Đạo Chu

Chương 356




Vương Cung, hai người một nam một nữ đi song hành vỡi nhau. Người thiếu nữ tóc đỏ hung nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc một cái. Nàng khe khẽ mở miệng nói: “Hà... Chủ nhân nói muốn đem ta đi ngắm phong cảnh thành Tân Trịnh, không nghĩ tới lại là tiến vào trong vương cung. Chủ nhân chẳng lẽ lại nhớ đền Hồng Liên công chúa rồi!”

“Nàng đó...” Long Ngạo Thiên nhìn về phía người thiếu nữ tóc đỏ hung khe khẽ mỉm cười: “Linh Cơ, trưởng thành rồi chẳng còn đáng yêu như xưa. Ta nhớ được nàng sáu tuổi còn là một nữ hài rụt rè rất sợ gặp người ngoài hơn nữa còn rất ngây thơ. Thế nào lớn lên biến thành một đại mỹ nhân, tính tình lại lớn như vậy?”

Nhìn thấy được Long Ngạo Thiên nghiêng đầu nhìn về phía nàng, nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên mặt Long Ngạo Thiên. Diễm Linh Cơ nhẹ giọng nói: “Người là sẽ biến!” Giọng nói nàng lúc nào cũng tràn ngập mị hoặc: “Thiếp cũng đã trưởng thành không còn là hài tử sáu tuổi lúc đó nữa. Chàng không thích thiếp như vậy sao? Mười ba năm không gặp, chàng biến mất để một mình thiếp ở lại Bách Việt.” Bàn tay nàng đưa lên nhẹ nhàng gõ mã của mình: “Chàng có hiểu cảm xúc của thiếp lúc đó là như thế nào không? Chàng để thiếp đợi quá lâu rồi!” Nụ cười nàng tràn ngập đau xót.

Khoé miệng Long Ngạo Thiên liên tục co giật lại, hai vai hắn nhún nhún cười khổ một tiếng: “Lúc đó ta cũng là bất đắc dĩ được chứ. Nếu không giải quyết được chuyện này, phụ vương căn bản không có đồng ý cho ta nạp nàng làm phi.”

Bộ dạng quẫn bách này làm cho Diễm Linh Cơ đưa tay lên miệng khẽ cười nói: “Hihihi...” Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Long Ngạo Thiên: “Nhìn chàng biểu hiện kia, cũng không khác gì mười ba năm về trước. Vẫn là ngốc nghếch như vậy, thật là thú vị!”

“Nàng đó!” Ngón chỏ Long Ngạo Thiên đưa lên gãi gãi sống mũi của mình, hắn nhếch miệng cười nói: “Dù sao Tân Trịnh này có nơi nào xinh đẹp hơn vương cung chứ. Chúng ta có thể nhân tiện ngắm luôn phong cảnh ở nơi này mà. Đúng không ái phi?”

“Chàng nói không sai!” Giọng nói điềm đạm ôn nhu mang theo chút mị hoặc chi ý nhẹ nhàng rót vào trong tai Long Ngạo Thiên: “Vậy lần này chàng muốn dẫn thiếp đi gặp ai đây? Không phải tình nhân chàng hằng nhớ thương, Hồng Liên công chúa đấy chứ?”

“Hà... Phụ nữ...” Long Ngạo Thiên mở miệng lẩm bẩm nói: “Muốn thấy rõ được tâm trạng phụ nữ cơ bản là không có cách nào. Thật sự không biết phải nói gì nữa!”

“Xem ra người bàn của chủ nhân muốn gặp mặt lần này có ý nghĩa rất quan trọng với chủ nhân!?” Diễm Liên Cơ trong khi nói chuyện vẫn nhẹ nhàng và tràn đầy mị hoặc như thế. Đôi mắt xinh đẹp của nàng khẽ chớp một bên mắt đồng thời cười hỏi: “Không biết người nào lại đáng được chủ nhân để ý như vậy!?”

“Một người không tệ! Kiến thức và trí tuệ hắn không tồi chút nào...” Hai bàn tay Long Ngạo Thiên ôm lại trước ngực. Hắn mỉm cười, ánh mắt nhìn về xa xăm: “Đáng tiếc bị thất quốc hạn chế. Ánh mắt hắn cũng bị giới hạn. Nếu như để cho hắn mở rộng ánh mắt một chút, mọi việc sẽ hoàn toàn khác biệt.”

