Thời gian thấm thoát trôi đi, trong khi các quốc gia bận rộn với với mở rộng sản phẩm lương thực từ những loại cây giống từ Đại Việt đế quốc và những vũ khí của Đại Việt đế quốc thì Đại Việt đế quốc đã có những nhảy vọt vệ mặt kinh tế cũng như quân sự. Trước truyền thông, Thiên Trạch luôn luôn trước công chúng cảnh báo vệ sự lạm dụng cây giống của Đại Việt ở các nước. Đồng thời cũng nhắc nhở sáu nước lớn Tần, Yến, Triệu, Nguỵ, Tề và Hàn về việc lạm dùng cây giống Đại Việt sẽ ảnh hưởng xấu đến đất.
Bất quá sáu nước đều không nghe khuyên giải, Hàn quốc còn có may mắn vì lượng phân cung ứng từ Đại Việt. Còn lại năm nước đều cho rằng Thiên Trạch nói lời này chỉ để ngăn cản họ thực thi những cây giống này ở đất nước họ mà thôi. Chính vì vậy mà các quốc gia tuyên truyền về Thiên Trạch với dân chúng như một kẻ đại gian đại ác. Thiên Trạch chỉ muốn dân chúng Đại Việt được ăn cơm no áo ấm mà không cho dân chúng các nước như Tần quốc, Yến quốc... đạt được ấm no hạnh phúc.
Chính vì vậy mà Thiên Trạch trở thành một kẻ ích kỷ trong mắt dân chúng của năm nước còn lại. Bao gồm Tần, Triệu, Yến, Tề và Nguỵ. Dường như Tần quốc Doanh Chính cũng nhìn ra điều gì bất quá nếu như hắn ngăn cản như vậy sẽ dẫn đến bắn ngược mạnh liệt. Trong khi đó vừa mất đi thành trì, danh vọng doanh chính đại giảm. Nếu như hắn ngăn cấm các loại giống cây này tràn vào Tần quốc vậy danh vọng hắn trong lòng Tần dân sẽ giảm mảnh. Mà nếu không có ngăn cản vậy thì lại phù hợp lợi ích của Thiên Trạch.
Từ trước đến nay Thiên Trạch đều thích chơi dương mưu mà không quá thích sử dụng âm mưu. Lần này kế hoạch cây giống với nông sản gấp mười lần chính là một lần dương mưu không hơn không kém. Quả như dự kiến, một hai năm sau các loại đất không có thoả mãn được cây giống nông nghiệp mới. Sản lượng trực tiếp giảm mạnh, đất đai nhanh chóng tiến vào trạng thái bạc màu.
Mỗi ngày Thiên Trạch vẫn là mệt mỏi như vậy. Buổi sáng đến buối chiều thì đều vì công việc của Đại Việt lo lắng. Ngoài ra còn có rất nhiều chế độ muốn sửa chữa sao cho thích hợp. Bất quá Đại Việt đế quốc càng ngày càng ổn định, lòng dân càng ngày cảng hướng về phía Đại Việt. Nếu như cho họ lựa chọn giữa Sở quốc lúc này và Đại Việt thì có quá nửa dân số sẽ lựa chọn Đại Việt. Trừ bỏ những gia đình mất đi thân nhân vì Đại Việt chiếm lĩnh Sở quốc. Bất quá họ cũng đã biến hoá từ hận thù đối với Đại Việt thành vừa ái vừa hận. Nếu không có Đại Việt họ sẽ không mất đi người thân nhưng không có Đại Việt thì họ cũng không có cuộc sống ấm no và hạnh phúc nhất.
Công việc hàng ngày của Thiên Trạch đó là sáng nộp bài cho Diễm Linh Cơ một lần, sau đó trừ bỏ bữa sáng bắt đầu vì công tác chuẩn bị. Cũng thật may là Thiên Trạch đỉnh ra thời gian là thứ bảy và chủ nhật sẽ là ngày nghỉ đối với Đại Việt đế quốc thế nên hắn được nghỉ vào hai ngày này. Thời gian này sẽ có rất ít cơ quan làm việc. Tất nhiên vẫn cần người đảm bảo một số nơi vận hành. Chỉ là tội nghiệp nhất vẫn là Đoan Mộc Dung và Niệm Đoan đại sư, hai người cơ bản là không có bất cứ ngày nghỉ nào cả. Song Thiên Trạch cũng mệt không kém, hắn phải buổi tối lén đi tới Tần quốc, tiến vào Thần Đô sơn bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Y. Điều làm cho Thiên Trạch có chút buồn bực đó là Nguyệt Thần, nàng cũng phát hiện Thiên Trạch và Thiên Trạch cũng phải thường xuyên gặp phải Nguyệt Thần. Mối quan hệ giữa hai người làm cho Thiên Trạch có chút đau đầu.
