Đạo Chu

Chương 284




Mái tóc ngắn người thiếu niên nhẹ nhàng bay trong gió. Đôi mắt hắn nhìn chăm chú về phía sứ đoàn làng Lá. Ở sâu trong đôi mắt người thiếu niên mang theo cả sự lạnh lùng kèm theo đó là sát khí. Sát khí mang theo không chút kiên kị tí nào. Thái độ cao ngạo người thiếu niên làm cho đoàn người làng Lá có phần phát giác.

“Ân...” Đoàn người nhất thời đều ngẩng đầu lên nhìn về phía nóc nhà. Tuy nhiên ở nơi đó chẳng còn có ai. Nếu có đó chính là một đoàn lá bay cùng với một cơn gió ở nơi đó. Thực sự không có bất cứ bóng dáng ai ở nơi đó. Tuy nhiên ở nơi này đều là jounin cao cấp, họ đều nhận ra được nơi đó từng có người.

“Thầy Jiraiya...” Người thanh niên tóc vàng dùng ánh mắt có vài phần ngưng trọng khi nói chuyện: “Thầy cũng phát giác được đi!?”

“... Ừ...” Jiraiya bộ dạng chả ra làm sao. Hai tay hắn trực tiếp ôm ngực mình, vẻ mặt hắn mang theo nghiền ngẫm trong khi nói chuyện: “Xem ra chúng ta bị người theo dõi. Dường như người này đối với chúng ta cũng không có ý tốt hơn nữa còn tràn ngập địch ý. Chà... coi ra chúng ta ở nơi này không được người chào đòn thì phải?” Nói xong hắn liếc mắt nhìn về phía Shimura Danzou.

Lần này người cầm đầu đi sứ không phải Jiraiya mà là Shimura Danzou. Không biết vì lý do gì đó, lễ tang Naruto, thân là Hokage đệ tam Sarutobi Hiruzen cũng không có đi tham gia. Những lời dường như có chút châm chọc từ miệng Jiraiya phát ra không làm cho Danzou khó chịu. Một con mắt Danzou chỉ liếc nhìn về phía Jiraiya một cái sau đó hắn cất bước cùng đi với hai hộ vệ.

Trời trở về tối, làng Sương Mù bắt đầu trở nên hơi lành lạnh. Sương Mù bắt đầu lan tràn khắp nơi. Ở trong một cái sân rộng rãi vắng người, người thiếu niên tóc đen đưa tay cắn nhẹ ngón tay làm cho ngón tay sứt một chút da, máu tươi chảy ra. Hai tay hắn nhanh chóng kết ấn sau đó vỗ nhẹ lên mặt đất: “Thuật thông linh!”

Bùm! Một trận khói trắng vang lên, một con rắn trực tiếp xuất hiện trong mắt người thiếu niên. Thấy được con rắn xuất hiện, người thiếu niên mở miệng hỏi: “Có thông tin từ bên kia truyền lại hay không?” Con rắn ngay lập tức gật đầu một cái. Nó há miệng rộng của mình sau đó trực tiếp phun ra một cuốn giấy.

Póc! Âm thanh vang lên và lần này khỏi trắng nhỏ bao phủ lấy cơ thể con rắn. Thân hình con rắn cũng biến mất trước mặt người thiếu niên. Tuy nhiên sự biến mất của con rắn chẳng thèm làm cho người thiếu niên quan tâm. Hắn quan tâm đó chính là cuốn giấy đang ở trong tay mình.

Một âm thanh vang vọng vào trong tay người thiếu niên làm cho hắn nhíu mày một tiếng: “Sasuke, tôi không nghĩ đến cậu vẫn tiếp tục sử dụng thông linh thú loài rắn đấy. Không phải lần trước ở làng Mưa, cậu dùng ảo thuật khống chế Manda làm chết trong vụ nổ đó sao? Không sợ đối phương phản phệ mà vẫn tiếp tục sử dụng chúng sao?” Thân hình nhỏ nhắn đập vào trong mắt Uchiha Sasuke.

Bàn tay Uchiha Sasuke mở ra cuốn giấy và tiếp tục xem xét. Con mắt Uchiha Sasuke cũng theo đó biến thành vô cùng ngưng trọng. Naruto thấy vậy mở miệng hỏi: “Tin tức rất quan trọng sao? Là về làng Lá còn là về anh trai cậu Uchiha Itachi? Có lẽ sau khi Naruto chết, anh ta đã nhân cơ hội tỉnh lại và thoát ra bên ngoài.”

Sau khi đoàn người Naruto trở về Thuỷ quốc thì biết được tin tức Uchiha Itachi trốn chạy. Trên khắp cơ thể Uchiha Itachi được phong ấn một đám phong ấn vô cùng mạnh mẽ. Tuy nhiên nhược điểm của loại phong ấn này sẽ bị biến mất khi chủ nhân phong ấn tử vong. Đó cũng là lý do vì sao Itachi thoát đi được.

“Thật may...” Cậu nhóc Dan đưa lên vỗ vỗ ngực thở ra một hơi dài và lẩm bẩm khá nhỏ: “Uchiha Itachi không có Mangekyou Sharingan vĩnh cửu. Nếu không đối với kế hoạch chúng ta sẽ có ảnh hưởng. Không là kế hoạch Naruto có ảnh hưởng.”

“Dan...” Uchiha Sasuke nhìn về phía cậu nhóc mở miệng hỏi: “Cậu rốt cuộc là ai?” Đôi mắt hắn nheo lại trực tiếp quan sát cậu nhóc hỏi lại: “Cậu có phải Naruto hay không?”

