Đạo Chu

Chương 441




“Hử!?” Thiên Trạch đột nhiên nheo mắt lại. Ở bên cạnh hắn, Tuyết Nữ cũng bắt đầu trả lời những vấn đề mà các phóng viên đang hỏi. Trong khi đó con mắt Thiên Trạch nhìn ra phía ngoài. Ở bên ngoài, phu nhân Lý Vô Địch (Lý Khai) đang kéo tay Lộng Ngọc đi ra phía ngoài. Bộ dạng Lộng Ngọc dường như có vài phần kháng cự. Bất quá nàng vẫn bị mẫu thân nàng kéo ra bên trong. Thiên Trạch ngẫm nghĩ: “Chuyện gì vậy nhỉ!?”

Từ khoảng năm năm trước đây, khi học viện Ca Kịch thành lập không bao lâu. Lộng Ngọc cũng xin vào học viện làm một đạo sư giảng giải cầm đạo. Hiển nhiên nàng được Tuyết Nữ thu nhận vì tại đánh đàn cao siêu của nàng. Hiện giờ nàng rất có danh khí trong học viện đặc biệt là các diễn viên nam. Có không ít các diễn viên nam đều cầu ái với Lộng Ngọc nhưng đều bị nàng từ chối. 

Bất quá Thiên Trạch không có thất thần bao lâu thì một bàn chân đạp lên chân hắn làm cho hắn cảm giác được đau nhói. Hắn giật mình tỉnh dậy thì thấy được mọi người đều kỳ quái nhìn về phía hắn. Thiên Trạch chỉ có thể cười nhẹ nói: “Xin lỗi mọi người, ta có chút thất thần. Vừa rồi nghĩ đến các công việc khác nên có chút ngẩn người. Mọi người đừng để ý!”

Cuộc họp báo lại tiếp tục triển khai. Sau cuộc họp báo, Thiên Trạch lại đến các nơi thăm mọi nơi đồng thời rất nhiều cuộc họp báo được diễn ra. Đặc biệt là những sự kiện lớn máy bay với hệ thống không trọng lực sẽ được sản xuất hàng loạt và được ứng dụng trong cuộc bầu cử lần này. Hay như các cây nông nghiệp sẽ cho giá trị cao trong buôn bán và sản xuất như cây túi, cây bình, cây bông v.v... Những loại cây chưa từng xuất hiện trên đời này được xuất từ tay viện nghiên cứu cây nông nghiệp Đại Việt mà ra.

“Hô...” Thiên Trạch nhìn bầu trời đã trở về tối. Hắn lập tức thở ra một hơi. Lúc này hắn chỉ có thể thay đổi khuôn mặt và mái tóc của mình một chút để người không nhận ra. Bản thân hắn tiến vào một nhà hàng khá đẹp và trang trọng trong thành đô Đại Việt này. Đi cùng với Thiên Trạch là một người thiếu nữ có mái tóc màu đen được buộc một cách cẩn thận. Khuôn mặt khá bình thường không quá nổi trội.

Phong cách nhà hàng này khác hẳn với quan trọ của các thực khắc bình dân. Các món ăn mặc dù đặt hơn rất nhiều nhưng vị trí chỗ thì lại vô cùng khả quan. Luôn có một bàn tách nhau ra đồng thời có phối trí bình hoa và cảnh sắc vô cùng đẹp mắt. Hơn nữa những người phục vụ cũng ăn mặc khá là khang trọng. Một loại không khí đặc biệt ở nơi này khác hẳn với nơi khác có được.

“Hai vị quý khách dùng gì ạ!?” Một người thiếu nữ toả ra sức sống thanh xuân cầm một tập hồ sơ thực đơn đi về phía trước.

Thiên Trạch cầm lấy danh mục đồ ăn rồi cười khẽ nói: “Cho một phần bánh pizza cùng với một ly kem dâu! Có thể chứ?” Vừa nói thì Thiên Trạch nở một nụ cười nhẹ nhàng giống như ánh mặt trời. Mái tóc màu vàng cùng với đôi mắt màu xanh thể hiện ra vẻ đẹp trai làm cho thiếu nữ nhất thời ngây người. Đồng thời Thiên Trạch nghiêng đầu nhìn về phía người thiếu nữ khẽ mỉm cười: “Tuyết cô nương, không biết cô nương muốn dùng gì?” Vừa nói Thiên Trạch cũng đẩy ra một tờ danh mục hướng về phía người thiếu nữ.

“Thật... thật là tuấn tú quá!” Người thiếu nữ bồi bàn ôm trong tay tập giấy thầm nghĩ. Đặc biệt nàng len lén nhìn về phía trán Thiên Trạch thấy được ở đó một mạt màu hồng xinh đẹp. Nàng ngay lập tức nghĩ đến: “Còn... còn chưa có thê tử sao?” Sau đó nàng nhìn về phía người thiếu nữ có khuôn mặt bình phàm được gọi là Tuyết cô nương kia, giọng nói có chút thiếu đi sự nhiệt tình: “Xin hỏi cô nương dùng gì ạ?”

