kết ấn. Đoàn bướm màu xanh cũng theo đó hoá thành không khí. Vẻ mặt thiếu niên vì vậy kỳ quái nhìn về phía nàng hỏi: “Sao muội lại ở nơi này?”
Ầm, ầm... Cơ quan bắt đầu chuyển động, cánh cửa vì thế trực tiếp đóng lại. Người thiếu niên quay ngoắt đầu lại bàng hoàng nói: “Không xong! Là bẫy!”
Phía dưới chân người thiếu niên và thiếu nữ với đồ án ngũ hành đang sáng lên. Sau đó từ trên bầu trời cao ánh sáng chiếu mạnh xuống làm cho hai người đều đưa tay che mắt lại. Lúc này khi họ từ từ mở ra đôi mắt thấy được khủng cảnh trung quanh đã thay đổi.
Ở phía trước mặt mọi người đứng vị trí tối cao chính là Đông Hoàng Thái Nhất. Hai bên Đông Hoàng Thái Nhất lần lượt chính là hộ pháp và các vị trưởng lão ở nơi này. Cả nơi này bao gồm có Đại Tư Mệnh, Nguyệt Thần, Vân Trung Quân và Tinh Hồn.
Vị trí Tinh Hồn lại thuộc về một người thiếu niên thấp bé. Hắn có khuôn mặt anh tuấn nhưng thần hình nhỏ con. Hắn mặc một thân quần áo màu u lam. Bên con mắt trái có hoa văn quỷ dị và làn da tái nhợt. Đặc biệt khuôn mặt hắn lúc nào cũng toát lên vẻ cao ngạo.
Vị trí Vân Trung Quân là một người nam nhân có chút lớn tuổi. Hắn mặc một chiếc áo màu trắng xanh và một chiếc quần màu xám trắng. Đai lưng nhỏ với mặt hình chữ nhật màu xanh có ba cái tua dài màu trắng ở phía trước. Khuôn mặt bình phàm với làn da nâu đậm. Hai tay hắn lúc này bắt chéo sau lưng nhìn về phía trước.
“La Sinh Đường vốn là cấm địa của bản môn!” Hai tay Nguyệt Thần đan xen vào nhau, thân hình thẳng tắp đi về phía trước một bước. Giọng nói lạnh lẽo mang theo cảnh báo: “Chưa được cho phép thì không thể xâm phậm, các ngươi đã biệt tội chẳng?”
Tiểu Y không có nói gì mà chỉ hơi ngẩng đầu nhìn Nguyệt Thần. Tiểu Linh thì lập tức quỳ một chân xuống đất cầu khẩn: “Đệ từ là Tiểu Linh của Thuỷ Bộ đã phát hiện muội ấy có ý đồ xâm phạm cấm địa.” Ngay lập tức thiếu nữ quay đầu liếc mắt nhìn về phía hắn lại nghe Tiểu Linh nói: “Cũng bởi muốn ngăn cản nên mới tiến nhầm vào cấm địa! Xin Nguyệt Thần Đại Nhân minh giám!”
Khuôn măt Tiểu Linh có vài phần hối lỗi vì mình đẩy một tiểu cô nương ra chịu tội bất quá hắn vì lý tưởng trong lòng mình tuyệt đối sẽ không nhận tội. Nguyệt Thần lạnh lùng nhìn về phía hắn hỏi: “Lời cáo buộc của ngươi có chứng cứ chẳng?”
“Trước đây khi luyện công, đệ tử vô tính phát hiện...” Mặc dù có lỗi nhưng Tiểu Linh vẫn toàn lực che dấu: “Muội ấy đã lén lút tu luyện Cửu Cung Di Hồn Thuật”
“Ngươi có biết tự ý xâm nhập cấm địa, tu luyện cấm thuật là tội gì chẳng?” Nguyệt Thần bình tĩnh nói
Đôi mắt Tiểu Linh theo đó run lên: “Tội chết...” Âm thanh run run nhẹ nhẹ, đôi mắt tránh né: “Bất quá muội ấy trẻ tuổi chẳng rõ quy củ, kính mong...”
Đôi mắt Nguyệt Thần hơi nheo lại, đôi môi khẽ mấp máy: “Ngươi hãy xử quyết nàng ta đi!”