Thời gian dần dần làm Đại Việt đế quốc cũng tiến vào ổn định. Đồng thời cũng làm cho Thiên Trạch đau đầu khi mà một cuộc tổng tuyển cử sắp diễn ra. Đại Việt kể từ khi chiếm lĩnh Sở quốc cũng đã được sáu năm. Sáu năm nay đủ để cải biến nhiều thứ, đủ để cho lòng dân hướng về phía Đại Việt. Có thể tiến hành một cuộc tổng tuyển cử đề ra chủ tịch cầm đầu ba đảng Thiên, Địa, Nhân.
Thiên, Địa, Nhân, mỗi đảng sẽ phải đề cử ra một người. Ba người này sẽ trực tiếp tiến hành các cuộc phỏng vấn đưa ra những đề xuất như việc mình sẽ làm gì khi trở thành chủ tịch nước. Đốc thúc giám sát Thiên Đế còn là đề ra các chính sách đảm bảo thuyết phục Thiên Đế sẽ thông qua. Ngoài ra chủ tịch còn nắm quyền thay đổi Thiên Đế. Nếu như Thiên Đế không phù hợp với lợi ích của dân, chủ tịch có thể cáo buộc Thiên Đế đồng thời đưa ra những bằng chứng phán xét tội Thiên Đế trước khi nội các tiến hành bầu cử có huỷ bỏ Thiên Đế đương nhiệm không.
Nếu như có năm mươi mốt phiếu bầu thông qua, Thiên Đế sẽ bị huỷ bỏ chức vụ. Đồng thời ở trong hoàng tộc đều có quyền ứng cử chức vị Thiên Đế bất kể nam nữ. Sau khi xét duyệt ba đảng có thể mỗi đảng bầu cử một người. Ba người này sẽ thông qua đó tiến hành tổng tuyển cử bầu ra Thiên Đế mới. Bất quá Thiên Đế cũ cũng có quyền tham gia bầu cử. Một khi trúng cử Thiên Đế mới có quyền hạn bảo đảm mình trở thành Thiên Đế trong vòng ba năm.
Tất nhiên cũng có một số Thiên Đế phải chú ý, đặc biệt là về ngoại giao. Nội các có thể can thiệp quyết định của Thiên Đế nếu như có bảy thành phiếu thông qua. Thứ hai Thiên Đế có quyền nghi ngờ các vị đại thần nội các nhưng không có quyền quyết định họ có tội hay không? Việc có tội hay không phải do viện kiểm sát điều tra và phán xét. Bất quá Thiên Đế có quyền nghi ngờ bất cứ vị đại thần nội các nào và để cho viện kiểm sát điều tra. Viện kiểm sát do ba đảng tham gia, mỗi đảng sẽ chiếm một phần ba trong viện kiểm sát.
Mấy ngày nay đúng là mệt chết Thiên Trạch, hắn thở ra một hơi dài trở lại vương cung. Lúc này ở vương cung, hai hài tử cũng đã có sáu tuổi nhẹ nhàng chạy trung quanh. Bất quá thấy được Thiên Trạch xuất hiện, ngay lập tức hai tiểu nữ hại chạy tới. Chúng lập tức trở nên nhốn nháo: “Phụ vương, phụ vương... người đã trở về rồi!”
“Hàn Nguyệt, Cao Nguyệt!” Thiên Trạch ôm lấy hai tiểu nữ hài sau đó mở miệng hỏi: “Hai con hôm nay có ngoan không? Đúng rồi có làm xong bài tập mà nghĩa mẫu giao cho các con hay không? Mà có nhớ phụ vương không thế?”
“Phụ vương, chúng con làm xong bài tập rồi!” Một tiểu nữ hài có mái tóc đen nhánh mở miệng cười nói: “Phụ vương... đến đây... ngài màu đến đây chơi với chúng ta!”
“Tỷ tỷ...” Một tiểu nữ hài khác có khuôn mặt bụ bấm và mái tóc hơi có màu nâu vàng chạy vội theo: “Tỷ chờ muội với!”
“Thiên Đế đại nhân!” Đoan Mộc Dung trong lúc này khẽ khom người đối với Thiên Trạch. Nàng lúc này ở trên đầu có một vòng hoa được bện lên trên đó.
