Dưới sự thúc dục của hai tiểu nữ hài, không khí thực sự vô cùng khẩn trương và nặng nề vô cùng. Hai người Diễm Linh Cơ và Phi Yên nhìn về phía nhau rồi tủm tỉm cười. Bất quá họ cũng tò mò xem hai người sẽ phản ứng như thế nào. Bất quá đáng tiếc họ cũng không có được như ý bởi vì hai nữ hài lập tức hô lên.
“Mẫu hậu, nghĩa mẫu!” Cả hai nữ hài lập tức nhảy xuống phía dưới cái bàn lớn. Sau đó mở ra đôi cánh tay của mình rồi nhao về phía hai nữ nhân ở phía xa.
“Hô...” Thiên Trạch thở ra một hơi thật dài. Hắn có vài phần ngượng ngùng nhìn về phía Đoan Mộc Dung. Bất đắc dĩ hắn chỉ gãi gãi sống mũi sau đó gật đầu với Đoan Mộc Dung một cái. Bản thân cũng vì thế mà xoay người rời đi hướng về phía hai tiểu nữ hài mà đi tới.
Đoan Mộc Dung cũng hơi ngượng ngùng gật đầu đáp lại. Đôi mắt nàng hướng về phía hướng Thiên Trạch rời đi. Không hiểu sao trong lòng nàng lại trở nên bắt đầu có chút mất mát thứ gì đó. Nếu như vừa rồi mọi chuyện là thật thì tốt biết bao. Trong lòng Đoan Mộc Dung mang theo chua xót và hơi đắng đắng song nàng vẫn mỉm cười đi về phía hai tiểu nữ hài.
Bầu trời đầy sao, một nữ hài độ tuổi khoảng mười hai tuổi ngồi bên cạnh tảng đá. Bên cạnh nàng là một người thanh niên cũng ngồi tại nơi đó. Giọng nói hắn phát ra trầm ấm đồng thời những câu chuyện ở rất nhiều nơi, ở khắp mọi thứ nàng được nghe. Giống như truyền truyền thuyết về thần thoại, yêu ma quỷ quái làm cho nữ hài đều thích thú không thôi.
Từ một tiểu nữ hài, thân thể nàng cũng bắt đầu có hướng phát dục một thiếu nữ chân chính. Bất quá đột nhiên lúc này thiếu nữ có khuôn mặt trắng bệch. Bàn tay nàng theo bản năng ôm bụng của mình. Hành động này làm cho Thiên Trạch chú ý tới. Bất quá dường như nàng có chút khó chịu mà thôi, Thiên Trạch cũng không phải quá để ý.
Thời gian cũng có gần năm năm rồi, Thiên Trạch mỗi năm đều hướng về phía nàng mà ở bên cạnh kể chuyện hoặc làm nàng vui, giảng giải cho nàng những nghi hoặc khi tu luyện. Trong nhiều thời gian như vậy, thiếu nữ vẫn chưa có mở miệng song Thiên Trạch cũng không ái ngại. Buổi tối hắn vẫn tiến tới cùng nàng nói chuyện trăng sao. Hầu như ngày nào cũng là như vậy. Bất quá hắn vẫn cảnh giác nếu như có người rình coi hay tiến tới, hắn lập tức sẽ rời đi.
“Tiểu Y làm sao vậy!?” Thiên Trạch có chút lo lắng hỏi ngay sau đó thiếu nữ mở to mắt nhìn về phía hắn. Nàng đỏ mặt nhưng không có nói chuyện. Ngay lập tức thân thể muốn đứng dậy đồng thời đi vài bước thì thân hình có chút lảo đảo. Lập tức Thiên Trạch đi tới dùng thân thể cao lớn đỡ lấy tiểu nữ hài.
Cảm giác được thân thể ấm áp của Thiên Trạch, tiếu nữ hài có chút ngượng ngùng. Đôi mắt màu tím xinh đẹp co chút bàng hoàng nhìn về phái bàn chân mình. Dưới ánh sáng của mặt trăng chiếu xuống, đôi chân nhỏ xinh trắng nõn của nàng xuất hiện một dòng nước gì đó. Quần lót tiểu nữ hài truyền tới cảm giác ngưa ngứa và ướt át. Một đám chất lỏng ướt đẫm quần lót sau đó chảy ra bên ngoài. Nó dọc theo bắp chân của nàng chảy thẳng xuống phía dưới.
“...” Thiên Trạch thấy vậy lập túi quỳ một chân xuống nhìn về phía bàn chân trắng nõn đi tất của tiểu nữ hài. Hành động này làm cho tiểu nữ hài có vài phấn xấu hổ, nàng hơi co lại thân thể và bàn chân hơi lùi về phía sau. Bất quá Thiên Trạch lại mỉm cười nhìn về phía tiểu nữ hài nói: “Tiểu Y, đừng lo lắng. Đây là biểu hiện bình thường một tiếu nữ hài hướng về phía thiếu nữ trưởng thành mà thôi!”
