Đạo Chu

Chương 210




“Vù, vù, vù...” Dưới cơn gió nóng hổi của sa mạc, Kankuro nằm vật trong hố cát. Những con rối hắn bắn tung toe khắp nơi. Những linh kiện vỡ nát thành từng mảnh nhỏ. Không còn bất cứ con rối nào có thể còn đủ khả năng hoạt động.

“Gư... Hộc, hộc...” Hai hàm răng Kankuro khẽ cắn chặt lại với nhau. Hắn cố gẳng ngẩng đầu lên thế nhưng bản thân hắn lại cảm giác ngay cả cái đầu cũng nặng cả nghìn cân. Trong lòng Kankuro thoáng qua sự bàng hoàng: “Toàn thân mình tê liệt! Không lẽ tên này cũng dùng độc...”

Chiếc đuôi sau lưng người gù uốn éo trong không khí, giọng nói âm trầm từ miệng hắn phát ra: “Cấu tạo rất tốt nhưng đáng tiếc, trò cái độc vào người con rối của ngươi đều bị ta biết hết!”

Giọng nói âm trầm Sasori rơi vào tai Kankuro làm cho hắn bàng hoàng. Hai hàm răng nghiến phát ra tiếng ken két, trong lòng không nhnj được tự hỏi: “Tại sao vậy?” Ở trong lòng Kankuro lúc này cũng không tin tưởng được sự thực trước mắt mình: “Lần đầu tiên có kẻ nắm rõ cách cài độc của mình đến như vậy!?”

“Khà khà...” Tiếng cười lạnh lẽo mang theo khoái trá dưới chiếc áo choàng đen mây đỏ ấy phát ra. Đôi mắt to sắc bén người gù tràn đầy hứng thú đối với Kankuro: “Coi gương mặt ngạc nhiên của ngươi kìa! Chắc ngươi đang thắc mắc tại sao cách cài đặt của ngươi bị ta biết hết đúng không? Cũng phải thôi... Kẻ tạo ra mấy con rối Karasu, Kuroari và Sanshouou không phải ai khác chính là ta!”

Đôi mắt Kankuro kinh ngạc mở lớn hết sức nhìn về phía Sasori và nghe được Sasori giễu cợt bản thân mình: “Đấu với một tên hậu bối dễ thương sử dụng món đồ bỏ đi của ta này. Quả thật lâu rồi ta không có trận đấu nào vui như thế!”

Kankuro đã chết lặng vì Sasori nói ra những lời này. Trên mặt Kankuro đã tràn đầy mồ hôi hột cùng với cơ thể hắn đang run rẩy. Không biết vì độc đang phát tác còn là vì cơ thể hắn đang run lên do bàng hoàng và sợ hãi. Đôi môi run run mấp máy: “Vậy ngươi chính là thiên tài chế tạo con rối nối tiếng trong quân đội. Akasuna no Sasori!?”

“Đến một thằng ranh như ngươi cũng biết đến tên ta!” Sasori kinh ngạc nhìn về phía Kankuro hỏi lại: “Thật vinh hạnh cho ta quá rồi!”

“Hơn hai mươi năm trước...” Đôi mắt Kankuro nheo lại thật sâu, vẻ mặt hắn mang theo khó hiểu hỏi: “Tại sao ngươi lại đào thoát khỏi làng!?”

“Sắp chết đến nơi còn hỏi điều đó để làm gì!?” Dường như Kankuro động vào lỗi đau của Sasori, giọng nói hắn mang chút chuyển biến. Trong giọng nói mang theo sát khí và cả sự lạnh lẽo bao hàm một chút gì đó nhớ lại, một chút gì đó tang thương. Chiếc đuôi sau lưng Sasori phe phẩy chĩa ra đầu nhọn hoắt về phía trước. Trên đầu nhọn chiếc đuôi đang chảy ra vài giọt chất lỏng.

Ngồi trong một quán ăn Dango, người thiếu nữ khe khẽ thở dài ra một hơi. Nàng dựng cây quạt lớn sang một bên đồng thời đưa tay đem một xiên dango đưa vào miệng của mình. Không hiểu sao hôm nay nàng cảm giác được thực phiền muộn. Đáng lý mùi vị dango ngọt này rất ngọt mới đúng không biết tại sao nó lại có vị chua và đắng như vậy.

“Hà...” Đến cuối cùng tất cả biến thành một tiếng thờ dài. Bàn tay nàng vươn ra muốn chạm vào chiếc cốc đang đựng một ly trà. Thế nhưng khi ngón tay vừa chạm vào ly trà thì đột nhiên ly tra bắt đầu nứt ra. Một vết rách dài ở trên chiếc ly nho nhỏ. Đôi mắt nàng hơi ngẩn ra, tâm trạng lại biến thành bồn chồn, trong lòng nàng bắt đầu có chút khó chịu: “Mặc dù mình không có mê tín nhưng mấy thứ này làm mình có cảm giác được thứ gì đó không tốt muốn xảy ra!”