Hai người dọc theo con đường hành lang xinh đẹp. Ở phía bên cạnh là một hồ nước cực kì xinh đẹp. Ở nơi đó có một cái cây đại thụ ở giữa hồ. Cái cây này đang nở ra những bông hoa cực kỳ xinh đẹp. Hình ảnh chiếc cây phản chiếu dưới bờ hồ làm cho khung cảnh càng thêm đặc sắc hơn.

“Đứng lại!” Khi hai người đi về phía con đường cái hành lang xinh đẹp ở phía cuối thì đột nhiên bốn người canh gác ở nơi đó. tất cả bọn họ cầm trường thương sắc bén. Trong khi đó thì khuôn mặt bọn họ lại đeo lên một chiếc mặt nạ bằng giáp sắt khó mà phân biệt được khuôn mặt. Tất cả đều dùng đầu mâu ngăn cản đường đi hai người.

Vụt, vụt, vụt, vụt... Ngón tay Long Ngạo Thiên đưa lên. Bốn đạo kình khi đánh lên trực tiếp đánh trúng người thân thể đám người ở đây. Ngay lập tức cả bốn người đều hoàn toàn phản ứng không kịp đã bị định trụ. Long Ngạo Thiên liếc mắt nhìn về phía bốn người sau đó đi về phía bốn người đem bốn người gạt sang hai bên nói: “Phu nhân, chúng ta đi thôi!”

“Hihihi...” Diễm Linh Cơ đưa tay lên nhẹ nhàng che miệng của mình. Sau đó lẳng lặng theo sau phía sau lưng của Long Ngạo Thiên. Hình ảnh có chút buồn cười khi mà một người mang theo hộp đựng thức ăn trong khi đó thiếu nữ xinh đẹp lại lẳng lặng đi theo phía sau hắn.

Két! Cánh cửa mở ra, Hàn Phi đang lẳng lặng uống rượu ngước nhìn về phía bầu trời. Dường như đã chờ sẵn, Hàn Phi mở miệng nói: “Long huynh, ngươi đã đến rồi sao? Không nghĩ tới người tới thăm Phi đầu tiên sẽ là Long huynh. Ta cứ nghĩ Vệ Trang huynh sẽ là người đến thăm ta đầu tiên kia!”

“Bức huynh còn có việc!” Long Ngạo Thiên đẩy cửa đi vào, hắn bình thản nhún nhún vai nói: “Hẳn là việc Lý Khai không dễ dịch thân chút nào. Dù sao lúc ta đến nơi này tại trên đường phố Tân Trịnh thấy được Cơ Vô Dạ điều quân. Dường như là đi bắt Hữu Tư Mã Lý Khai!” Vừa nói đến đây hắn nhìn về phía mầy bình rượu và ly thuỷ tinh nói: “Hàn huynh, ngươi tự tại thật đấy. Lúc nào bên người cũng có rượu!”

“Cơ Vô Dạ biết được ta yêu rượu như mạng đặc biệt đem mỹ tửu đến tặng ta...” Bàn tay Hàn Phi đưa về phía một cái bình rượu khá lớn và xinh đẹp. Phía trên bàn, Long Ngạo Thiên còn thấy một bức giấy trắng vẽ khuôn mặt giận dữ khá xấu xí trông có vài phần giống Cơ Vô Dạ: “Long huynh nói xem, có phải tất chu đào không?”

“Thế nào... ngươi không sợ chết sao?” Long Ngạo Thiên mở miệng cười nhạt nói: “Không sợ hắn bỏ độc vào trong đó!”

“Long huynh thật biết nói đùa...” Hàn Phi đưa trên hông một túi rượu và một ly thuỷ tinh lắc lắc trong tay mình: “Ta luôn mang theo rượu bên mình.” Đồng thời Hàn Phi cười nói: “Thật đáng tiếc Cơ Vô Dạ mang mỹ tửu cho ta lại không có cấp Long huynh nước hoa quả. Ở nơi này cũng không có nước hoa quả.”

“Nói ngu cái gì thế!” Long Ngạo Thiên mở miệng lên tiếng nói: “Đồ uống hắn đưa lên, ai dám uống chứ? Được rồi, ta đem thứ này cho huynh đây. Ta sợ huynh ở nơi này không chết đối thì cũng chết khát!”

“Không ai hiểu ta hơn Long huynh!” Hàn Phi nở nục cười nói. Ngay sau đó hắn muốn cầm lấy bình rượu thì thấy được một thiếu nữ tóc đỏ hùng mang khăn che mặt. Mặc dù nàng mang theo khăn che mặt nhưng không có cách nào dấu diếm được khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng. Ngay lập tức Hàn Phi có chút ngây ngẩn cả người.