Con mắt tim xinh đẹp lại theo dùng ánh mắt kỳ quái mở to nhìn về phía Thiên Trạch. Trong đôi mắt của tiểu nữ hài mang theo sự tò mò giống như đang muốn hỏi Thiên Trạch tại sao lại như vậy. Cùng với nhau lâu như vậy, Thiên Trạch dường như đọc hiểu ảnh mắt của nàng. Thiên Trạch lập tức cười nhẹ đáp: “Khi một nữ hài tiến vào thời kỳ thiếu nữ, các nàng mỗi tháng đều gặp trường hợp này. Thời gian đầu sẽ đến bất ổn định, có ra nhiều máu cũng có ra ít máu. Hẳn Tiểu Y đang rất bối rối đúng không nhưng đừng sợ hãi. Nó là tự nhiên cho thấy Tiểu Y sắp trở thành một thiếu nữ và bắt đầu có khả năng trở thành một người mẫu thân.”
Dòng máu đỏ chảy xuống ướt đỏ chiếc tất xinh đạp của nàng. Thiên Trạch nhìn về phía khuôn mặt của nàng thấy khuôn mặt nàng hơi u buồn. Thiên Trạch quay đầu nhìn về phía xung quanh rồi nói: “Tiểu Y, nếu không xử lý nó kíp thời thực sự không tốt lắm đâu. Hãy để cho ta xem nó như thế nào!” Con mắt màu tím có mang theo vài phần kinh ngạc dường như do dự dường như chần chờ. Tiểu nữ hài vẫn im lặng không có trả lời. Thiên Trạch nhẹ nhàng đưa tay muốn vén lên chiếc váy ngắn của tiểu nữ hài.
Tiểu nữ hài thấy vậy lập tức đưa tay lên giữ chặt tay của hắn lại. Bất đắc dĩ Thiên Trạch chỉ có thể ngừng tay ở trên đùi nàng. Bàn tay vẫn cầm lấy tà váy muốn đem nó kéo lên nhưng cũng chỉ có thể không đành lòng dừng lại. Khi hắn ngẩng đầu thấy tiểu nữ hài nhìn về phía hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Sau đó nàng lại hơi gật đầu làm cho Thiên Trạch không có đoán được ý tử của nàng.
Đối với Tiểu Y mà nói, nàng vẫn thường nghe người tỷ tỷ thân nhất của mình nói rằng nữ hài rất thiệt thòi. Đặc biệt rất dễ bị các nam nhân coi như món đồ chơi. Tỷ tỷ thường dạy nàng cần giữ thân thể của mình trong sạch. Đặc biệt là nơi đó của một nữ nhân. Nơi đó chỉ có thể để cho nam nhân mình yêu thích nhất có thể trông thấy và chạm vào nơi này. Tỷ tỷ cũng cảnh báo rằng, nàng tuyệt đối không được cho bất cứ nam nhân nào chạm vào nơi đó. Trừ khi nàng thực sự thích nam nhân đó và nam nhân đó cũng nguyện ý vì nàng mà chết.
Ngón tay nhỏ nhắn xinh xắn đưa lên, móng tay màu tím xinh đẹp ở trên không khí hoạ một vòng. Theo đó đám lá cây uyển chuyển ở trong không khí xuất hiện một đám chữ nhỏ đủ để Thiên Trạch nhận thấy được: “Thúc thúc, ngươi thích ta sao?”
“Tất nhiên rồi!” Thiên Trạch không ngần ngại trả lời tiểu nữ hài: “Tiểu Y là người ta yêu thích nhất trên đời này. Không có bất cứ ai có thể so sánh được với Tiểu Y.”
“Thúc thúc, ngươi có thể chết vì ta sao!?” Bàn tay tiểu nữ hài lại uyển chuyển, một dòng chữ khác hiện lên trong không khí. Những chiếc lá cây màu xanh xếp ngay ngắn thành chứ. Đồng thời con mắt tiểu nữ hài trông mong nhìn về phía người thanh niên này.
“Có thể! Chỉ cần Tiểu Y gặp nguy hiểm về tính mạng...” Thiên Trạch trực tiếp nhìn thẳng về phía tiểu nữ hài. Đôi mắt kiên định làm cho tiểu nữ hài không khỏi nhìn sâu vào trong đó thất thần. Giọng nói mang theo trìu mến nhẹ nhàng rơi vào tai tiểu nữ hài: “Bất kể thế nào dù cho có hy sinh tính mạng ta cũng sẽ cứu Tiểu Y!”
Một cảm giác cực kỳ phức tạp và xúc đồng từ trái tim tiểu nữ hài đập lên. Nàng không biết cái loại cảm xúc này là gì nhưng có vui mừng, có cái gì đó thích thú vui vẻ. Song nang lại sợ hãi cảm giác sẽ mất đi loại cảm xúc này hoặc những lời nói này chỉ là giả dối. Bất quá lúc này nàng lại hoàn toàn tin tưởng những lời này. Mặc dù như vậy nhưng nàng vẫn chưa từng bao giờ mở miệng mà chỉ nhìn về phía hắn sao đó gật đầu một cái.