Chiếc đuôi Sasori bắn nhanh châm thẳng về phía Kankuro thế nhưng lập tức ngón tay Kankuro hơi động. Đầu con rối bị nứt vỡ trực tiếp bắn ra đánh thẳng về phía cái đuôi. Keng! Chiếc đuôi trực tiếp bị đánh bắn cho chệch hướng.

“Bịch!” Cái đầu vừa rơi xuống mặt đấy thì một bàn tay con rối phóng ra. Một mũi kim nhọn từ đầu khớp tay con rối phóng ra đâm vào cổ Sasori thế nhưng bị Sasori trực tiếp nghiêng đầu về sau tránh thoát. Mũi kim chỉ kịp đâm rách một lớp vải ở trên khăn che mặt của Sasori.

“Dở quá!” Ánh mắt Sasori mang theo giễu cợt nhìn về phía Kankuro. Hắn không biết lúc này ngón tay Kankuro đã động. Mảnh vải trên đầu kim lập tức rơi vào trong lòng bàn tay và bị cánh tay rối nắm chặt che đi mà không để cho hắn biết. Theo sau dường như không còn sức lực thì cánh tay mới rơi bịch xuống mặt đất.

“Độc đang lan ra...” Sasori phe phẩy cái đuôi và cười khẩy: “Khà khà... Đau lắm đúng không nhưng nếu ngươi muốn sống đến vậy thì ta sẽ không giết ngươi nữa...” Chiếc đuôi co rụt lại tiến vào trong cơ thể gù của Sasori và biến mất dưới lớp áo rộng: “Nhưng ba ngày sau ngươi cũng chết vì chất độc đó thôi!”

“Gaara...” Đôi mắt Kankuro từ từ nhắm lại, trong lòng thầm gào lên: “Chết tiệt! Chết tiệt...” và hắn rơi vào trạng thái hôn mê.

“Thấy rồi! Đằng kia kìa!” Giọng nói một số người vang lên trong tai Kankuro khi hắn lâm vào bóng tối: “Bất tỉnh rồi! Cả con rối cũng tan tành...”

Trên một hòn đảo hoang vắng...

Người thiếu niên tóc đen mặc một bộ đồ màu trắng đứng thẳng quan sát hai người thanh thiếu niên cũng tầm chạc tuổi hắn. Vẻ mặt người thiếu niên bình tĩnh, đôi mắt chăm chú quan sát hai người: “Việc kết nạp hai cậu đã hoàn thành và đây cũng là bước đầu tiên của tôi. Bây giờ đã đến lúc tôi nói với mọi người mục đích của tôi!”

Hai người thanh thiếu niên một tóc trắng mắt tím và một người cao to tóc cam lẳng lặng nghe. Họ thấy được đôi mắt hơi thanh niên hơi nheo lại: “Mục tiêu của tôi là giết chết Uchiha Itachi của tổ chức Akatsuki và tôi muốn hai cậu giúp tôi làm điều đó!”

“Tôi biết rồi!” Người thiếu niên tóc trắng ôm hai tay trước ngực. Sau lưng hắn đeo trên lưng một thanh kiếm khá to: “Thế nhưng sau khi giúp cậu hoàn thành việc này tôi hy vọng cậu giúp tôi đoạt được thanh Samehada từ trong tay ninja làng Sương Mù!”

“...” Sasuke chỉ im lặng nhưng không có phản đối lời người thiếu niên tóc trắng kia.

Bấy giờ, người thiếu niên tóc trắng cõng đao mới quay ra nhìn về phía người thanh niên to con tóc cam bên cạnh: “Juugo, giờ cậu đã tự do. Cậu định sẽ làm gì!?”

“Kimimaro đã nói rằng sự tồn tại của Sasuke giống như sự tái sinh của cậu ấy và kimimaro đã hy sinh để bảo vệ Sasuke!” Người thanh niên to con Juugo trầm mặc một chút sau đó nhếch miệng nói: “Tôi chỉ muốn được tận mắt chứng kiến sức mạnh của Sasuke thôi!”

“Như vậy là mọi thứ đều đã xong!” Sasuke gật đầu nhẹ một cái. Bàn tay Sasuke đưa lên bình tĩnh nói: “Từ giờ trở đi ba người chúng ta sẽ là một đội. Tổ đội của chúng ta sẽ có tên Hebi với mục đích duy nhất đó chính là truy đuổi Uchiha Itachi!”

“Hebi sao? Cái tên không tệ nhỉ Jugo!?” Người thiếu niên tóc trắng quay ra nhìn về phía thanh niên cao lớn Jugo một cái. Sau đó hắn tò mò vẫn ôm tay trước ngực hỏi: “Sasuke, bây giờ cậu có kế hoạch gì để giết Uchiha Itachi. Chẳng lẽ chúng ta tấn công trực tiếp vào tổ chức Akatsuki ở Vũ quốc để tìm hắn à!?”

