Đạo Chu

Chương 357




“...” Không có binh lính nào trả lời Hồng Liên, sự im lặng làm cho Hồng Liên muốn phát điên. Nàng quát lớn một tiếng: “hỗn xược! Còn không mau tránh ra cho bản công chúa. Các ngươi có nghe thấy gì không, tất cả các ngươi bị câm rồi hả!” Chẳng có một ai chả lời nàng cả, tất cả đều đứng im như một bức tượng gỗ.

Phanh! Hồng Liên đã cực kỳ tức giận, nàng đưa tay lên trực tiếp chụp mạnh vào đầu một binh lính Hàn quốc. Âm thanh va đập kim loại phát ra kèm theo đó là tên binh lính này trực tiếp ngã quỵ xuống mặt đất. Điều này làm Hồng Liên cảm giác thú vị. Ngón tay nàng dí dí vào người tên bính lính Hàn quốc khác nhưng tên này cũng không động đậy chỉ có ánh mắt hắn là đáo đưa mà thôi.

Ngón tay Hồng Liên trực tiếp ấn mạnh đẩy hắn sang một bên sau đó những tên lính khác nàng cũng làm y như vậy. Sau khi con đường rộng mở, Hồng Liên nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của mình sau đó trực tiếp xách lên chiếc lồng đựng thức ăn rồi rời đi. Đám binh lính chỉ có thể đảo đảo con ngươi trơ mắt nhìn về phía nàng rời đi.

“Ca ca...” Cánh cửa trực tiếp mở ra, Hồng Liên nhẹ nhàng kêu một tiếng. Khuôn mặt của nàng lúc này nở nụ cười cực kỳ rạng rỡ.

“Hù!” Đột nhiên đập vào mắt Hồng Liên không phải là Hàn Phi, ca ca của nàng mà là một người khác. Không ai khác là người mà nàng hằng quen biết. Thân hình hắn treo ngược trên không trung, khuôn mặt sát gần nàng một cách đột ngột khi nàng mở ra cánh cửa.

“A...” Hồng Liên hét thảm một tiếng. Ngay sau đó thân hình lảo đảo về phía sau ngã đi. Chiếc hộp gỗ ngay sau đó cũng ngã nhào về phía sau. Long Ngạo Thiên lập tức thân hình thoắt ẩn thoắt hiện lập tức đem tất cả rượu trong hộp hỗ lập tức đặt lại hoàn hảo trong chiếc lồng gỗ. Đồng thời thân hình Hồng Liên khi ngã về phía sau cũng bị Long Ngạo Thiên đỡ lấy trong chốc lát.

“Hà...” Hàn Phi nhìn thấy những bình rượu được giữ một cách an toàn thì vỗ bộ ngực một cái thở ra thật dài.

“Phu quân, trò đùa của ngươi...” Đứng ở phía xa, người thiếu nữ tóc đỏ hung nhẹ nhàng uyển chuyển đi về phía trước: “thật đủ nhàm chán!”

“Ngươi... tên vô vọng chết tiệt này!” Thân hình đã được thẳng được, Hồng Liên quay ra nhìn về phía Long Ngạo Thiên thấy được hắn cười cực kỳ vô lại thì lập tức giận dữ quát lên: “Ngươi muốn hù chết bản công chúa!” Vừa nói nàng đưa tay lên muốn đánh Long Ngạo Thiên sau đó đột nhiên nàng dừng cánh tay lại giữa không trung. Ánh mắt nàng giống như trở nên cực kỳ sắc bén, đầu ngoay ngoắt nhìn về phía người thiếu nữ tóc đỏ hung: “Ngươi, ngươi vừa nói gì cơ? Ngươi gọi hắn là gì!?”

“Hihihi...” Người thiếu nữ tóc đỏ hung đưa tay nhẹ nhàng chạm vào miệng của mình. Động tác này thập phần mị hoặc làm cho ánh mắt Hồng Liên cũng vì vậy tràn đầy đề phòng nhìn về phía người thiếu nữ tóc đỏ hung này. Đặc biệt thân thể nàng uyển chuyển đi tới, đôi chân thẳng thon dài hết sức dụ hoặc nam nhân và một cái nháy mắt chết người đối với nam nhân: “Hồng Liên công chúa, chào cô! Thiếp là Chiếu Mỹ Minh, thê tử của hắn!” Vừa nói xong thì người thiếu nữ đã dựa sát thân hình về phía ngực của Long Ngạo Thiên.

