Đạo Chu

Chương 209




Chiếc nón lá che đầu rơi xuống mặt đất để lộ ra khuôn mặt dữ tợn ở bên trong. Khuôn mặt này không giống người cho nắm mà có phần nào đó giống một con rối. Mái tóc nó màu đen vuốt ngược lên trên tránh những mũi nhọn và khuôn mặt co che bằng một chiếc khăn bịt mặt.

Chiếc đuôi dài được cấu tạo bởi những mảnh giống như xương cá và được nối với nhau bằng khớp nối. Nó có đầu nhọn giống như đuôi bọ cạp mọc ra từ phía sau lưng người gù. Chiếc đuôi uyển chuyển cuốn chặt lấy một con rối của Kankuro vừa phóng ra. Đôi mắt người gù híp lại và loé ra ánh sáng lạnh lẽo: “Ta đây không thích chờ và không thích để người khác chờ cho nên ta sẽ kết thúc nhanh thôi!”

Hai người thanh niên đứng ở trên mặt đất. Đôi mắt họ nhìn về phía bờ cát sa săm. Phía cuối chân trời, mặt trời biến thành màu đỏ và hắt lên những ánh sáng tuyệt đẹp.

Nhìn về phía người thiếu niên tóc đỏ đứng ôm tay ngắm mặt trời mọc, Kankuro khẽ mở miệng nói: “Anh không muốn nói vậy chút nào nhưng đối với làng, em chỉ là một thứ vũ khí đáng sợ mà thôi!” Hai tay Kankuro mở rộng, hắn nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Giờ em rời xa anh chị gia nhập vào quân đội sẽ rất vất vả. Cao tầng làng chỉ toàn nghĩ xấu về em thôi! Đa số người trong làng đều có cảm giác sợ hãi em.”

“Em biết chứ...” Đôi mắt Gaara nhìn thẳng về phía mặt trời ở cuối chân trời. Môi nhợt nhạt của hắn khẽ mấp máy vài cái: “Nếu chỉ ngồi ở đó chờ thì lại bị nỗi đau lớn hơn rằng xé mà thôi! Giờ chỉ có cách tự bản thân không ngừng cố gắng thoát khỏi con đường cô độc. Nếu làm thế đến một lúc nào đó em sẽ thoát được khỏi cô độc mà thôi. Cậu ấy nói rất đúng em so với cậu ấy hạnh phúc quá nhiều. Em còn có hai người ở bên em nữa.” Gaara hơi trầm trầm một chút rồi mở miệng tiếp tục: “Chính vì thế em đã có mục tiêu của mình. Em muốn trở thành Kazekage nhưng với tư cách một ninja làng Cát để sống và ràng buộc cùng ngôi làng này.”

“Gaara...” Kankuro cảm giác được trái tim mình rung động vì những lời này. Đôi mắt hắn mang theo buồn bã nhìn về phía Kankuro.

“Cho đến nay, đối với em thì mối ràng buộc với mọi người chỉ có đau khổ và giết chóc...” Gaara lại tiếp tục nói một cách từ tốn: “Thế nhưng cậu ấy đã nhìn về phía em với ánh mắt tràn ngập hâm mộ. Rõ ràng chúng em có một hoàn cảnh giống như nhau nhưng cậu ấy luôn kiểm soát được bản thân và không bao giờ đánh mất mình cả. Cậu ấy luôn biết mình muốn làm cái gì. Và giờ đây em đã hiểu được cậu ấy một chút rồi...” Ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời, Gaara mở miệng cười nói: “Em sẽ sống mà không cần nhìn vào ánh mắt bọn họ. Em muốn trở thành một ninja làng Cát, sống và chiến đấu bảo vệ những người mà em yêu thương nhất. Cậu ta đã dạy cho em rất nhiều thứ, cậu ta cho em biết ở bên cạnh em không phải chỉ có những đôi mắt lạnh lùng mà có những người còn quan tâm đến em. Em muốn đến một lúc nào đó, làng Cát cần đến sự tồn tại của em không như một thứ vũ khí đáng sợ... Mà với tư cách một Kazekage. Vì em sẽ trở thành một Kazekage.”

Hai hàm răng Kankuro cắn chặt, trên má hắn chảy đầy mồ hôi hột. Thân hình hắn hơi run run nhưng đôi mắt hắn đã trở nên kiên định: “Gaara, anh nhất định sẽ bảo vệ em!”