“Không... trước đó tôi muốn đi gặp một người đã. Đến lúc đó chúng ta sẽ lên kế hoạch...” Vừa nói đến đây thì Sasuke đưa tay sờ túi bên hông của minh. Ở đó có đeo một chiếc túi vải khá nhỏ. Hai người nhìn về phía cái túi nhỏ thì thấy được Sasuke đem chiếc túi nhỏ mở ra.

“Sasuke, tôi thắc mắc thứ đeo bên người cậu là thứ gì vậy!?” Người thiếu niên tóc trắng vô cùng tò mò hỏi: “Đó không phải là một túi đậu sao!?”

Vụt! Một thứ gì đó phóng ra bên ngoài. Hai người còn đang hoảng hốt đề phòng thì thấy được một người nhanh chóng xuất hiện trước mặt bọn họ. Người này làm cho cả hai đều kinh hoàng. Một mái tóc màu vàng phất phơ trong gió và khuôn mặt đẹp trai và đôi mắt xanh xinh đẹp đập vào mắt hai người.

“Cậu ta là ai!?” Suigetsu tò mò nhìn về phía người thiếu niên ngang tuổi với Sasuke này.

“Cậu ấy là Uzumaki Naruto...” Uchiha Sasuke khẽ liếc đầu nhìn sang Naruto một cái rồi nói tiếp: “Đã từng là đồng bạn của tôi!”

“Cậu ta làm cho tôi có cảm giác quen thuộc!” Jugo chớp đôi mắt và hơi nghiêng đầu khi quan sát Naruto: “Dương như tôi đã gặp cậu ta ở nơi nào rồi thì phải!?”

Đương nhiên quen thuộc, hắn là người lấy đi tinh trùng và máu của Juugo. Ngay cả Suigetsu ở đây cũng không ngoại lệ. Uzumaki Naruto lúc này khẽ liếc hai người một chút rồi quay ra nhìn về phía Sasuke rồi nói: “Sasuke, chúng ta đã lâu không gặp. Xem ra cậu đã đánh bại Orochimaru mà không có vấn đề gì! Thật tốt quá...”

“Naruto...” Đôi mắt Sasuke híp lại nhìn về phía Naruto nói: “Tôi có thể tự tay hạ được Orochimaru. Tôi không cần sự giúp đỡ của cậu!” Trong giọng nói Sasuke sặc mùi cao ngạo và lạnh lẽo.

“Tôi xin lỗi...” Hai vai Naruto nhún nhún cười nói: “Chỉ là đề phòng quá đáng thôi! Cậu từng là đồng bạn của tôi, tôi không có lý do để cho cậu rơi vào nguy hiểm như thế. Hơn nữa chỉ có cậu thắng tôi đầu tư ở chỗ cậu mới thu được lợi ích lớn nhất!” Đôi tay Naruto theo đó ôm ngực cười nói: “Nếu như cậu vẫn tức giận vậy cho tôi xin lỗi nhé!”

Nhìn nụ cười cợt nhả kia, Suigetsu đổ mồ hôi hột thầm nghĩ: “Đây là cách một người xin lỗi người khác sao?”

“Tính, không nói chuyện này nữa!” Uzumaki Naruto phất tay một cái, hắn mở miệng lạnh giọng nói: “Thực ra có tin quan trọng cho cậu đây. Tổ chức Akatsu ra tay bắt đi jinchuriki nhất vĩ Gaara của làng Cát. Họ hẳn mưu đồ rất quan trọng đối với vĩ thú. Lần này có khả năng rất lớn Uchiha Itachi sẽ phải ra tay. So sánh với việc cậu trực tiếp tấn công vào tổng bộ Akatsuki thì lần này cơ hội lớn nhất để cậu một đối một với Uchiha Itachi. Thế nào, cậu có thể tham gia lần này chứ!?”

Uchiha Sasuke lập tức trầm mặc lên. Ngay sau đó hắn mở miệng nói chuyện: “Tôi chỉ có hứng thú với Uchiha Itachi mà thôi!”

“Tốt thôi...” Uzumaki Naruto mở miệng nói chuyện. Hai tay hắn ôm ngực của mình sau đó cười nói: “Vậy để tôi đưa cậu một đoạn đường. Từ cái đảo hoang này...” Hắn nghiêng đầu nhìn về phái xung quanh thấy được toàn bộ đều là vách đá rồi nói: “Muốn đến Phong quốc gia cần không ít thời gian đâu. Cậu không địch quốc bộ đấy chứ?”

Vụt! Một bóng ảnh xuất hiện ngay ở bên cạnh Uzumaki Naruto. Khuôn mặt nứt lẻ với mái tóc màu trắng. Ngón tay Naruto chỉ về phía sau mình cười nói: “Với phi lôi thần thuật chúng ta đi đến đó chỉ mất một giây mà thôi!”