“Bản tin thời sự ngày hôm nay!” Trên tivi xuất hiện một đám hình ảnh. Một người thiếu nữ có khuôn mặt khá là xinh đẹp được đọc tin nhắn. Ở bên cạnh nàng là một người thanh niên tuấn tú và khá đẹp trai. Hai người này đều được lựa chọn kỹ càng trong đám người tuyển chọn. Thứ nhất đó chính là yêu cầu dáng vẻ, thứ hai tài ăn nói thứ ba phải biết chữ.
Qua sáu năm, Đại Việt đế quốc cũng coi như phổ cập được ngôn ngữ của Đại Việt. Đại Việt không dùng ngôn ngữ của bất cứ nước nào ngay cả ngôn ngữ của Bách Việt cũng không sử dụng. Chữ viết mà Đại Việt sử dụng chính là chữ Đạo Văn. Chúng được dùng Đạo Văn là chữ viết và ghép vần. Tuy nhiên dù chữ viết là Đạo Văn nhưng có hình mà không có ý. Mọi người đều có thể học bất quá muốn vận dụng cơ bản không thể nào. Trừ khi đạo văn được Đạo Văn Sư viết ra và câu thông thành công với Thiên Địa, đạo văn mới có tác dụng.
“Ngày hôm nay có những tin tức sau đây!” Người thanh niên cầm trong tay tờ giấy bắt đầu đọc: “Ngày hôm qua 8 giờ tối, ca phẫu thuật cho bệnh nhân viêm ruột thừa do Niệm Đoan đại sư phẫu thuật có sự tham gia của y sư Đoan Mộc Dung cùng nhiều vị y sư khác đã thành công tốt đẹp. Tin tức tiếp theo, Chính phủ Đại Việt đối sách với lượng dân chúng nhập cư trái phép từ Tần quốc, Tề quốc và Hàn quốc đang gia tăng ngày một nghiêm trọng hơn. Những cây nông nghiệp mới đang phát triển từ bộ nông nghiệp. Những tiến bộ trong lĩnh vực y học. Tin tức cuối cùng, những sản phẩm mới trong khoa học kỹ thuật đạo văn.”
Cả gia đình Thiên Trạch ngồi trước bàn ăn vừa hưởng dụng thức ăn vừa nhìn về phía tin tức ở trên tivi đang nói. Diễm Linh Cơ chắp hai tay của mình vào với nhau, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía chiếc tivi mở miệng nói: “Niệm Đoan đại sư thật sự có tài năng. Không nghĩ tới Niệm Đoan đại sư lại có thể mở ra bụng một người cắt bỏ đi phần hư thối sau đó khâu lại. Thật đúng là thần kỳ. Thiếp chưa từng bao giờ nghĩ đến trên đời này sẽ có chuyện như vậy xảy ra. Thật là thú vị!”
“Đó là nàng ít đến viện y tế thôi!” Thiên Trạch mở miệng lên tiếng cười nhẹ nói: “Thật ra thì ở các phòng thí nghiệm, Niệm Đoan đại sư đã bắt đầu thành công trong việc ghép tay chân và nội tạng ở động vật rồi. Chỉ khác biệt là chưa hoàn toàn ứng dụng ở người mà thôi!”
“Đám báo chí này cũng thật khiếm nhã!” Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, Phi Yên nhìn về phía màn hình tivi. Giọng nói nàng mang theo vài phần khó chịu và buồn bực: “Họ không biết thời gian này là thời điểm mọi người ăn sáng sao? Còn đưa lên cái tin tức như thế này!?”
“Khiếm nhã sao!?” Thiên Trạch cười nhẹ gật đầu nói: “Đúng là có chút!” Song hắn nhìn về phía hai nữ hài cùng với tiểu nam hài đang trêu đùa nhau trong khi ăn. Bản thân Thiên Trạch có chút buồn bực, hắn mở miệng lên tiếng quát lớn: “Ba còn phải đi học, ăn nhanh lên! Này, có nghe phụ vương nói không thế. Lập tức ăn ngay cho ta...”
