Bất quá không khí nặng nề này không có diễn ra bao lâu. Sự ồn ào nhốn nháo đã khiến cho mọi người chú ý ở phía trước. Không biết lúc nào Vô Song Quỷ đã tụ lại với đám người Khu Thi Ma và Bách Độc Vương. Tất cả bị một đám báo trí vậy quanh. Vô Song Quỷ muốn lộ diện lên truyền thông đáng tiếc đám nhà báo làm lơ hắn.
Khu Thi Ma mặc dù rất ít nói nhưng lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng đứng ở gần sát Bách Độc Vương hoặc phía sau hắn. Không biết Thiên Trạch có phải hoa mắt không thấy được Khu Thi Ma bắt đầu dùng tay cầm chiếc mũ chùm đầu như tạo dáng trong khi Bách Độc Vương bắt đầu ca tụng về sự chuẩn bị của đám dãy dỗ và nuôi dưỡng rắn và ếch.
Vô Song Quỷ lúc này thấy được Khu Thi Ma giống như tạo dáng hắn cũng đứng vào phía sau Bách Độc Vương. Bàn tay vươn ra nắm lấy bắt đầu khoe khoang cơ bắp của mình. Trong khi lão già Bách Độc Vương thì luôn liên tục vuốt râu của mình và tỏ ra cao thâm khi trả lời những câu phỏng vấn.
Đầu Thiên Trạch to như cái đấu. Trên trán từng giọt mồ hôi to như hạt đỗ chảy xuống. Đám người Diễm Linh Cơ cũng chú ý đến tình trạng này. Đặc biệt Diễm Linh Cơ không quên châm chọc Thiên Trạch. Ngón tay đặt nhẹ vào đôi môi hồng, nàng khe khẽ cười nhẹ: “Thật thú vị! Đúng là chủ nào tớ nấy....”
“Tính!” Thiên Trạch dùng hai tay chống eo sau đó thở ra một hơi dài với hai vai nhún nhún, lòng bàn tay hướng lên trời. Khoé miệng hắn nhìn về phía mấy vị thiếu nữ và cười nói: “Chúng ta vẫn là rời đi nơi này đi trước khi bị đám người phóng viên bám lấy.”
Thiên Trạch đáng lý không nên tuyên bố về tự do ngôn luận quá sớm. Mặc dù tự do ngôn luận cũng được Thiên Trạch đưa ra những chuẩn tắc của nó. Song khi tự do ngôn luận quá sớm và được áp dùng vào đám báo chỉ và truyền thông thực sự làm cho Thiên Trạch đau đầu. Xem ra cần phải có sự hạn chế với đám người này.
Lúc này sự chuẩn bị có chút khác biệt. Khán đài cũng đã được thay đổi để thích hợp diễn vở Tương Vương mộng gặp thần nữ Vu Sơn. Đối với điều này Thiên Trạch cũng không có quá nhiều để ý. Loại hình giải thuật này quả thực quá đơn điệu thực sự không thích hợp với nó. Song bất quá với đám người Diễm Linh Cơ mà nói thì sự giải trí này khó mà có được.
Đối với việc này Thiên Trạch cũng không quá phản đối. Sự giải trí là cần thiết đối với mọi người ngay cả Thiên Trạch cũng không ngoại lệ. Bất quá Thiên Trạch sẽ có một số yêu cầu cao cấp hơn. Đó chính là điện ảnh. Nó cần sự phối hợp thật hoành tráng. Đối với Đại Việt sẽ có chút thay đổi đồng thời cũng có thể làm cho Đại Việt kiếm thêm được chút tiền từ việc đổi mới này. Bất quá suy ngẫm lại nếu như đổi thành phim ảnh thì có phải hay không quá sớm đối với Đại Việt.