Đặc biệt lúc này người thiếu nữ xinh đẹp đã ngồi ngay ngắn xuống bên cạnh Long Ngạo Thiên, Hàn Phi lập tức mở miệng khen ngợi: “Hàn Phi luôn được Tử Nữ cô nương khen là tình thánh. Bây giờ mới biết núi cao còn có núi cao hơn.” Vừa nói thì Hàn Phi lập tức kề sát bên tai Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Long huynh, ngươi kiếm đâu được một đại mỹ nhân như hoa như ngọc vậy?”

“Vị này hẳn là cửu công tử đi. Thật là tuấn tiếu đây!” Giọng nói tràn ngập mị hoặc từ miệng người thiếu nữ phát ra: “Cửu công tử là bằng hữu của phu quân ta sao?”

“Nàng là thê tử của ta...Chiếu Mỹ Minh!” Liếc nhìn về phía người thiếu nữ tóc đỏ hung, Long Ngạo Thiên nhún nhún vai cười nói: “Đã để Hàn huynh chê cười rồi. Nàng mới tới Tân Trịnh, lại nghe nói trong vương cung thật là xinh đẹp. Ta lại có một người bằng hữu trong vương cung nên muốn cùng đi với ta.”

“Thì ra là tẩu tử...” Hàn Phi liếc nhìn về phía Diễm Linh Cơ một cái, bàn tay hắn khẽ chắp lại cung kính hành lễ: “Hàn Phi thất lễ rồi!” Đặc biệt cái tên này thật khác biệt so với người Trung Nguyên. Điều này làm cho Hàn Phi tò mò quay sang hỏi Long Ngạo Thiên: “Long huynh, tẩu tử hẳn không phải người Trung Nguyên?”

“...” Diễm Linh Cơ khẽ cười nhẹ nhàng: “Công tử còn tính thật thú vị giống như lời phu quân đã nói.” Mặc dù nàng không có sử dụng mị hoặc nhưng dường như theo thói quen, mỗi cử động của nàng đều tạo ra khí chất mị hoặc khó nói lên lời. Ngay cả Hàn Phi cũng không nhịn được liếc mắt nhìn về phía Diễm Linh Cơ một cái.

Hai vai Long Ngạo Thiên nhún nhún, hắn không có trả lời Hàn Phi. Tuy nhiên đầu hắn lải ngoảnh lại nhìn xung quanh một chút. Sau đó hắn chặc lưỡi nói: “Hàn huynh, ngươi lần này xem ra có chút thảm a. Làm thế nào đến mức lại chọc cho Hàn vương sinh khí như vậy. Một nơi tồi tàn như vậy để cho Hàn huynh ở lại. Chà chà...”

Hàn Phi nghe thấy vậy cười khổ một tiếng. Ở một bên, Diễm Linh Cơ vì hai người bày biện thức ăn và rót rượu. Ngay lập tức lúc này Long Ngạo Thiên nhăn mày mở miệng nói: “Có người tới!”

Ở bên ngoài lúc này, một người thiếu nữ có mái tóc màu đen mặc một thân quần áo quý phái và xinh đẹp. Nàng xách theo một lồng đựng thức ăn bằng gỗ được chế tác cực kỳ tinh mỹ. Lúc này nàng thấy được mấy người binh lính đứng nghiêm trang ở đó dùng đầu mâu chỉ thẳng về phía nàng. Ngón tay nàng lập tức chỉ thẳng về phía đám binh lính đang chỉ đầu thương về phía mình: “Hỗn xược, các ngươi đang làm cái gì vậy? Các ngươi có biết ta là ai không, dám dùng đầu thương chỉ về phía ta!”

Tuy nhiên chẳng ai thèm trả lời nàng cả, ánh mắt họ chỉ liếc liếc nhìn về phía người thiếu nữ. Sự im lặng đến chết chóc. Người thiếu nữ thấy vậy lập tức giận dữ quát lớn chỉ thẳng về phía bọn họ: “Các ngươi con ở đó làm gì! Lập tức tránh ra cho bản công chúa.” Nàng đi gần về phía một người binh lính đang chỉ thương về phía mình, ngón tay chỉ thẳng mặt hắn quát lớn: “Mau tránh ra!” Song lại một lần nữ chẳng ai thèm trả lời nàng.