“Phù...” Naruto thở ra một hơi dài. Hắn đi tới ngồi bên cạnh Kazekage đệ ngũ Pakura. Bàn tay hắn đưa lên phẩy phẩy mặt của mình: “Nãy giờ nói nhiều mệt thật đấy!” Kazekage đệ ngũ lúc này lấy cho Naruto một chai nước. Hắn vươn tay ra trưc tiếp mở ra sau đó đổ vào miệng nuốt ừng ực: “Ha... thoải mái thật đấy!”

Khoé miệng Pakura hơi nhếch lên, nàng dùng hai chân đan xen vào nhau. Ánh mắt nàng khẽ liếc qua nhìn hắn trong khi một tay chống cằm và khuỷ tay đặt lên đầu gối mình. Từ vị trí này Naruto có thể liếc mắt nhìn thấy được bắp đùi trắng nõn của nàng. Đáng tiếc Naruto hiện giờ chẳng có tâm trạng để thưởng thức mấy điều ấy.

Nhìn hai người có chút tình ý như thế, Chiyo nhíu mày quay sáng quan sát. Bà lão chỉ quan sát hai người một lúc sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía lão già Ebizo. Hiên tại, Ebizo đứng ở trên đài cao bắt đầu cầm chiếc microphone diễn thuyết bài diễn văn của mình. Đối với sự kiện này, Chiyo cực kỳ chú ý. Dù sao Ebizo cũng là một trong những ứng cử viên nặng ký cho chức chủ tịch nước Phong quốc.

Đột nhiên một ninja làng Cát ngay lập tức chạy đến. Hắn lập tức đưa miệng kề sát vào tai Pakura nói vài lời. Lập tức con mắt Pakura co rụt lại, đôi mắt nàng trở nên sắc bén và âm trầm. Tin tức này quả thực quá nặng ký đối với làng Cát. Nếu không xử lý, cuộc bầu cử nhất định có thể bị ảnh hưởng có khi là dừng hẳn.

“Ta đã biết!” Pakura đưa tay ra hơi phẩy phẩy. Ninja làng Cát hiểu ý gật đầu một cái lập tức lui về phía sau lưng đồng thời đứng cạnh Pakura.

Dường như đã có chuyện gì đó xảy ra. Hẳn là có người quấy phá cuộc tổng bầu cử này. Đối với việc này thì Naruto cũng không lạ lùng gì. Đôi mắt hắn lập tức híp lại và tỏ ra nguy hiểm: “Có người muốn phá hoại cuộc tổng bầu cử còn là...”

“Không... Là Akatsuki... ” Pakura nói rất nhỏ. Khu vực nàng rất trống vắng chỉ có được một vài ninja ở nơi này thôi. Nơi này bao gồm những khách quý. Đặc biệt chỗ mà Naruto và Pakura ngồi càng là cách biệt. Nếu có cũng chỉ có cao tầng làng Cát trong đó có cả Chiyo. Đôi mắt Pakura đảo qua một cái rồi khẽ nói: “Gaara đã bị Akatsuki bắt đi!”

“Hừ...” Đôi mắt Naruto lập tức trở nên lạnh lẽo. Hai bàn tay hắn nắm chặt lại và siết chặt với nhau: “Lại là Akatsuki. Đám người này đúng là tà tâm bất tử. Nếu như không phải vì cuộc tổng tuyển cử này, đám người đó sao có thể an ổn trong thời gian này. Đã bọn họ muốn chơi vậy chúng ta chơi với đám bọn họ đến cùng. Hừ...” Vẻ mặt Naruto đã biến trở nên âm trầm và lạnh lẽo hơn.

Phạch, phạch... Một con chim bay tốc độ cực nhanh. Nó vọt thẳng vào trong toà nhà làm việc Hokage. Lúc này nó đẫu lên một cái thanh chuyên dụng cho chim đậu. Nơi này chính là nơi nuôi nhốt những con chim đưa thư dùng để thông báo giữa các làng với nhau.

Mấy người ninja làng Lá đang chăm sóc cho những con chim đưa thư thì đột nhiên thấy được con chim đậu lên que đậu thì lập tức dừng lại. Người ninja làng Lá thấy say lưng con chim có đeo một cái cặp nhỏ thì vội vã chạy đến. Hình dáng con chim đập vào mắt ninja làng Lá làm cho hắn hoảng hốt hô lên: “Đ... Đây là Katamaru, con vật nhanh nhất làng Cát mà!” Hắn vội vã hô lớn: “Mau gọi đội giải mã đến đây ngay lập tức!”