Giọng nói quát lớn vang lên làm cho ba tiểu hài tử giật mình, cả ba đều ngoan ngoãn cúi đầu xuống bắt đầu ăn. Ở bên cạnh Diễm Linh Cơ thấy vậy mở miệng khẽ trách móc: “Chàng làm gì mà hung dữ đối với mấy hài tử như vậy. Phải biết chúng vẫn còn nhỏ, chỉ cần chàng nhẹ nhàng nói chúng sẽ nghe lời ngày thôi!” Phi Yên ở một bên cũng gật đầu phụ hoạ xong.
Kể từ khi có hài tử, Thiên Trạch cảm giác đầu mình to như cái đấu. Hắn cảm giác được mỗi ngày vui vẻ đồng thời cũng là tra tấn. Tiểu hài tử lớn lên quả thực vô cùng hiếu động và nghịch ngợm làm cho Thiên Trạch cảm giác mệt mỏi cả về thân thể lẫn tinh thần. Thiên Trạch bất đắc dĩ thở ra một hơi dài: “Được rồi, được rồi... Nàng cùng với Phi Yên cô nương dẫn Tử Kỳ, Tiểu Ngu và Nguyệt Nhi đến trường học đi. Hôm nay ta có vài cuộc họp với báo chí, chúng ta sẽ gặp nhau sau.”
“Thiếp biết!” Diễm Linh Cơ gật đầu một cái. Hiện giờ nàng cũng trở thành mẫu thân rồi. Hơn nữa, kể từ khi trở thành Thiên Hậu, công việc nàng cũng không ít chút nào. Nàng làm trong hội phụ nữ Đại Việt đế quốc, chuyên trách nhằm đòi quyền lợi bình đẳng cho nữ nhân. Thế nên công việc nàng bận rộn không kém Thiên Trạch. Bây giờ tình yêu hai người có chút nhạt đi, điều này không tránh khỏi vì công việc hai người. Thời gian chỉ có buổi tối cùng thứ bảy và chủ nhật, hai người có nhiều thời gian bên nhau chút. Ngay cả thời gian buổi tối, hai người cũng rất ít có thời gian nói chuyện. Thời gian ngoại trừ làm tình ra thì hai người cũng chỉ có khoảng một phần tư cánh giờ nói chuyện với nhau trước khi ngủ.
Phi Yên nhìn cảnh này thì khẽ mỉm cười bất quá trong nụ cười của nàng có vài phần hâm mộ và mang chút buồn nhè nhẹ. Mặc dù Thiên Trạch ở gần ngay cách nàng, nàng chỉ cần đưa tay đến là với tới. Song nàng cảm giác được khoảng cách này gần như gang tấc nhưng bị một bức tường vô cùng rắn chắc chắn ở nơi đó. Dù nàng vươn tay thế nào đi nữa cũng không chạm được tới hắn. Hai người mãi mãi không đến được với nhau.
Học viện ca kịch... Thời gian sáu năm trôi qua khiến cho Tuyết Nữ thoát đi non nớt. Nàng trông càng thêm hấp dẫn hơn, mê người hơn. Hai vú cũng vì thế cao ngất, làn da thì trắng mềm mại như da tiểu hài tử. Đôi môi thì ướt át, đôi mắt thì tràn ngập mê người. Hiện giờ nàng giống như một bông hoa tuyết vô cùng xinh đẹp nhưng khí chất lạnh băng từ chối người nghìn dặm cũng không có thay đổi.
Hai người Thiên Trạch cùng với Tuyết Nữ ngồi song song trên bàn với nhau. Thiên Trạch lúc này đang ngẫm nghĩ: “Huyết Y Hầu để lộ ra mình là giả sao? Chậc, mình vẫn đánh giá thấp Hàn Phi rồi! Không nghĩ tới mọi việc thành ra như vậy. Bất quá mọi việc... thôi cũng chả sao!?” tiếng thở dài từ miệng Thiên Trạch phát ra sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía đám phóng viên đang liên tục bấm máy và tiếng ồn ào từ họ phát ra. Thiên Trạch chỉ có thể nở nụ cười như ánh mặt trời ấm áp đáp lại.
Tuyết Nữ khẽ cau lại hàng lông mày xinh đẹp. Nàng thực sự có chút không quen với tình trạng này. Cảm giác nàng như bị soi mói vậy. Mặc dù nó có vài phần giống với nàng biểu diễn trên sân khấu nhưng không trắng trợn như thế này.
