Đạo Chu

Chương 430




Cả toà lầu các to khủng bố với gia viên rộng lớn những đường đi với gác mái và cảnh vật thơ mộng quả thực làm cho người ta yêu thích. Sự nhộn nhịp của Phi Tuyết Các vào những ngày này quả thực làm cho người ta có chút cảm thán. Sự nổi tiếng Phi Tuyết Các tại thành đô Đại Việt càng ngày càng trở nên nổi tiếng hơn.

Từng giọt mưa từ trên trời cao buông xuống Thiên Trạch mang theo người nhà tiến vào Phi Tuyết Các. Hai nữ nhi hắn thì được Phi Yên và Niệm Đoan bế trên tay. Không phải Thiên Trạch khôn muốn so sánh với Phi Yên và Đoạn Mộc Dung, hai hài tử càng thích các nàng hơn. Quanh đám người Thiên Trạch đều có hộ vệ đi theo vì bảo vệ an toàn của đám người bọn họ. 

Thời gian vừa rồi, đoàn người vẫn gặp phải khá nhiều thích khách. Điều này không thể tránh khỏi. Ngay cả súng ống đạn dược thì Thiên Trạch cũng gặp phải. Nếu như không phải Thiên Trạch và thân nhân hắn có được sự chuẩn bị sẵn có lẽ họ sẽ chết vào trong tay súng ống từ chính mình tạo ra. Súng ống Đại Việt nhưng không thể đảm bảo được việc sẽ không bị người đánh cắp. Đây là không có khả năng.

“Trời mưa như vậy...” Diễm Linh Cơ uyển chuyển thân mình, mỗi cử động của nàng đều mang theo mị hoặc. Không ít nam nhân đều bị nàng hấp dẫn bất quá họ chỉ dám len lén nhìn về phía Diễm Linh Cơ. Chỉ thấy Diễm Linh Cơ tiếp tục ai oán, đôi môi xinh đẹp khẽ mở ra: “Thiếp không thích trời mưa chút nào. Thật không thú vị!”

“...” Thiên Trạch cạn lời không có nói. Dạo dưới trời mưa tuyệt đối là một việc hết sức thú vị và tuyệt với không nghĩ tới trong miệng Diễm Linh Cơ lại là như thế. Nguyên nhân thật ra thì Diễm Linh Cơ là hoả vu. Nàng sử dụng là ngọn lửa giống như Phi Yên. Thời tiết này ảnh hưởng tới hoả thuật của nàng lên cả người nàng cảm giác không thoải mái.

Phi Yên lại không giống. Phi Yên mặc dù chủ tu hoả thuộc tính nhưng Âm Dương gia bác đại tinh thâm. Bản thân nàng không phải chỉ biết hoả hệ. Nàng có thể sử dụng ra đủ năm loại hệ kim mộc thuỷ hoả thổ. Chẳng qua là hoả hệ lại là thứ nàng tinh thông nhất mà thôi.

“Ân...” Thiên Trạch hơi mở miệng lên tiếng nói: “Là Tuyết Nữ cô nương và gia đình đại tá Lý Vô Địch!” Hàng lông mày Thiên Trạch nhăn lại. Ở phía cách đó không xa thì đám người thấy được một đoàn người đang nói chuyện với nhau. Trong đó có Tuyết Nữ và hai nữ nhân khác lạ mặt cùng gia đình Lý Vô Địch. Không nghĩ tới lần này có cả nữ nhi của bọn họ, Lông Ngọc.

Đoàn người Thiên Trạch cũng trực tiếp tiến về phía đám người Tuyết Nữ mà đi tới. Lúc này đoàn người Tuyết Nữ cũng dừng lại trò chuyện. Hết thảy quay đầu nhìn về phía đoàn người Thiên Trạch đi đến. Khi mà đoàn người Thiên Trạch đi đến thì tất cả đều cúi đầu hành lễ: “Tham kiến Thiên Đế! Tham kiến Thiên Hậu!” Thiên Hậu tất nhiên là chỉ Diễm Linh Cơ.

“Tuyết Nữ cô nương, Lý đại ta, Lý phu nhân...” Mọi người Thiên Trạch đối với đám người chào hỏi coi như đáp lại.

“Tuyết Nữ cô nương, nhiều ngày không gặp!” Thiên Trạch mỉm cười hoà nhã nói: “Cô nương càng ngày càng sinh đẹp rồi! Thảo nào danh tiếng của Phi Tuyết Các càng ngày càng nổi. Đến bây giờ sợ rằng đã vang vọng thất quốc.”

