Đạo Chu

Chương 445




Bầu trời đêm bao phủ lấy Thần Đô sơn của Tần quốc. Ngày hôm nay lại là một ngày đẹp trời.Trên bầu trời ánh trăng chiếu rọi, nó phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới con suối chảy róc rách. Hàng trăm hàng nghìn ánh sao ở trên bầu trời giống như những cây nến nhỏ xinh to điểm vẻ đẹp cho ánh trăng. Tiếng côn trung kêu rên vang lên râm ran làm cho người ta có cảm giác yên bình.

Bàn tay Thiên Trạch nhẹ nhàng kéo Tiểu Y vào trong lòng ngực mình. Thiếu nữ dường như có chút dãy dụa nhưng bị Thiên Trạch ôm chặt lấy. Đồng tử nàng hơi đảo qua thấy được nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khuôn mặt Thiên Trạch thì nàng hơi trừng mắt nhìn hắn. Bất quá hắn vẫn vô tâm vô phổi mà chỉ nhìn nàng cười đem nàng ôm chặt vào trong lòng ngực mình. 

Dãy dụa dường như không có hiệu quả, thiếu nữ cũng từ bỏ chống cực. Nàng để mặc hắn ôm nàng vào trong lòng mình. Hai má thiếu nữ cũng vì vậy đỏ bừng. Thời gian lặng lặng cứ như vậy kéo dài cho đến khi thiếu nữ thích ứng việc bị hắn ôm trong lòng. Mặc dù bị hắn ôm trong lòng, nàng vô cùng thích thú. Bất quá mông nàng bị một vật cứng ấn vào khiến cho cảm giác có chút không thoải mái.

Ngón tay chỏ Tiểu Y khẽ động, những chiếc lá màu xanh sắp xếp thành chữ: “Thúc thúc, thứ gì ở dưới vậy? Nó làm cho ta không thoải mái!”

“Ha...” Thiên Trạch vừa rồi ôm Tiểu Y, hắn theo bản năng phản ứng sinh lý nổi lên. Bản thân Thiên Trạch cũng thầm mắng cầm thú. Bất quá hắn không ngăn cản cái loại bản năng sinh lý này. Nếu ôm Tiểu Y không có phản ứng, Thiên Trạch mới cho rằng mình có vấn đề. Bất quá hình như Thiên Trạch cảm giác mình có xu hướng hơi lệch lạc đối với tiểu hài tử có phản ứng bất lương. Nói đến đây Thiên Trạch vội vã cười nhẹ nói: “Đừng để ý cái này! Sau này Tiểu Y sẽ biết nó là thứ gì. Nó là thứ sẽ đem lại cho Tiểu Y hành phục và khoái lạc trong cuộc sống. Tiểu Y sẽ thích nó thôi!”

Đôi mắt màu tím xinh đẹp của Tiểu Y càng mở to, nàng hơi nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Trạch. Trên mặt nàng giống như viết mấy chữ tò mò. Thiên Trạc thấy vậy phải buông bỏ thiếu nữ ra khỏi. Tuy nhiên nàng không có tránh thoát đi ra ngoài mà chỉ thấy được người thanh niên hơi xách quần lên. Nghĩ đến thứ gì đó, Tiểu Y theo đó mặt hơi đỏ lên.

Giống như nhớ đến lời vị tỷ tỷ kia nói, nam nhân có một loại hung khí đặc biệt ở giữa hai chân. Hung khí nam nhân cũng có vị trí giống như nữ nhân nhưng hình dáng nó hoàn toàn khác biệt. Mỗi người nam nhân có khác nhau, to dài ngắn khác nhau. Tuy nhiên khi gặp nữ nhân xinh đẹp, nó sẽ to hơn và dài hơn đồng thời cũng trở nên nguy hiểm hơn. Nàng cũng dặn dò Tiểu Y nhất định đề phòng nếu như hung khí nam nhân trở nên to hơn và cứng hơn. Đặc biệt nó sẽ nổi cộm dưới quần áo. Thứ này có thể đem đến vui vẻ và hạnh phúc cho nữ nhân nhưng đồng thời nó cũng mang đến bất hạnh và đau khổ cho nữ nhân.