Mọi người cũng đã đến đông đủ, Tuyết Nữ cũng nghe được Thiên Trạch bắt đầu nói chuyện về học viện Ca Kịch. Thiên Trạch cười khẽ mở miệng nói chuyện: “Học viện Ca Kịch trong thời gian qua đã có rất nhiều học viên tốt nghiệp trở thành một diễn viên chân chính. Họ cũng đã ra được nhiều bộ phim chất lượng. Song ta cho rằng còn nói quá sớm về sự khởi bước của học viện Ca Kịch!”
“Long Thiên Đế!” Một người trong đám báo chí lập tức mở miệng hỏi: “Đây lý do mà ngài thêm học thuật dịch dung trong học viện Ca Kịch sao? Chỉ là tiểu dân có chút không hiểu, thuật dịch dung dường như không liên quan tới các diễn viên có thể đóng phim!”
“Cũng không hoàn toàn như vậy!” Thiên Trạch cười nhẹ nhàng, hắn hơi chìa tay ra hướng về phía đám người cười như mặt trời toả sáng nói: “Trước đó chúng ta hãy cứ nghe viện trưởng Tuyết Nữ của học viện Ca Kịch nói đôi điều!”
Tuyết Nữ lập tức liếc mắt nhìn về phía Thiên Trạch. Trong lòng nàng đang hận chết Thiên Trạch bất quá nàng vẫn là mở miệng nói: “Học viện Ca Kích đối với những người có tài năng trong ca kịch đều không từ chối bất kể là nam hay nữ. Tôn chỉ chúng tôi là tạo nên những bộ phim những tác phẩm tuyệt đẹp đến với tất cả công dân Đại Việt. Song khi các diễn viên nam và nữ tốt nghiệp trở thành một diễn viên chân chính chúng tôi mới phát hiện được nhiều vấn đề xảy ra. Giống như trong vở kịch Tương Vương và Thần Nữ. Diễn viên nam vào vai Tương Vương và diễn viên nữ vào vai Thần Nữ khi diễn xuất không được hoà hợp như chúng tôi đã nghĩ. Nó làm cho một vở kịch mất đi linh hồn của Tương Vương và Thần Nữ khi hai người nhập vào vai diễn. Mất đi linh hồn là như thế nào, vấn đề này tiểu nữ sẽ chuyển cho Long Thiên Đế đại nhân. Ngài ấy nhất định sẽ cho các vị một câu trả lời thích đáng!”
“Hắc... thật biết trốn tránh vấn đề!” Thiên Trạch cười nhẹ trong lòng. Ánh mắt liếc qua nhìn về phía Tuyết Nữ mà khẽ cười nhẹ. Bị ánh mắt Tuyết Nữ bắt được, nàng lập tức cho hắn một ánh mắt lạnh như băng. Thiên Trạch nhìn về phía đám phóng viên bắt đầu tự tin nói chuyện: “Đúng vậy chính là như vậy. Thật ra khi diễn viên nam và diễn viên nữ đóng một mối quan hệ cận kề với nhau sẽ rất khó tránh những chướng ngại. Diễn viên là một nghề cao quý ở Đại Việt, nó đem đến món ăn tinh thần cho toàn dân chúng Đại Việt đồng thời hướng họ tới cuộc sống tốt đẹp hơn. Song diễn viên cũng là người làm gương cho dân chúng, họ phải giữ mình trong sạch.”
“Bất quá, muốn một bộ phim trở nên hoàn hảo hơn. Việc nhập diễn vào sâu là không thể tránh khỏi. Giống như trong tác phẩm Tương Vương và Thần Nữ, Tương Vương sẽ phải diễn cảnh cùng Thần Nữ hoan ái. Một cảnh hoan ái là như thế nào đây, nhất định phải có một nụ hôn nồng thắm cùng với nam nhân và nữ nhân ôm nhau thật chặt!” Thiên Trạch cười nhẹ gật đầu hơi đưa tay nói: “Giả dụ nếu như Tuyết Nữ cô nương trong vai Thần Nữ, ta nhất định sẽ bỏ việc làm Thiên Đế mà trở thành một diễn viên nam sắm vai Tương Vương...”
“...” Đột nhiên Thiên Trạch cảm giác chân truyền tới cảm giác đau. Hắn nhăn mày một cái bất quá rất nhanh nụ cười nhìn về phía tất cả mọi người.