Đôi mắt Thiên Trạch nhìn thẳng về phía Tiểu Y thấy tiểu nữ hài này gật đầu. Đặc biệt hai má tiểu nữ hài trở nên ửng đỏ. Thân hình tiểu nữ hài theo đó hơi run lên sau đó bàn tay theo đó thu về. Đột nhiên hành động này làm cho Thiên Trạch có cảm giác tội lỗi vô cùng.
Bàn tay Thiên Trạch luồn vào trong chiếc váy của tiểu nữ hài. Hắn cũng không có ý định vạch váy nàng lên mà đưa tay vào sâu bên trong. Tiểu nữ hài càng trở nên xâu hổ, hai má đỏ bừng như ứ huyết. Nàng cũng cảm giác được chiếc quần ướt át của mình được tháo ra. Kèm theo đó là cảm giác hơi lành lạnh ở nơi tư mật nhất của nàng.
Chiếc quần lót màu trắng có đầy máu được kéo ra khỏi đôi chân trắng nõn của tiểu nữ hài. Sắc mặt nàng đã nhợt nhạt đồng thời lại xấu hổ vô cùng nhìn vào chiếc quần lót. Không biết lúc nào trong tay Thiên Trạch đã xuất hiện một đám vải màu trắng vô cùng sạch sẽ. Hắn theo đó đưa tấm vải trắng vào trong váy tiểu nữ hài.
Thân thể tiểu nữ hài theo đó run lên, bàn tay theo bản năng túm chặt lấy cánh tay Thiên Trạch. Ở nơi tư mật nhất của nàng, một cảm giác mềm mại đang trà lau ở nơi đó. Cảm giác này làm cho tiểu nữ hài vô cùng xấu hổ. Đôi mắt rung động liên hồi nhìn về phía người thanh niên này. Đến cuối cùng đôi mắt tiểu nữ hài nhắm chặt lại để tránh cho mình quá xấu hổ. Đây là lần đầu tiên của một nam nhân động vào nơi đó của nàng.
Khi bàn tay rút ra thì tấm vải đã bị nhuộm thành màu đỏ. Tiểu nữ hài vô cùng xấu hổ, nàng cảm giác được hạ thể của mình đang truyền tới cảm giác man mát vô cùng. Đặc biệt khi mà lần này người thanh niên lấy ra một vật gì đó dài dài đặt vào *m đạo nàng đồng thời lại mang ra một chiếc quần khác mặc lên cho nàng.
Con mắt tiểu nữ hài mở lớn khi Thiên Trạch vạch váy nàng lên. Một chiếc quần lót nhỏ xinh đã được mặc lên trên đó. Bất quá có một vật dài màu trắng đệm vào nơi mẫn cảm nhất của tiểu nữ hài. Nàng nghe được người thanh niên đó mở miệng nói: “Sau này Tiểu Y phải chú ý một chút. Mỗi khi cảm giác được đến kỳ nhất định phải đeo vào băng vệ sinh. Hơn nữa cần phải thay nó mỗi ngày. Ta thực sự không hiểu rõ về vấn đề này. Khi trở về nàng có thể hỏi tỷ tỷ ở cùng nàng một chút!”
Thân thể Tiểu Y hơi run lên khi bàn tay Thiên Trạch vuốt nhẹ nơi tư mật nhất của nàng. Đôi mắt màu tím mở to và hơi có chút ướt át bất quá tiểu nữ hài vẫn là gật đầu với hắn một cái. Song đôi mắt nàng không quên nhìn về phía hạ thể của người thanh niên kia. Nơi đó đang phồng lên to tướng như có chứa vật gì đó.
“Ha...” Thiên Trạch thấy ánh mắt kỳ quái của tiểu nữ hài, hắn vội vã đưa tay xách quần chỉnh lại hạ thể của mình. Sau đó hắn cười cực kỳ vô lại: “Bản năng mà thôi sau này Tiểu Y sẽ rõ. Đúng rồi, Tiểu Y từ giờ trở đi chỉ có ta mới có thể động vào nơi đó nhớ không. Bất cứ nam nhân nào khác, Tiểu Y cũng không được phép động vào. Còn nữa đây là bí mật của hai chúng ta được chứ?” Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng đồng thời bàn tay lại miết nơi thần bí của Tiểu Y một chút.
Mặc dù đã chắn một lớp băng vệ sinh nhưng nó cũng có chút ma sát làm cho Tiểu Y phản ứng khác thường. Nàng hơi gật đầu nhè nhẹ với Thiên Trạch và má theo đó đỏ hồng. Hành động e lệ này càng thêm kích thích Thiên Trach hơn, hắn chỉ có thể nhìn về phía hạ thể thở ra một hơi dài. Sau đó mỉm cười nhìn về phía Tiểu Y khẽ nói: “Tiểu Y, chờ Tiểu Y trưởng thành gả cho thúc thúc được không?”
Con mắt tiểu nữ hai theo đó kinh ngạc mở to nhìn về phía người thanh niên này. Trái tim của nàng lại một lần nữa đập nhanh và liên hồi. Một cảm giác kỳ quái sung sướng từ trái tim truyền tới.