Tiểu Y cũng không có quên lời tỷ tỷ nói. Đặc biệt tỷ tỷ cũng dặn nàng trừ khi người nam nhân này nguyện ý cưới nàng thì cái thứ hung khí này mới trở nên an toàn. Hung khí mới có thể đem cho nàng hạnh phúc nếu không nó chỉ đem đến cho nàng bất hạnh và đau khổ. Tỷ tỷ cũng dặn dò nàng khi nam nhân móc ra hung khí hoặc muốn nàng cầm lấy hung khí cũng là lúc nam nhân nguy hiểm nhất. Trong đó chú ý nhất là nam nhân muốn dùng hung khí đâm vào lỗ nhỏ ở trên nơi thần bí của nữ nhân.

Chưa bao giờ quên, Tiểu Y luôn ghi nhớ những lời này. Nàng cũng luôn nhớ tỷ tỷ, hãy chọn người mình yêu thích và người đó cũng yêu thích mình mà kết hôn. Chỉ có đêm kết hôn, hung khí đó mới đem đến cho nàng hạnh phúc. Nếu như không có kết hôn, hung khí này chính là thứ cực kỳ hung ác, nó sẽ làm cho nàng trở nên thống khổ đến tột cùng.

“Thúc thúc...” Tiểu Y đưa ngón tay nhỏ vẫn vê vẽ ra vài chữ: “Đó là hung khí của ngươi sao?”

“Hung khí!?” Thiên Trạch tự lẩm bẩm những lời này. Theo đó khuôn mặt trở nên đen lại. Xác thật những lời này đúng là dùng những từ này hình dung về cái thứ này có vài phần đúng. Tiếng thở ra một hơi thật dài từ Thiên Trạch. Hắn vươn tay ôm lấy Tiểu Y vào trong ngực mình sau đó cười nói: “Tiểu Y đừng lo, thúc thúc đã đem hung khí bảo quản tốt. Nó sẽ không làm hại Tiểu Y đâu!”

Vậy mà Tiểu Y lại lắc lắc đầu nhè nhẹ trước mặt Thiên Trạch rồi nàng lại gật đầu vài cái. Thiên Trạch cảm giác được khó mà thấy được suy nghĩ của nàng. Đạo nhãn cũng có thể đọc được suy nghĩ của Tiểu Y song hắn không muốn dùng. Đạo nhãn gần như có thể nhìn thấu tất cả nhưng không thấy được lòng người. Đặc biệt là lòng người thiện biến.

Tiểu Y từ khi tu luyện công pháp hắn đặt nền móng xác thật tốc độ dậy thì Tiểu Y khá tốt. Mặc dù thân nàng cũng không quá cao, có lẽ do hạn chế về huyết thống truyền thừa. Bất quá tư chất của nàng xác thật cực cao. Thân thể Tiểu Y không giống như Diễm Linh Cơ, thon dài xinh đẹp, ba vòng hoàn hảo, dáng người hoãn mỹ. Tiểu Y đó là sở hữu một bộ mặt thiên thần, dáng người nhỏ xinh nhưng bộ ngực tuyệt đối sẽ không nhỏ đi bao nhiêu. Tiêu chuẩn đồng nhan cự nhũ.

Bị Thiên Trạch ôm vào trong người, Tiểu Y vẫn cảm giác được vật cứng kia song nó không có khó chịu như trước. Nàng thoả mái tựa vào trong vòng tay Thiên Trạch. Trái tim không có đập nhanh liên hồi như lúc ban đầu mà là một cảm giác an bình ấm áp và có chút vui vẻ, yêu thích như không muốn rời xa. Đôi tay hơi uyển chuyển đưa lên, mấy dòng chữ xuất hiện: “Thúc thúc, ngươi sẽ nạp Tiểu Y làm thê tử chứ?”