“Cho tôi một ly trà sữa và một hộp bánh mực đi!” Tuyết Nữ nhìn về phía danh mục khẽ mỉm cười gật đầu nói. Ai có thể nghĩ đến thiếu nữ có mái tóc màu đen và khuôn mặt bình phàm này lại là Tuyết Nữ, viện trưởng học viện Ca Kịch và đồng thời là một trong thập đại mỹ nhân của đô thành Đại Việt đây.

“Không nghĩ ra, Tuyết cô nương cũng tinh thông thuật dịch dung!” Thiên Trạch khẽ cười nhẹ nghiêng đầu mở miệng nói: “Ta thiếu chút nữa không nhận ra Tuyết cô nương rồi!” 

“Thiên Đế đại nhân cũng không kém chút nào!” Tuyết Nữ bình tĩnh và nhẹ nhàng lên tiếng nói: “Nếu như ta không biết đây là Thiên Đế đại nhân dịch dung, e rằng ta sẽ cho rằng là một người khác!”

“Đừng gọi tên ta như vậy được chứ?” Thiên Trạch dùng tay đặt ở miệng, một tay khác đặt lên bàn, thân hình rướn lên như một con ngỗng khẽ nói chuyện với Tuyết Nữ: “Hiện giờ tên ta là Sóng Phong Thuỷ Môn. Tuyết cô nương có thể gọi ta là Thuỷ Môn là được rồi!”

Tuyết Nữ khẽ mỉm cười, nụ cười này khiến cho nàng không có lạnh như băng trong hình dáng Tuyết Nữ. Nụ cười này khiến cho nàng trở nên giản dị hơn: “Sóng Phong Thuỷ Môn, xem ra ngài thường dùng hình dáng này đi ra ngoài...”

“Không có cách nào, bên ngoài người đông mắt nhiều, khá là phiền phức. Ta không có nghĩ mình bị người vây quanh như một thứ động vật quý hiếm vậy!” Thiên Trạch nói ra làm cho Tuyết Nữ lập tức đưa ngón tay lên miệng khẽ nở nụ cười. Bộ dạng này có vài phần giống như Diễm Linh Cơ. Thấy vậy Thiên Trạch hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tuyết Nữ khẽ nói: “Trông Tuyết Nữ cô nương lúc này thật là bình phảm giạn dị. Thật là gần gũi biết bao hơn nữa còn có phần đáng yêu. Không nghĩ tới viện trưởng Tuyết Nữ xinh đẹp vô song như một bông hoa tuyết xinh đẹp lạnh như băng lại có một mặt như vậy. Bất cứ nam nhân nào có thể chứng kiến diện mục này của Tuyết Nữ cô nương e rằng sẽ hâm mộ ta chết mất thôi!”

“Thuỷ Môn tiên sinh!” Đôi mắt Tuyết Nữ theo đó cũng biến thành lạnh như băng. Đôi môi hồng khẽ mấp máy và con mắt cũng trở nên sắc bén: “Những lời này, tiên sinh nói với không ít thiếu nữ đi!”Vừa nói nàng dùng ánh mắt còn liếc nhìn về phía giữa trán Thiên Trạch.

“Trời đất chứng giám!” Thiên Trạch đưa tay lên giống như khẽ thề: “Những lời này ở trên thế giới này, Tuyết Nữ cô nương là người ta đầu tiên nói ra những lời như thế. Hơn nữa những lời này tuyệt đối là từ tâm can, ta không có chút nào giả dối.”

“Tiên sinh thật biết lấy lòng nữ nhân!” Tuyết Nữ dùng ngón tay khẽ đặt ở miệng của mình và nở nụ cười. Mặc dù trong lòng Tuyết Nữ có chút ngọt ngào cùng với cảm xúc phức tạp. Bất quá loại nam nhân xấu này, nàng thực sự thích bất quá nàng sẽ không dễ dàng thuận theo hắn. Đặc biệt một kẻ có rõ ràng trong lòng rất muốn mà lại không có gan làm. Nó làm cho nàng vô cùng buồn bực. Hơn nữa, nàng kể từ khi bị Triệu Gia bán đứng cũng âm thầm trong lòng lập lời thề tuyệt sẽ không tin bất cứ nam nhân nào khác cũng tuyệt không gả cho bất cứ ai. Hiện giờ chính nàng cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa. Đối với Thiên Trạch có hy vọng, có chờ mong, hy vọng hắn mạnh mẽ lên nàng đem nàng cưới về nhà. Có lẽ nàng sẽ không thuận theo hắn nhưng chỉ cần hắn cố gắng một chút, phá bỏ lời thề cũng không phải không thể.