“Thiên Đế đại nhân lại trêu đùa tiểu nữ rồi!” Tuyết Nữ mỉm cười nhẹ nhàng, nàng nhìn về phía Thiên Trạch. Trong sâu ánh mắt có vài phần tiếc hận lại mang theo cả sự thưởng thức. Đặc biệt khi mà Thiên Trạch nói chế độ nhất phu nhất thê, Tuyết Nữ từ trong đáy lòng nhận định Thiên Trạch. Mặc dù Thiên Trạch làm người không quá đáng tin. Mỗi khi đến Phi Tuyết Các đều mở miệng trêu chọc nữ nhân đặc biệt là nàng song bất quá hắn chỉ có dám chiếm tiện nghi trên đầu lưỡi mà chưa bao giờ dám hành động. Đôi mắt Tuyết Nữ đảo qua Diễm Linh Cơ nói: “So sánh với Thiên Hậu, tiểu nữ chỉ là một người nhỏ bé đâu nói đến.”

“Tuyết Nữ cô nương, ngươi nói quá rồi!” Thiên Trạch cười nhẹ nhàng nói: “Trong mắt ta thì ái thê luôn là người xinh đẹp nhất cho dù nàng trông có thế nào đi nữa. Bất quá Tuyết Nữ cô nương cũng không nên vì thế mà coi nhẹ mình. Mỗi người một vẻ, Tuyết Nữ cô nương có vẻ đẹp một bông tuyết xinh đẹp. Để người ta thích nhìn ngắm những bông tuyết trên bầu trời rơi xuống. Xinh đẹp nhưng dễ bị tổn thương, người khác chỉ có thể đứng xa ngắm nhìn sợ một khi chạm vào sẽ làm hư hại bông tuyết xinh đẹp này.”

Tuyết Nữ nghe thấy vậy lại khách khí cười nhẹ đáp lại: “Thiên Đế đại nhân, ngài lại trêu chọc tiểu nữ rồi!”

“Đâu có! Mà từ khi nào Phi Tuyết Các đổi tên thành Bách Hoa các Vậy!?” ThiênTrạch cười khẽ và nhẹ nhàng đối với Tuyết Nữ đồng thời nghiêng đầu nhìn về phía ba nữ nhân: “Không biết ba vị mỹ lệ giống như hoa trung tiên tử là người nào a?”

“Thiên Đế đại nhân...” Tuyết Nữ bình tĩnh đưa tay hướng về phía hai người này rồi nói: “Đây là Liên Y muội muội và Hoa Ảnh tỷ tỷ, hai người vừa đến Phi Tuyết Các.”

“Liên Y, tham kiến Thiên Đế, Thiên Hậu!” Một người thiếu nữ khá trẻ tuổi sợ rằng so với Tuyết Nữ còn trẻ tuổi hơn một chút. Nàng có thân hình thon thả và khí chất ngây thơ kèm theo sức sống tuổi thiếu nữ. bên ngoài mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời để hở phần vai và ngực với nước da trắng hồng. Khuôn mặt khá xinh đẹp với mái tóc màu nâu dài mượt mà. Đỉnh đầu ở vị trí giữa có những bông hoa bằng vàng. Hai bên đầu được gắn bông hoa màu hồng. Hàng lông mày khá đạp song con mắt màu nâu hơi nhỏ và sống mũi cao, miệng hồng hào nhỏ nhưng cằm hơi quá nhọn. Tai đeo một đôi bông tai bằng đá quý dài màu đen, 

“Hoa Ảnh, tham kiến Thiên Đế, Thiên Hậu!” Một nữ nhân khác có vài phần phong vị và thành thục mở miệng nói chuyện. Nàng mặc một chiếc váy dài màu đò với những hình bông hoa màu hồng ở trên đó. Phần cổ áo được thiết kế giống như chiếc rèm cưa có màu vàng nhạt. Mái tóc đen dài thướt tha được vuốt sang một bên. Bên trái khuôn mặt xinh có vạtt óc dài xinh đẹp. Phía đầu bên phái có một bông hoa màu đỏ được gắn lên. Hàng lông mày đậm và con mắt cũng hơi hẹp dài. Tư sắc cói như trung đẳng.

Lý Khai đối với Thiên Trạch chìa tay hướng về phía thiếu nữ nói: “Đây là nữ nhi của thuộc hạ, Lộng Ngọc!”