“Tiểu Y...” Thiên Trạch mỉm cười nhẹ nhàng ôm nàng chặt hơn một chút. Giọng nói ôn tồn và âm áp từ sau lưng rơi vào tai Tiểu Y: “Thúc thúc tất nhiên muốn cưới Tiểu Y về nhà đương thê tử rồi. Tiểu Y là người thúc thúc yêu nhất. Nhưng Tiểu Y bây giờ còn chưa lớn đây, thúc thúc muốn nạp Tiểu Y làm thê tử cũng không có cách nào.”

“Thúc thúc...” Bàn tay trắng nõn, nhỏ xinh Tiểu Y lại lần nữa đưa lên uyển chuyển nói: “Tiểu Y cũng đã mười ba tuổi. Tiểu Y đã đủ tuổi để trở thành tân nương.” Viết xong, nàng quay đầu nhìn về phía Thiên Trạch. Thấy được Thiên Trạch nhìn về phía nàng, hai má Tiểu Y theo đó ửng đỏ. Nàng xoay đầu đi không dám đối mặt với Thiên Trạch.

Bấy giờ, Thiên Trạch mới ngẩn người ra sau đó gật đầu. Hắn nhớ tới tuổi tác mười sáu ở nữ chỉ có Đại Việt đế quốc. Ở các quốc gia khác vì chiến tranh mà thiếu dân chúng, hầu hết nam nữ ở tuổi này đã có thể kết hôn rồi. Tuổi tác ở nam là mười năm tuổi cũng đã kết hôn. Mà tuổi ở nữ thì lại còn nhỏ hơn. Tiểu Y đúng là đã đến tuổi gả đi.

Thấy được Thiên Trạch không có phản ứng, Tiểu Y có chút gấp gáp. Nàng vội vã đưa tay lên một lần nữa hoạ ra một đám chữ bằng lá cây: “Thúc thúc, ngươi không thích Tiểu Y, không muốn nạp Tiểu Y làm thê tử sao?”

“Tiểu Y...” Thiên Trạch thấy những chữ việt này thì cười khổ đáp lời: “Đương nhiên... thúc thúc là người muốn nhất đem Tiểu Y trở thành thê tử. Chỉ là thúc thúc lo lắng tuổi Tiểu Y quá nhỏ mà thôi. Mười ba tuổi không có lớn cũng không nhỏ. Tiểu Y thực sự nguyện ý gả cho thúc thúc hay sao?”

Người thiếu nữ lúc này trở nên hồng hào hài má. Nàng nhìn chăm chú về phía người thanh niên đeo mặt nạ bạc này. Mặc dù nhiều năm như vậy, Tiểu Y chưa thấy mặt hắn bao giờ nhưng nàng vì sự quan tâm của hắn đã không có cách nào rời xa. Khi chần chờ trong vài giây, Tiểu Y hơi gật đầu xuống một cái. Thấy vậy Thiên Trạch nhìn về phía nàng: “Tiểu Y, ta yêu nàng!” 

Con mắt máu tìm thiếu nữ theo đó mở to, bàn tay nàng bị Thiên Trạch nắm lấy. Lưng nàng bị một bàn tay to ôm lấy kéo lại. Chiếc khăn che mặt nhẹ nhàng rơi xuống đất. Đôi môi truyền tới cảm giác kỳ quái vô cùng khi đó nàng cũng mở to mắt.

Cảm giác đôi môi truyền tới cảm giác tê dại hơn. Đặc biệt khi mà nàng mở to mắt hốt hoảng, đôi môi hơi muốn mở ra thì một chiếc lưỡi nhẹ nhàng tiến vào bên trong cuốn nhẹ lấy lưỡi của nàng. Tiểu Y nhất thời ngây ngẩn người, nàng có chút hơi ghê ghê một chút vì có người đưa lưỡi vào trong miệng nàng. Bất quá khác hẳn với nàng nghĩ, một cảm giác kỳ quái khi chiếc lưỡi ướt át này đó cuốn lấy lưỡi nàng. Nó không có bất cứ cảm giác hôi nào mà một cảm giác tê dại từ đầu lưỡi của nàng truyền tới.