Khuôn mặt và nụ cười khổ trên miệng Long Ngạo Thiên quả thực phản ánh tất cả mọi việc. Hồng Liên lập tức kinh ngạc đến thân thể hơi lùi ra xa một bước. Ngón tay nàng run run chỉ thẳng về phía người thiếu nữ tóc đỏ hung hỏi lại: “Ngươi, ngươi... nói cái gì!?”

Hàn Phi nhìn cảnh này thì che mặt. Hắn cảm giác được đao gươm, kiếm kích đã bắt đầu sẵn sàng. Chỉ cần một mồi lửa nhỏ thì cuộc chiến tranh giữa hai thiếu nữ sẽ lập tức nổ ra. Trong lòng Hàn Phi thầm than: “Ôi, xong rồi! Long huynh, ngươi tự lo liệu bản thân đi!” Vừa nói thì thân ảnh Hàn Phi rón ra rón rén trong khi ba người bắt đầu nổi lên xung đột. Hắn đem chiếc lồng đựng thức ăn và rượu ngọn trực tiếp tiến vào trong phòng.

“Hồng Liên công chúa...” Đầu Diễm Linh Cơ hơi nghiêng, nụ cười nhẹ nhàng dưới chiếc khăn che mặt mỏng. Nàng nhìn về phía Hồng Liên với ánh mắt mang theo vài phần trêu chọc đối phương. Đặc biệt ánh mắt mở to và cái đầu hơi gật xuống trong mắt Hồng Liên cực kỳ mang theo châm chọc: “Thiếp là thê tử của Long Ngạo Thiên huynh ấy.” Mặt Hồng Liên lập tức đen lại, Diễm Linh Cơ lập tức vờ ngốc nghếch: “Hồng Liên công chúa, cô làm sao vậy!?”

“Vô Vọng, nữ nhân này nói có thật hay không?” Hồng Liên lập tức giận dữ quát lên, ánh mắt tràn ngập băng lãnh đối với Long Ngạo Thiên: “Nàng là thê tử của ngươi?”

Chỉ thấy Long Ngạo Thiên chỉ hơi cúi đầu thở ra một hơi thật dài. Hắn thở ra một hơi sau đó mở miệng lên tiếng nói: “Xin lỗi, nàng thực sự là thê tử của ta. Ta không những chỉ có một người thê tử mà còn có một người thê tử khác nữa.” Nghe được những lời này thì Diễm Linh Cơ cũng hơi ngạc nhiên mở to mắt nhưng nàng chỉ trong tích tắc rồi đem ý nghĩ này đè xuống. Giọng nói bình thản Long Ngạo Thiên tiếp tục rơi vào trong tai nàng: “Trước đó không phải ta cũng đã nói rằng mình đã có thể tử sao, Hồng Liên công chúa?”

Hai tay Hồng Liên vì vậy căng chặt và nắm đấm cũng vì vậy siết chặt hơn. Trái tim nàng giống như tan nát thành từng mảnh nhỏ. Đầu nàng vì vậy mà cúi xuống, nàng không dám tin tưởng tất cả những gì đang diễn ra trước mặt là sự thực. Nàng chỉ hy vọng một khi mình nhắm mắt sau đó ngẩng đầu mở mắt ra thì tất cả điều này không phải sự thực chỉ là ảo giác mà thôi. Không hiểu sao, nàng cảm giác được hai mắt mình ướt ướt như có thứ gì nóng bỏng muốn rời mắt nàng mà ra. Cái cảm xúc này, nàng thực sự không muốn đối mặt với nó chút nào.

“Hỗn xược!” Hồng Liên giận dữ quát lên. Ánh mắt nàng đỏ ửng dưng dưng như dớm lệ quang, đôi môi đỏ mọng cũng vì thế mà run rẩy vài cái: “Ngươi... ngươi, ngươi vậy mà lừa dối bản công chúa bấy lâu nay. Ngươi, ngươi... ngu ngốc, đáng chết...” Đến cuối cùng nàng không biết phải nói gì với Long Ngạo Thiên nữa.

“Đủ rồi, Hồng Liên!” Đột nhiên Hàn Phi đang ở bên trong, bên cạnh Hàn Phi có đặt chiếc lồng gỗ đựng thức ăn đó là thứ mà Hồng Liên đem tới. Lúc này, Hàn Phi mỉm cười lên tiếng nói: “Mọi người trở vào phòng đi. Có việc gì thong thả bàn lại!”

“Ca ca...” Giống như tìm được chỗ tuyên tiết lòng mình. Hồng Liên lập tức vọt tới bên cạnh Hàn Phi. Bàn tay nàng đưa lên bắt lấy cánh tay của Hàn Phi bắt đầu liên tục lắc lắc: “Vô Vọng, hắn... hắn vậy mà khinh người quá đáng!”

