Đạo Chu

Chương 181




“Dan, cậu nhất định phải đánh bại được Mouryou…” Khuôn mặt Shion xuất hiện vẻ vui mừng. Bàn tay nàng đưa tay nắm chặt lấy chiếc chuông nhỏ của mình. Dưới ánh sáng lấp lánh, Shion thấy được linh hồn Mouryou đang dần dần được kéo ra khỏi cơ thể Mouryou. Chỉ cần một chút nữa thôi…

Chỉ cần một chút nữa thôi, Mouryou sẽ bị vĩnh cửu phong ấn trong bụng tử thần. Khuôn mặt Dan xuất hiện nụ cười thoả mãn. Mặc dù hắn lúc này rất mệt nhưng hắn thực sự rất vui vì Mouryou sẽ chết. Tin đoán hắn sẽ bị đâm xuyên ngực mà chết tuyệt đối không thể nào xảy ra. Điều đó chứng tỏ tương lai có thể bị thay đổi. Chẳng có số mệnh nào cả…

“Không, không…” Mouryou cảm giác được cả linh hồn của mình đang dần dần bị cánh tay tử thần lôi ra bên ngoài. Trong lòng hắn vô cùng hoang mang và sợ hãi. Hắn vội vã hô lên: “Mau… mau dừng lại! Chỉ cần ngươi dừng lại, ta có thể đáp ứng mọi điều kiện của ngươi. Ngươi không phải muốn con nữ pháp sư này sao, ta cho ngươi, ta cho ngươi là được chứ gì? Nếu như ngươi muốn vẫn chưa đủ, ta có thể giúp ngươi trở thành vua thế giới này. Chỉ cần ngươi dừng lại…”

“Chết đến nơi rồi, ngươi còn định dụ dỗ ta sao?” Dan cười nhạo một tiếng. Hắn cũng gắng sức tăng mạnh thêm sức mạnh của tử thần đem linh hồn Mouryou kéo ra ngoài cơ thể hắn. Không thể phủ nhận linh hồn Mouryou thực sự rất lớn, lượng chakra thực sự khổng lồ. Muốn lôi kéo linh hồn Mouryou ra khỏi cơ thể hắn quả thực giống như kéo một quả ta. Thế nhưng chỉ cần một chút nữa thôi, một tí xíu nữa thôi…

Rắc… Đột nhiên phía dưới mặt đất bắt đầu nứt ra. Uzumaki Karin dẫm trên mảnh đất bất ngỡ vỡ ra rơi xuống phía dưới dung nham. Chân nàng theo đó cũng bước hụt một cái. Dây xích theo đó cũng trùng lại. Cơ thể ngã nhoài về phía sau, nàng phản ứng không kịp thực sự hoảng hồn chỉ biết kêu lên một tiếng: “Aa…”

“Karin…” Cậu nhóc Dan thấy được Karin muốn rơi xuống phía dưới dung nham thì hoảng hồn lại. Dưới đôi mắt Byaku-Sharingan, Dan thấy được Karin không còn có chút nào chakra mấy. Nàng duy trì dây xích khoá chẳng qua dựa vào một cỗ ý chí. Hiện giờ sự tình xảy ra bất ngờ thực sự nàng làm phản ứng không kíp. Dây xích theo đó cũng thoáng lới lỏng lấy Mouryou.

Bản thân Mouryou chẳng khác nào vớt được cọng rơm cứu màng. Hắn hàng động ngay lập tức. Cái bản năng cầu sinh phải thôi thúc Mouryou làm gì đó. Chiếc xúc tu Mouryou trực tiếp quất mạnh ra với tốc độ nhanh chóng. Chỉ trong chớp mắt đó thôi…

Phanh! Chiếc xúc tu màu đen hắc ám đâm xuyên qua ngực Dan. Nó để lộ ra một cái lỗ lớn. Toàn bộ trái tim phổi và xương sống của Dan bị đánh nát. Máu tươi phụt ra từ miệng cậu nhóc. Cậu chỉ có thể bàng hoàng nhìn về phía bộ ngực của mình. Từng giọt máu ở bộ ngực của hắn chảy xuống phía dưới mặt đất phát ra từng tiếng tí tách nho nhỏ.

“Ngươi sẽ bị đâm xuyên ngực mà chết!” Lời Shion lần nữa văng vẳng bên tai Dan. Cậu bé vẫn nhớ được lần đầu tiên khi gặp Shion, nàng đã nói cậu nhất định sẽ chết. Không nghĩ tới Dan lại ứng nghiệm trong lúc này. Thực sự ý trời không có cách nào thay đổi sao?

Trong cơ thể Mouryou, Shion kinh hãi nhìn về phía này. Đến cuối cùng nàng phát ra tiếng gào tuyệt vọng: “Không…”

Rắc, rắc… Chiếc chuông theo đó rạn nứt thành những mảnh nhỏ. Đến cuối cùng chúng chỉ còn những mảnh trong suốt trong tay Shion. Đối mặt với hiện thực tuyệt vọng, Shion chỉ biết có thể ôm lấy đầu mình khóc thút thít. Đôi mắt nàng nhắm nghiền lại, mọi thứ đối với nàng lúc này đã chẳng có ý nghĩa gì. Vì nàng đã đánh mất tất cả…

Vụt! Chiếc xúc tua rút khỏi ngực cậu bé. Theo đó cậu bé trực tiếp thay đổi thân hình. Cơ thể dạng quỷ do sử dụng năng lượng tự nhiên nhanh chóng rút lại và hoà thành cơ thể một cậu nhóc bình thường. Âm thanh va chạm nho nhỏ khi cơ thể cậu bé ngã phịch xuống đất. Máu từ lỗ ngực rộng lớn chảy ra bên ngoài. Từ lỗ ngực cậu bé có thể thấy được xuyên qua bên kia. Cùng lúc đó con mắt cậu nhóc cũng mở to hết sức nhìn chằm chằm về phía Mouryou như chết không nhắm mắt.