Vừa hỏi thì hắn cũng lập tức kéo ra cuốn mật thư tiến vào một khu vực bí mật. Bàn tay đem cuốn mật thư kéo ra. Ninja làng Cát mở miệng nói: “Phái con vật này tới đây thì chắc chắn có chuyện gì xảy ra rồi!”

Người thiếu nữ đứng bên cạnh ninja làng Cát cũng có chút hoảng loạn: “Tôi hiểu rồi... Tôi lập tức giải liền! Xin chờ cho chốc lát!”

Phòng làm việc tiếp nhiệm vụ, Senju Tsunade nhìn về phía ba đứa nhóc ỉu xìu. Maito Gai đưa lên sờ sờ sau ót của mình nở nụ cười có chút gượng gạo. Hắn thấy được ba đứa ninja nhỏ dưới cấp của mình đang chán nản. Chính bản thân Maito Gai cũng hết làm nhiệm vụ này nổi. Hắn vội vã xin: “Ngài Đệ Ngũ, chúng tôi có thể đổi...”

“Sao!?” Một bàn tay Tsunade đưa lên chống má của mình, nàng liếc xéo nhìn về phía Maito Gai nói: “Anh có điều gì phàn nàn hả, Gai!?”

“Dạ không có...” Maito Gai đưa tay lên, dáng vẻ hắn trông có vẻ khó coi. Khuôn mặt hắn cũng theo đó trở nên giả vờ ngờ nghệch: “Ngài biết đấy, mấy nhiệm vụ này, bọn nhóc không được thích lắm. Ngài Đệ Ngũ có hay không?”

“Xem ra Hokage đệ ngũ...” Sai ở bên cạnh nở nụ cười. Nụ cười hắn quả thực cứng nhắc và có phần giả tạo: “Là một bà già khó tính!”

“Cái gì!?” Nghe được lời này vẻ mặt mệt mỏi Hokage đệ ngũ Senju Tsunade lập tức tỉnh táo lại. Ánh mắt nàng lập tức trở nên rét lạnh nhìn về phía Sai hỏi: “Thằng nhóc, ngươi vừa nói cái gì hả!?”

“Tôi vừa nói...” Dường như không cảm nhận được sát khí từ Senju Tsunade, người thiếu niên Sai lập tức muốn nói gì đó. Thế nhưng một cú đấm trời giáng đánh thẳng vào mặt Sai làm cho hắn ngã nhào trên mặt đất. Sai chỉ biết ụa một tiếng sau đó lăn dài trên mặt sàn và bất tỉnh.

Sakura cười gượng gạo thu lại nắm đấm của mình: “Xin lỗi sư phụ! Con sẽ dạy bảo lại tên ngốc này.” Trong lòng nàng đang gào thét lên: “Đồ ngốc! Sai, cậu chưa biết sư phụ đáng sợ thế nào nên mới dám nói vậy... Có biết từ già rất kiên kị với sự phụ không hả, hả, hả!?”

Rầm! Đột nhiên cánh cửa lập tức mở ra phát ra âm thanh vang lên. Kem theo đó là tiếng phát ra hoảng hốt của người thiếu nữ: “Nguy rồi... nguy rồi, ngài Hokage đệ ngũ...”

Cánh cửa để mở ra để lộ ra người thiếu nữ với vẻ mặt hốt hoảng và hơi thở gấp gáp. Senju Tsunade mở miệng nói chuyện: “Gì mà ồn ào vậy? Lại có người muốn phá hư cuộc tổng bầu cử ở Phong quốc hả? Ta không phải đã gửi người giúp bọn họ rồi sao?” Senju Tsunade lại phẩy phẩy tay nói: “nếu như bọn họ muốn người nữa, cứ nói chúng ta đã hết rồi!”

“Dạ không phải ạ...” Vẻ mặt thiếu nữ cố giữ bình tĩnh và làm hơi thở của mình trở nên bình thường hơn: “Làng Lá gửi đến tin tức vô cùng khẩn cấp. Hiện tại, Jinchuriki nhất vĩ Gaara của họ đã bị Akatsuki bắt giữ ạ!”

“Xem ra sự việc nghiêm trọng đây!” Senju Tsunade lập tức nheo mắt lại thầm nghĩ. Bàn tay nàng cuốn lấy một tờ giấy, đôi mắt màu nâu xinh đẹp trở lên sắc bén: “Nghe rõ đây, nhóm bao gồm Maito Gai, Rock Lee, Haruno Sakura và Sai. Ta giao cho các người nhiệm vụ mới. Lập tức đi đến làng Cát nắm rõ tình hình và thông tin về làng Lá. Sau đó hãy làm theo lệnh của làng Cát và yểm trợ cho họ.”