“Vô Vọng!” Diễm Linh Cơ khẽ lẩm bẩm cái tên này. Sau đó nàng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Trong lòng nàng thầm châm chọc cái tên tự mà chủ nhân lấy thực sự quá tuỳ tiện. Nàng đã không có lời gì để nói với cái tên này. Tuy nhiên nàng cũng không có dám nói ra miệng mình.

“Hồng Liên muội muội...” Hàn Phi vậy mà không lên tiếng bênh vực Hồng Liên mà chỉ nhẹ giọng nói chuyện. Hắn bắt đầu vì Long Ngạo Thiên đỡ lời và khuyên nhủ: “Nam nhân nào không có tam thê tứ thiếp. Hơn nữa lại có tài năng giống như Long huynh, có hai người thê thiếp là chuyện hết sức bình thường. Đừng nhìn Long huynh trẻ tuổi hơn cả so với ta nhưng thực tế tuổi Long huynh so với ta còn lớn hơn. Long huynh tuổi cũng không còn nhỏ, có thê tử là điều đương nhiên. Muội phải sớm rõ điều này hơn ai khác chứ? Hơn nữa, Long huynh không phải đã nói với muội rằng Long huynh đã có thê tử rồi hay sao?”

“Nhưng lúc đó...” Hồng Liên cảm giác cực kỳ ướt ức. Nó giống như một thứ nghẹn trong cổ họng nàng khiến cho nàng không có cách nào nuốt trôi. Long Ngạo Thiên từng nói với nàng rằng hắn đã có thê tử hơn nữa còn có một thê tử chưa đến sáu tuổi. Nàng cứ nghĩ đó chỉ là một lời nói đùa mà thôi.

“Không có nhưng gì hết!” Ngón tay Hàn Phi đưa lên gõ nhẹ trán của Hồng Liên, khoé miệng Hàn Phi xuất hiện nụ cười nhè nhẹ: “Trong lòng muội hiện giờ có phải hay không rất tức giận!” Chỉ thấy Hồng Liên hơi ưm một tiếng sau đó nhẹ nhàng gật xuống. Hàn Phi thở ra một hơi thật dài: “Nam nhân có tài năng là chỉ định sẽ không thể nào có một nữ nhân. Đặc biệt như là Long huynh. Muội phải học cách mở rộng lòng chia sẻ việc này. Chỉ có như vậy muội mới có thể nắm giữ được trái tim nam nhân mình thích.”

Nghe được lời Hàn Phi nói thì Long Ngạo Thiên cảm giác quái quái. Song hắn cảm giác rất xuống nhìn về phía Hàn Phi và nở nụ cười. Ở bên cạnh thì Diễm Linh Cơ chỉ đưa tay che miệng khẽ cười. Tuy nhiên trong lòng nàng lại tràn ngập đề phòng.

Hồng Liên thì hơi ngước đầu nhìn về phía Long Ngạo Thiên sau đó bĩu môi một cái. Vẻ mặt nàng mang theo chán ghét đối với Long Ngạo Thiên. Tuy nhiên nàng không có tiếp tục tỏ ra hờn dỗi hay nhõng nhẽo gì cả. Xem ra nàng tiếp nhận cách nói của Hàn Phi. Dù sao ở thất quốc thì chế độ nhất phu đa thê quá thường thấy. Không chỉ từ vương hầu tương tướng mà ngay cả những quan lại này cũng là nhất phu đa thê.

Trong lòng Long Ngạo Thiên thở dài. Hắn biết rằng mình khá thích Hồng Liên nhưng đáng tiếc điều đó lại không phải là yêu. Nó không thuần tuý là yêu mà là một nam nhân đối với ham muốn chiếm đoạt nữ nhân xinh đẹp làm của riêng. Một loại dục vọng xen lẫn tình cảm cực kỳ phức tạp. Nếu như hắn ở kiếp trước dám có thêm nữ nhân khác thì nhất định người thiếu nữ tóc vàng mắt nâu xinh đẹp sẽ đảm bảo hắn được ngồi lên bàn thờ ngắm hương khói bốc lên nghi ngút.

“Hà...” Long Ngạo Thiên chỉ biết hít một hơi khí lạnh sau đó thở ra một hơi dài. Cả người xuy sụp giống như không còn sức lực.

“Phu quân...” Ở bên cạnh, Diễm Linh Cơ nghiêng đầu nhìn về phía Long Ngạo Thiên rồi nói: “Phu quân cũng thực hấp dẫn. Hấp dẫn đến mức ngay cả viên minh châu trong tay Hàn Vương cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của phu quân!” Mặt Long Ngạo Thiên cũng lập tức vì thế mà đen lại.