Quả không ngoài dự đoán, Tuyết Nữ đóng vai thần nữ trong khi đó Tương Vương lại do người thiếu nữ Hoa Ảnh đóng vai. Ngoài ra còn có nhiều diễn viễn khác. Bất quá trong đó có cả sự tham gia của Liên Y. Thiếu nữ này đống vai không tệ đồng thời nàng cũng tinh thông ca múa thực sự làm Thiên Trạch có vài phần ngạc nhiên. Xem ra Liên Y thực sự là một người có tài năng thiên bẩm. Hẳn đây cũng là lý do mà Tuyết Nữ nhận nàng vào Phi Tuyết Các.
Lễ hội Vu Sơn tại Phi Tuyết Các cũng được đám người phóng viên trực tiếp đưa lên tivi mà không phải ghi lại hình ảnh sau đó cắt ghép mới đưa lên tivi. Đáng tiếc nguyên nhân vì kỹ thuật hẳn chưa được tốt nên góc quay chỉ có phần đơn nhất mà không phải nhiều góc độ.
Tiếng vỗ tay như sấm từ khắp mọi nơi khi mà buổi lễ hội kết thúc. Mọi người bắt đầu ra về bất quá đoàn người Thiên Trạch không có ra về mà trực tiếp ở lại Phi Tuyết Các. Bọn họ không phải nói là Thiên Trạch muốn gặp chủ nhân của Phi Tuyết Các, Tuyết Nữ cô nương. Đoàn người Diễm Linh Cơ hiển nhiên ở lại cũng tham gia. Một mặt họ tò mò về nội dụng mà Thiên Trạch bàn bạc với Tuyết Nữ, một mặt khác họ hiển nhiên không muốn để hai người gặp riêng.
Trong căn phòng rộng rãi, mùi hương nhè nhẹ của đàn hương bốc lên làm cho người có cảm giác được tinh thần thư thái. Hoa Ảnh uyển chuyển thân mình đi về phía trước. Đôi tay thon dài của nàng vì mọi người bắt đầu pha trà. Một hương thơm nhè nhẹ từ ly trà phát ra làm người thư thái không thôi.
Nhấm nháp một chút nước trà, Thiên Trạch mở miệng cười nhẹ một tiếng: “Trà ngon!” Bất quá trong lòng vẫn ngẫm nghĩ thực ra hắn thì biết thưởng thức quái dị trà với rượu. Hắn chỉ thấy nước hoa quả mà thôi. Bất quá hắn vẫn phải giả vờ như vậy cho có chút thanh cao. Đặc biệt khuôn mặt phải nở nụ cười rạng rỡ như ánh sáng mặt trời mang lại cho người ta có cảm giác ấm áp vô cùng.
Cái nghiêng đầu nhẹ nhàng đối với Tuyết Nữ, Thiên Trạch dùng giọng nói ấm áp và nhẹ nhàng: “Thật là ái ngại! Đặc biệt khi mà Tuyết Nữ cô nương vừa biểu diễn xong đã muốn trực tiếp gặp Tuyết Nữ cô nương lúc này thật là điều không nên.”
“Thiên Đế...” Tuyết Nữ khẽ mỉm cười và lắc lắc nhẹ đầu của mình. Đối với Thiên Trạch, nàng có chút hảo cảm mà không có chán ghét. Người này thích chiếm tiện nghi người khác bằng miệng lưỡi bất quá lại không phải kẻ thực sự háo sắc. Nàng mở miệng nhẹ giọng đáp lại: “Không biết ngài tìm tiểu nữ là có chuyện gì?”
“Thật ra thì lần này ta tìm Tuyết Nữ cô nương quả thực có việc...” Thiên Trạch khẽ mỉm cười nói. Hiện giờ cũng đã muộn, Thiên Trạch cũng không quá nhiều lời. Hắn trực tiếp vào thẳng đề tài: “Ta muốn thiết lập một học viện ca kịch. Ta hy vọng Tuyết Nữ cô nương cùng vài vị cô nương ở trong Phi Tuyết Các có thể đảm đương đạo sư ở trong học viện này.”