Cậu nhóc Dan kinh ngạc nhìn về phía Uchiha Sasuke. Ngay sau đó cậu nhóc lấy lại được bình tĩnh. Phản ứng này đều xảy ra trong mắt Uchiha Sasuke. Con mắt ngây thơ Dan nhìn thẳng về phía Uchiha Sasuke hỏi lại: “Vì cái gì cậu nói lời này?”

“Thuật phục sinh không phải chỉ có Mangekyu Sharingan của Naruto mới có!” Uchiha Sasuke hơi nhắm mắt lại sau đó mở ra đôi mắt của mình. Một con mắt mù của Uchiha Sasuke đã khôi phục, nó hoá thành Mangekyou Sharingan vĩnh cửu, con mắt bên kia vẫn là Rinnegan. Giọng nói Sasuke có vẻ chắc chắn và hơi mang theo cao ngạo: “Luân Hồi Thiên Sinh thuật là một trong các đồng thuật của Rinnegan có thể sống lại người chết. Đối với người vừa chết, nó tiêu hao một lượng chakra không nhỏ. Nếu như người chết đã lâu, thuật này sẽ hy sinh tuổi thọ người sử dụng nó. Tôi đã từng sử dụng thuật này lên trên người Naruto nhưng nó không có hiểu quả.”

“Chính vì vậy...” Đôi mắt cậu nhóc Dan nhăn lại thật sâu hỏi: “Vì vậy cậu cho rằng tôi là Naruto?”

“...” Uchiha Sasuke có vẻ trầm mặc một chút. Hắn nhìn thẳng về phía cậu nhóc Dan nói: “Orochimaru... Hắn ta cũng đã từng muốn chiếm đoạt cơ thể của tôi. Bằng một cấm thuật đem linh hồn hắn chuyển vào cơ thể tôi từ đó mà đạt được thân thể tộc Uchiha...” Nói đến chỗ này, Sasuke cũng không có nói nữa mà lẳng lặng nhìn về phía cậu nhóc Dan như chờ câu trả lời từ Dan.

“Được rồi... cậu thắng, Sasuke!” Hai vai Naruto hơi nhún nhún. Trong thoáng chốc khuôn mặt lạnh như băng và âm trầm của Sasuke thoáng qua nét vui mừng. Nó chỉ thoáng chốc mà thôi, ngay cả Naruto cũng không có phát hiện. Bàn tay Naruto phất ra: “Naruto đã là quá khứ rồi. Hiện giờ, tôi là Dan vì vậy nếu muốn nói chuyện gì đó với tôi hãy dùng cái tên này được chứ?”

“...” Đầu Uchiha Sasuke hơi gật một cái. Song giọng nói Sasuke vẫn lành lạnh như thế: “Tôi không quan tâm sau này cậu sẽ gọi là gì. Tuy nhiên tôi muốn biết giao ước chúng ta vẫn có hiệu lực chứ?”

“Tất nhiên rồi!” Hai tay Dan ôm ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu xuất hiện nụ cười: “Thế giới này cần hoà bình và tôi cần sức mạnh của cậu. Cha mẹ cậu tôi sẽ cứu nhưng ta cần một thế giới hoà bình đã. Với sức mạnh của chúng ta, hoà bình sẽ đến thực sự mà không phải như bây giờ. Chế độ dân chủ sẽ đem quang minh đến cho thế giới này...”

Những lời cao thượng rơi vào tai Uchiha Sasuke nhưng nó chỉ làm cho Sasuke im lặng suy tư trong một thời gian ngắn. Lúc này, Uchiha Sasuke mở miệng nói: “Tôi sẽ tiến vào lục địa.”

“Cái gì?” Vẻ mặt cậu nhóc lập tức dại ra, cậu nhóc vội vã mở miệng hỏi lại: “Cậu... chẳng lẽ cậu muốn trả thù làng Lá luôn sao? Nếu vậy cậu cũng cho tôi một ít thời gian quen thuộc với sức mạnh của mình chứ? Tôi cũng cần quen thuộc sức mạnh của mình trước khi tiêu diệt đám người làng Lá đó.”

“Không...” Vậy mà Uchiha Sasuke lại lắc lắc đầu từ chối lời nói của Dan. Bàn tay Sasuke hơi nắm lại nhưng sau đó lại buông lỏng. Cái đầu hắn với ngẩng thật cao và tỏ ra cao ngạo trong khi nói chuyện: “Tôi muốn đi gặp anh trai của mình. Tôi có vài điều muốn hỏi anh ấy?”

“Là đám người Jugo và Suigetsu truyền tới tin tức sao?” Hai tay ôm ngực, hàng lông mày Dan nhăn lại một cái. Ánh mắt cũng vì thế mà liếc về phía Sasuke đồng thời bản thân mình thì hơi suy ngẫm điều gì đó. Ngay sau đó hắn mở miệng nói: “Trước đừng hành động thiếu suy nghĩ. Chờ tôi một thơi gian ngăn đi. Có lẽ hai hoặc ba tuần thôi để tôi ổn định bên Phong quốc đã. Đến lúc đó tôi sẽ cùng cậu đến làng Lá. Đã đến lúc làng Lá đem nợ máu phải trả bằng máu rồi!”

Bàn tay Dan theo đó buông bỏ, nắm đấm Dan cũng vì thế mà nắm thật chặt lại với nhau. Giọng nói Dan phát ra hơi trầm trầm không giống với giọng một cậu nhóc chút nào. Miệng cậu nhóc Dan hít một hơi khí lạnh thật sâu để cho mình có thể được bình tĩnh: “Bao giờ cậu sẽ đi!”

“Ngày mai...” Uchiha Sasuke mở miệng nói. Giọng nói Sasuke ẩn ẩn mang theo sát ý và lạnh lẽo: “Tôi còn có chút việc cần giải quyết. Sau đó tôi sẽ đi vào lục địa tìm Itachi...”