“Lộng Ngọc, tham kiến Thiên Đế, Thiên Hậu!” Lộng Ngọc trực tiếp cúi đầu đáp lại đám người Thiên Trạch. Giọng nói Lộng Ngọc vẫn là nhẹ nhàng và ấm lòng như vậy. Bây giờ gặp lại Lộng Ngọc thực sự làm cho cảm xúc Thiên Trạch thay đổi.

“Wow...” Thiên Trạch lại có chút vô lại cười mở miệng nói: “Không nghĩ tới Lý đại nhân lại có một nữ nhi xinh đẹp như vậy đấy? Ta từng nghe mọi người bàn tán về Lộng Ngọc cô nương. Đặc biệt là tài đánh đàn của Lộng ngọc cô nương nhưng không kém Khoáng Tu đại sư chút nào. Gặp được thật là tam sinh hữu hành, người giống như tên tiêm vân xảo lộng giai nhân như ngọc!”

“Thiên Đế đại nhân đã quá khen rồi!” Lộng Ngọc nhẹ nhàng đáp lại. Đã lâu trái tim của nàng không có cảm giác này. Không biết vì sao đứng trước mặt Thiên Trạch, nàng lại cảm giác vô cùng quen thuộc. Hắn làm cho nàng nhớ đến Long Ngạo Thiên. Trái tim nàng lại một lần nữa đập nhanh và mạnh hơn.

“Tuyết Nữ tỷ tỷ...” Người thiếu nữ Liên Y nhẹ giọng đối với Tuyết Nữ nói chuyện: “Thời điểm không còn sớm. Chúng ta còn chuẩn bị vai diễn lễ hội Vu Sơn!”

“...” Những lời này rơi vào trong tai Thiên Trạch làm cho hắn mỉm cười hoà nhã: “Tuyết Nữ cô nương, nếu như mọi người có việc xin cứ rời đi.” Khoé miệng Thiên Trạch theo đó kéo lên: “Thực sự ngày hôm nay ta cũng rất muốn biết Tuyết Nữ cô nương sẽ đóng vai gì đây? nếu như cô nương đóng vai thần nữ hẳn là rất phù hợp. Vì chỉ có thần nữ mới có thể lột tả được khí chất và sắc đẹp của Tuyết Nữ cô nương...” Nói đến đây Thiên Trạch há miệng to hết cỡ sau đó hơi cứng cả người lại.

Đến cuối cùng Thiên Trạch đem cơn đau đớn nuốt vào trong lòng sau đó thở ra một hơi: “hô... Tuyết Nữ cô nương gặp lại sau!”

“...” Tuyết Nữ nhìn về phía cảnh này lại không khỏi một lần nữa nở nụ cười. Tại sao nói lại vì đây không phải là lần đầu tiên nàng thấy được cảnh này. Thân mình Tuyết Nữ chỉ hơi khom người lại: “Vậy Thiên Đế, Thiên Hậu và mọi người xin thứ lỗi! Tuyết Nữ cũng phải trở lại trong phòng mình chuẩn bị cho buổi biểu diễn rồi.”

Theo Tuyết Nữ, hai người Hoa Ảnh và Liên Y đều lẳng lặng đi theo nàng. Tuy nhiên không phải có cảm giác gì không mà Thiên Trạch dường như cảm thấy được Liên Y và Hoà Ảnh nhìn về phía mình với ý vị khác biệt. Giọng nói Diễm Linh Cơ nhẹ nhàng vang lên bên tai Thiên Trạch: “Chủ nhân... chàng nếu muốn có thể đuổi theo kia mà!?”

“Hử!?” Thiên Trạch quay đầu nhìn về phía xung quanh thì thấy được mỗi người có biểu hiện khác nhau. Lý Khai thì cười gường xoa đị sự xấu hổ của không khí lúc này. Hồ phu nhân thì che chắn trước nữ nhi của mình đảm bảo Thiên Trạch không nhìn thấy nữ nhi mình. Diễm Linh Cơ thì mang theo ánh mắt vài phần trêu chọc đùa bỡn nhìn về phía Thiên Trạch. Hai ánh mắt khác từ Phi Yên và Đoan Mộc Dung đó là trán đầy lạnh như băng cùng với ai oán. Vô Song Quỷ... không biết hắn mang theo Ngu Tử Kỳ đi đâu nữa!?

Đầu Thiên Trạch to như cái đấu, đến cuối cùng hắn chỉ có thể hơi cúi đầu thở ra một hơi thật dài: “Hài...”