“Hử!?” Thiên Trạch hơi ngẩn ra khẽ hô lên một tiếng. Ánh mắt hắn lập tức bị hấp dẫn bởi một thứ gì đó. Tuyết Nữ cũng bị ánh mắt Thiên Trạch làm cho tò mò. Nàng ngay lập tức nhìn về phía nơi mà Thiên Trạch đang quan sát. Một người thiếu nữ từ phía ngoài cửa bước vào. Đi trước là một đôi nam nữ có chút lớn tuổi, hai người này rõ ràng là phu thê mà người thiếu nữ lại đi ở phía sau.

Người thiếu nữ khoảng hai mươi với mái tóc hơi thướt tha mượt mà. Nàng thanh lệ thoát tục, hoa dung thướt tha, thu thủy gợi tình. Nàng có sức hấp dẫn trí mạng, một hạt bụi nhỏ cũng không thể vương lên mái tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng, đôi mắt vĩnh viễn ẩn chứa nỗi lòng bất tận. Sự xuất hiện của nàng khiến cho tất cả nam nhân đều không thể rời mắt khỏi nàng.

Người thiếu nữ được phụ mẫu dẫn tới một chiếc bàn lớn. Ở nơi đó đã có người chờ sẵn, một bà mập với khuôn mặt được che kín bởi phấn và son. Trông có vài phân ghê ghe mà ở bên cạnh bà mập lại có một người thanh niên khá là anh tuấn. Đó là một người thanh niên cũng khoảng hai mươi gì đó với một thân cao và mặc một bộ quần áo màu trắng đeo một chiếc đai lưng màu xanh. Mái tóc đen dài thả lỏng và được vuốt sang hai bên để lộ ra chiếc trán cao trắng nõn. Ánh mắt sắc bén, hẹp dài nhưng lại lộ nét dịu dàng, lông mi thon dài, tóc dài tung bay, mái tóc xõa trước mặt. Nét mặt hài hòa, mũi cao thẳng, môi mỏng cũng có vẻ dịu dàng. 

Tuyết Nữ ngạc nhiên mở miệng nói: “Cao tiên sinh, Lộng Ngọc muội muội, hai người thế nào ở nơi này?”

“Tuyết cô nương...” Thiên Trạch nghe vậy lẩm bẩm nói: “Cô nương quen biết vị tiên sinh kia?”

“...” Tuyết Nữ hơi gật đầu một cái. Nàng bình tĩnh trả lời Thiên Trạch: “Cao tiên sinh là người mới trở thành đạo sư không lâu của học viện. Tài nghệ đánh đàn của Cao tiên sinh cũng không kém so với Lộng Ngọc muội muội chút nào. Vì vậy mà ta mới đồng ý để Cao tiên sinh tiến vào học viện dạy học. Dù sao, đạo sư tinh thông cầm đàn nhưng không nhiều...” Nói xong thì hắn nhìn về phía Thiên Trạch với ánh mắt kỳ quái.

“Ha...” Thiên Trạch cảm giác quái quái nhìn về phía Tuyết Nữ khẽ hỏi: “Tuyết Nữ cô nương, mặt ta có gì đó sao? Tại sao cô nương lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ...” Vừa nói đến đây Thiên Trạch đưa tay lên vỗ mạnh vào nhau: “Chẳng lẽ cô nương...” Ánh mắt hắn híp lại nhìn về phía Tuyết Nữ, rõ ràng trong mắt tràn ngập trêu chọc.

“...” Vậy mà mặt Tuyết Nữ không đổi sắc, nàng vẫn dùng ánh mắt như vậy nhìn về phía Thiên Trạch hỏi: “Thuỷ Môn tiên sinh xem ra rất quan tâm đến Lộng Ngọc muội muội. Chẳng lẽ tiên sinh có ý với Lộng Ngọc muội muội!?”

“Ha... cô nương nói gì vậy!” Thiên Trạch hơi hật cằm khẽ nhếch miệng cười nói: “Ở bên cạnh ta lúc này chẳng phải có một mỹ nhân không kém chút nào sao? Nếu như ta động dụng muốn bí quá hoá liều cũng hẳn phải bí quá hoá liều với vị đại mỹ nhân trước mặt đây đã chứ? Phải không nào!” nụ cười tủm tỉm và bộ dạng vài phần vô lại đối với Tuyết Nữ cười nói.

Tuyết Nữ hơi nhoẻn miệng cười đáp lại: “Ai nghĩ đến Long Thiên Đế lại có một bộ mặt như vậy chứ?” Hai vai Thiên Trạch hơi nhún nhún, hắn khẽ cười nói. Lúc này vị thiếu nữ bồi bàn đã bê đến hai món ăn dành cho hai người. Tuyết Nữ thấy vậy cũng ngừng nhắc đến tên của Thiên Trạch tránh cho hắn lộ thân phận.

“Cảm ơn!” Thiên Trạch khẽ cười đối với vị thiếu nữ bồi bàn.

“Hai vị khác quan...” Đầu thiếu nữ hơi cúi xuống mở miệng đáp: “Chúc các vị có một bữa ăn ngon miệng!”