Tiểu nữ hài có mái tóc màu đen tên là Hàn Nguyệt. Nàng hay được người khác gọi là Tiểu Ngu. Bất quá Thiên Trạch vẫn con gọi dùng tên xưng hô phong hào của nàng vì Hàn Nguyệt. Tiểu nữ hài dùng tay nhỏ kéo lấy tay Thiên Trạch hướng về phía Đoan Mộc Dung đồng thời giọng nói oán trách: “Tử Kỳ ca ca không thèm chơi với chúng ta chút nào. Kỳ ca ca nói trò chơi tân lang tân nương chỉ có nữ nhân mới chơi mà thôi! Ca ca không thèm chơi với chúng ta...”
“Phụ vương... ngài trở về thật đúng lúc!” Cao Nguyệt cười cũng ở một bên nhẹ nhàng kéo tay Thiên Trạch nói: “Chúng ta đang thiếu một tân lang. Ban đầu chúng ta muốn Tử Kỳ ca ca, huynh ấy trở thành tân lang nhưng huynh ấy không chịu chẳng thèm chơi với Nguyệt Nhi và tỷ tỷ. Hiện giờ, phụ vương hãy làm tân lang được không?”
Hai tiểu nữ hài mở mắt to nhìn về phía Thiên Trạch. Bất quá Thiên Trạch vẫn là thở ra một hơi thật dài liên tục gật đầu lia lia: “Được rồi, được rồi. Để phụ vương làm tân lang là được rồi chứ gì?” Vừa nói hắn thập phần bất đắc dĩ đứng bên cạnh Đoan Mộc Dung. Đoan Mộc Dung thấy vậy thì hiếm thấy đỏ mặt.
Ở trong phòng lúc này Diễm Linh Cơ và Phi Yên đi ra bên ngoài. Họ thấy được Thiên Trạch trở lại và còn đứng bên cạnh Đoan Mộc Dung thì hơi kỳ quái. Bất quá, hai nữ hài làm cho họ cảm giác được tràn ngập ngọt ngào và yêu thương. Hàn Nguyệt đẩy Thiên Trạch sát gần vào Đoan Mộc Dung và Cao Nguyệt củng đẩy mạnh Đoan Mộc Dung khiến Đoan Mộc Dung trực tiếp rơi vào trong vòng tay Thiên Trạch.
Lúc này, Đoan Mộc Dung đỏ mặt sau đó vội vã rời khỏi vòng tay Thiên Trạch. Cao Nguyệt và Hàn Nguyệt đã đi về phía chiếc bàn cao sau đỏ cả hai nhảy lên trên đó. Thân thủ hai nữ hài quả thực không yếu chút nào. Chỉ thấy hai tiểu nữ hài không biết lấy ra ở đâu hai tờ giấy. Cả hai bắt đầu nhìn nhau sau đó mỉm cười bắt đầu đọc.
“Ngày hôm nay nhân danh Thiên Địa, ta có mặt ở nơi này để chứng kiến hôn lễ của hai con. Trước sự chứng kiến của bằng hữu, thân nhân và toàn thể mọi người ở nơi này. Thay mặt Thiên Địa, ta muốn hỏi hai con một điều trước khi hai con trở thành phu thê. Long Thiên Đế, con nguyện ý kết hôn với tân nương Đoan Mộc Dung làm thê tử sao? Chọn đời yêu thương nàng, không rời không bỏ cho dù nàng có ốm đau bệnh tật già nua hay nghèo đói cũng không rời không bỏ?”
Thiên Trạch nhìn về phía Đoan Mộc Dung sau đó quay ra thấy được hai đứa nhóc mắt tò nhìn về phái mình. Hai đứa nhỏ phất phất tay nói: “Phụ vương, phụ vương mau đồng ý!”
Đến cuối cùng Thiên Trạch vẫn là phải chịu thua, hắn gật đầu nói: “Con đồng ý!”
Kế tới hai tiểu nữ hài lại hỏi y hệt câu hỏi này với Đoan Mộc Dung. Đây là nghi thức của Thiên Địa giáo cho việc kết hôn. Lúc này Đoan Mộc Dung hơi đỏ mặt, nàng cảm giác có chút vui vui nhưng trong lòng theo đó lại chua sót. Nếu như trước mặt cảnh tượng này là thật thì tốt biết bao. Bất quá nàng biết nó chỉ là trò chơi thôi. Đoan Mộc Dung chỉ có thể cười gượng nói: “Con đồng ý!”
Hai tiểu nữ hài nhìn về phía nhau đồng thời mỉm cười: “Ta tuyên bố hai con chính thức đã trở thành phu thê. Bây giờ theo nghi thức, tân lang có thể hôn tân nương một nụ hôn rồi!” Ngay lập tức cả hai người trở nên cứng cả người lại. Bất quá hai tiểu nữ hài không quên thúc dục nói: “Phụ vương, còn không mau hôn Dung tỷ tỷ. Phụ vương mau hôn Dung tỷ tỷ đi chứ?”