Nghe thấy những lời này Tuyết Nữ không khỏi cả kinh. Nàng cũng biết học viện đó là gì, nó chuyên môn vì một lĩnh vực hoặc học phái nào đó mà thiết lập. Mà hiện giờ Tuyết Nữ lại nghe được ca kịch học viện, chỉ cần nghe tên nàng đều đã hiểu đó là dạy cái gì. Đối với điều này Tuyết Nữ mới kinh ngạc. Nàng lập tức hỏi: “Thiên Đế, từ trước đến nay vũ công đều là một nghề có thân phận thấp, hơn nữa bách gia đều cho rằng vũ công đều chỉ là tiểu kỹ xảo không có tác dụng gì. Không giống Nho gia có thể trị thiên hạ, không giống Tung Hoành gia liên hợp Tung Hoàng, không giống Y gia cứu thế trị nhân... Đã như vậy không biết Thiên Đế đại nhân vì sao lại coi trọng Vũ gia chúng ta!?”
“Tuyết Nữ cô nương, cô nương lại lo lắng và suy nghĩ quá nhiều rồi!” Nói đến đây Thiên Trạch bắt đầu đưa ra kiến giải của mình: “Theo ta thì trên đời này không có nghề nào cao quý hơn nghề nào cả. Ngay cả nghề quét rác cùng với trị thế độ nhân đi nữa. Đều là công việc hữu ích giúp đỡ Đại Việt đế quốc phát triển. Tất nhiên, ta nói đến là những nghề chính đáng có ích cho xã hội mà không phải những nghề như bán sắc đẹp hay trộm cắp cướp giật...”
Khuôn mặt Thiên Trạch khẽ thoáng cười, hắn bắt đầu vì Tuyết Nữ và mọi người ở đây đưa ra quan điểm của mình. Đồng thời cũng vì học viện ca kịch mà nói đến ý tưởng của mình. Nó sẽ liên quan tới phim ảnh và nội dung của phim ảnh sẽ truyền bá trên tivi. Nó không những để nhân dân giải trí còn dùng để khai dân trí của họ và hướng họ đến cái tốt đẹp.
Nói cả buổi nói chuyện, Thiên Trạch cũng cảm giác được miệng của mình đắng lưỡi thì khô. Hắn ngay lập tức trực tiếp đem chén trà nguội uống sạch. Mọi người ở đây đều bị ý tưởng Thiên Trạch làm cho ngạc nhiên. Đặc biệt là Tuyết Nữ cũng bị việc này làm cho chấn động. Nàng không khỏi đối với lời Thiên Trạch mà lâm vào thật lâu suy nghĩ.
“Thật thú vị!” Diễm Linh Cơ lại là người đầu tiên mở miệng. Bàn tay đặt vào má, những ngón tay mảnh khảnh và chiếc móng màu đỏ xinh đẹp gõ nhẹ lên má. Ánh mắt nàng tràn ngập hứng thú nhìn về phía Thiên Trạch: “Thiếp thật sự đối với cái gọi là phim ảnh của chàng nổi lên lòng hiếu kỳ. Song thiếp càng tò mò hơn một điều khác. Rốt cuộc trong đầu chàng chứa thứ gì mà có nhiều kỳ tư diệu tưởng như vậy.”
Nói đến đây Diễm Linh Cơ sát vào người Thiên Trạch đồng thời nàng dùng đôi môi đỏ và ánh mắt mở to nhìn về phía Thiên Trạch. Khuôn mặt tỏ ra nét tràn ngập mị hoặc như khiêu khích Thiên Trạch. Bất quá Thiên Trạch chỉ khẽ cười, ngón tay đưa lên gãi gãi sống mũi của mình. Giọng nói của Thiên Trạch cũng mang theo đầy khiêu khích: “Tối nay trở về nhà, hai chúng ta chỉ cần trắng đêm trường đàm. Đến lúc đó tâm linh tương thông, ta trong có nàng, nàng trong có ta. Chẳng phải nàng sẽ hiểu ngay ra trong đầu ta chứa thứ gì sao?”
“Phì!” Diễm Linh Cơ khẽ cười. Đám nữ nhân sau lưng thì hơi gắt một cái, hai má trở nên đỏ bừng. Song Diễm Linh Cơ lại đã quá quen, nàng lại tiếp tục nói: “Chàng lại có chút không đứng đắn rồi!”