Đôi mắt Tiểu Y theo đó từ từ nhắm lại. Nàng bắt đầu nhắm lại hưởng thụ cảm giác bị hôn này. Chiếc lưỡi nhỏ xinh cũng ngượng ngùng và gượng gạo đáp lại. Song chiếc lưỡi kia mười phần điêu luyện biết kích thích cuốn lấy lưỡi nàng. Theo đó một cảm giác sương sướng tê dại như điện giật lan tràn khắp toàn thân nàng. Dường như có một cỗ cảm giác nóng rực từ bụng thông thẳng xuống hạ thể làm cho nàng có cảm giác kỳ quái ở hạ thể. Nó giống như nàng từng nằm mơ thấy Thiên Trạch ôm lấy nàng.

Không biết qua bao lâu, hai người mới tách nhau ra. Chiếc miệng nhỏ xinh của nàng vẫn dính một chút nhớp nháp kéo dài tới chiếc miệng kia. Hai má Tiểu Y theo đó đỏ bừng. Đôi mắt nàng hơi ướt át nhìn về phía Thiên Trạch. Bàn tay nàng đưa lên nhẹ nhàng cầm lấy chiếc mặt nạ màu bạc nho nhỏ đem hái xuống. Một khuôn mặt đẹp trai đến yêu dị xuất hiện trước mắt nàng.

Quả thực Tiểu Y cảm giác được khuôn mặt này quen quen dường như nàng đã thấy ở nơi nào. Dù nàng không nhớ nổi đi nữa bất quá nó thực quen thuộc. Hơn nữa quả thực khuôn mặt này đẹp trai đến mức mà nàng không có rời được mắt. So sánh với những sư huynh và sự đệ trong Âm Dương gia, nàng chưa thấy được khuôn mặt nào đẹp trai đến như vậy.

Thiên Trạch nếu đọc lấy suy nghĩ của Tiểu Y đương nhiên sẽ nở nụ cười. Đối với hắn mà nói tuỳ ý có thể thay đổi khuôn mặt. Ngay cả huyết thống, Thiên Trạch cũng có thể tuỳ ý thay đổi hướng chi khuôn mặt mình. Hắn có thể thay đổi từng chi tiết trên cơ thể mình để đảm bảo nữ nhân cho rằng hình thể hắn là đẹp nhất. Tất nhiên ngoại trừ những nữ nhân có ham thích đặc biệt ra. Ngoài ra cơ thể Thiên Trạch không lúc nào không tiết ra một loại hoocmoon hấp dẫn nữ nhân cực mạnh cả. Chính vì loại hoocmon này mà Diễm Linh Cơ cơ bản không rời được Thiên Trạch. Mỗi ngày đều thích cùng hắn giao hợp và ôm hắn ngửi mùi hương trên cơ thể hắn.

“Thế nào, trên mặt thúc thúc có gì sao?” Thiên Trạch khẽ cười nhẹ nói: “Mà Tiểu Y cứ nhìn mãi thúc thúc như vậy?” Tiểu Y nghe thấy vậy càng thêm xấu hổ hơn mà cúi đầu xuống. Nàng không có dám đối mặt với Thiên Trạch.

Không khí có hơi chút cương cứng và ngượng ngùng lại. Thiên Trạch lần nữa ôm lấy Tiểu Y, hai người ngẩng đầu nhìn sao trời và ánh trắng. Lúc này, ngón tay Tiểu Y lại lần nữa chuyển động. Mấy chữ hiện lên trước mặt Tiểu Y: “Thúc thúc, ngày mai Đông Hoàng Thái Nhất đại nhân muốn kiểm tra Tiểu Y. Họ nói chỉ cần Tiểu Y vượt qua thử thách, Tiểu Y sẽ trở thành Thiếu Tư Mệnh của Âm Dương gia. Đến lúc đó, Tiểu Y có thể ra ngoài...”

“...” Đôi mắt Thiên Trạch theo đó nheo lại. Ánh mắt hắn cũng trở nên ngưng trọng. Hắn thầm nghĩ: “Sớm như vậy đã thử thách trở thành Thiếu Tư Mệnh. Đám người Âm Dương gia này định làm gì sao? Không phải Âm Dương gia còn có Thiếu Tư Mệnh sao? Chuyện này có kỳ quặc!”