Một phóng viên không nhịn được lên tiếng hỏi: “Long Thiên Đế đại nhân, những lời này phải chăng là ngài đang hướng về phía Tuyết Nữ cô nương cầu ái sao?”
“Có thể lắm chứ!” Thiên Trạch cười khẽ gật đầu một cái: “Nếu như luật pháp Đại Việt có thể cho phép cưới nhiều thê thiếp mà nói!” Đột nhiên Thiên Trạch lại lần nữa cảm giác được bàn chân truyền đến đau đớn. Hắn bất đắc dĩ cố nhịn và nặn ra nụ cười: “Nói đùa với các vị vậy thôi! Thật ra thì ngay từ đầu, học viện ca kịch đã chuẩn bị cho trường hợp này. Sẽ có những người máy được sử dụng và họ có khuôn mặt giống hệt diễn viên nam hoặc diễn viên nữ vào thay thế.”
Người máy đã từng được tổ sư gia Mặc gia tạo ra, Thiên Trạch dựa trên thứ này mà thiết kế ra kiểu người máy mới. Hắn lúc này mở miệng nói: “Về sau nghệ thuật phim ảnh sẽ không tránh được cảnh hôn môi. Người máy có thể giải quyết được việc này. Tuy nhiên diễn những cảnh ôm nhau bay lượn hoặc giả nữ nhân ngã vào vòng tay nam nhân. Những cảnh như vậy sẽ làm cho một bộ phim trở nên thật hơn và cũng trở nên ngọt ngạo hơn. Mặc dù người máy cũng có thể xử lý song những động tác hắn quá cứng nhắc và trì trệ. Bất quá người lại có thể giải quyết được việc này. Chính vì vậy mà chuyên ngành dịch dung mới được lập nên. Những diễn viên nữ có thể thông qua dịch dung biến thành diến viên nam và ngược lại. Khi đóng cảnh ôm ấp như vậy hoàn toàn sẽ không có chút nào lo lắng đến vấn đề như chúng ta nói trước đó!”
Một người thiếu nữ xinh đẹp nhu mĩ ở trong học viện đi qua. Đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn về phía một đám báo trí đang vây quanh toà nhà chính. Hàng lông mi xinh đẹp khẽ chớp một cái, khoé miệng theo đó hơi kéo lên một tiếng. Bất quá khuôn mặt nàng trở nên có chút buồn bã khi nhìn về phía người nữ nhân có vài phần lớn tuổi đi đến.
“Mẫu thân...” Người thiếu nữ lập tức mở miệng lên tiếng nói, đầu nàng theo đó hơi cúi xuống, âm thanh nhu mĩ nhẹ nhàng phát ra: “Người làm sao lại ở nơi này!?”
“Lộng Ngọc...” Người nữ nhân trải qua sáu năm trên khoé mắt nàng đã xuất hiện những vết chân chim. Nàng cũng không còn xinh đẹp như năm xưa nữa: “Hôm nay không phải ta đã bảo con nghỉ một ngày sao? Vì sao con còn đến học viện Ca Kịch này!? Chẳng lẽ công việc làm đạo sư của con ở học viện có quan trọng đến như vậy sao? Quan trọng hơn cả đến việc con đi xem mặt!?”
“Mẫu thân...” Lộng Ngọc có chút khó nói, hai tay đan xen với nhau.
“Không nhiều lời!” Hồ phu nhân nhìn về phía Lộng Ngọc, ánh mắt nàng mang theo vài phần trách móc. Hiện giờ Lộng Ngọc đến sống với nàng và trượng phu nàng ở nơi này nàng vô cùng vui mừng. Bất quá niềm vui chẳng thể nào vui được nếu như hiện giờ nữ nhi của mình cũng đã có hai mươi tuổi. Nàng lập tức mở miệng nói: “Ngọc Nhi, ngươi cũng đã có hai mươi tuổi rồi đi! Trước đây ngươi có biết mẫu thân bao nhiêu tuổi đã có ngươi sao?”
“Mẫu thân...” Lộng Ngọc hoàn toàn không biết nói gì cho phải. Nàng chỉ có thể cúi đầu giống như nhận lỗi. Bản thân nàng không dám đáp lại một lời