“Đến cuối cùng hy vọng của ngươi cũng tán biến!” Mouryou phát ra tiếng cười rạng rỡ. Một tiếng cười mang theo phấn khích và cực kỳ điên cuồng: “Bây giờ ta có thể hợp nhất với ngươi làm một. Và ngươi sẽ chiêm ngưỡng chúng ta hợp hai làm một như thế nào! Ta sẽ để cho người tận mắt nhìn thấy tất cả những kẻ đã từng cố bảo vệ ngươi như thằng nhóc kia! Phải rồi, là ngày tàn của thế giới này mới đúng… Hahaha…”

“Thì ra mọi chuyện là như vậy…” Đôi mắt thiếu nữ đẫm lệ, nàng dung đôi mắt mông lung ngập tràn nước mắt nhìn vào nơi mê mang nhất: “Mình đã biết ngay từ đầu! Dân làng không phải chết! Đúng thế không mẹ…”

Một đoàn ánh sáng xuất hiện trước mặt Shion, âm thanh mang theo từ ái phát ra: “Shion…Mẹ muốn con được sống một cuộc sống yên bình…”

“Nhiệm vụ đó…” người nam nhân mặc y quan quỳ gối trước mặt nữ pháp sư xinh đẹp Miroku. Vẻ mặt hắn mang theo sợ hãi và ngập ngừng.

“Nếu Shion sử dụng sai sức mạnh đó, con bé sẽ còn trở thành mối đe doạ nguy hiểm hơn cả Mouryou.” Miroku nghiêm túc nói nhưng ở sâu trong ánh mắt nàng mang theo sự lo lắng và ưu phiền: “Không có lý do gì để dạy con bé cách điều khiển nó. Vì vậy ta đã dồn nén sức mạnh đó vào trong viên ngọc này. Và nếu có khả năng nó trỗi dậy, hãy sử dụng tính mạng của những người dân làng để ngăn không cho nó xảy ra.”

“Mẹ…” Shion đứng thẳng vươn tay ra trực tiếp hướng về phía đoàn ánh sáng đưa đi.

“Shion…” Âm thanh từ ái rơi vào trong tai Shion. Nàng cảm giác được cái cảm giác mềm mại, ấm áp và an toàn này. Cái cảm giác mà nàng rơi vào trong vòng tay người mẹ mà nàng yêu nhất. Giọng nói ôn nhu, trìu mến đó, cái cảm giác đó, cảm giác mà nàng không có cách nào quên, không có cách nào xoá đi trong tâm trí mình: “Mẹ, rất muốn bảo vệ con và tin tưởng vào con. Con có ghét mẹ không?”

“Không, con không có!” Nước mắt không thể kìm chế được ngân ngấn trong đôi mắt mắt xinh đẹp. Nàng có rất nhiều, có rất nhiều lời muốn nói với mẹ của mình. Nàng muốn kể cho mẹ mình những gì mình trải qua và mình đối với ba như thế nào. Rất nhiều, rất nhiều thứ nhưng tất cả những lời đó nàng chỉ nói được ra một lời: “Mẹ ơi, con yêu mẹ!”

“Hả, cái gì thế này?” Đột nhiên từ người Shion phát ra ánh sáng mạnh mẽ. Một ánh sáng thánh thiện đem Mouryou xua tán ra bên ngoài. Mouryou hoàn toàn giật mình vì sợ hãi. Hắn cảm giác được cả cơ thể mình đau đớn vì thứ ánh sáng này.

“Con hiểu rồi mẹ ơi…” Đôi mắt Shion nhắm nghiền. Ánh sáng thánh thiện từ người nàng toả ra: “Con phải dung sức mạnh này vào việc gì. Khai!” Một vệt săm nhỏ trên trán nàng xuất hiện. Theo sau đó ánh sáng lan toả khắp nơi. Nó chói sáng giống như ánh mặt trời. Nó đem Mouryou đang bao bọc cơ thể nàng đánh dạt ra.

Mái tóc Shion tung bay trong gió, trên mặt nàng xuất hiện những hình săm. Trên đầu xuất hiện một quầng sáng hình tròn, nàng lúc này giống như một vị nữ thần hạ phàm. Toàn thân được báo phủ trong ánh sáng ấm áp và thánh thiện, giọng nói nàng mang theo đầy cảm xúc phúc tạp: “Bao nhiêu nữ pháp sư đã hi sinh đến tận bây giờ? Mình có thể nghe thấy giọng nói của những người trẻ tuổi… Phải rồi, đã rất lâu rồi!”

“U, ụa…” Mouryou cảm giác được ánh sáng thánh thiện làm cho hắn bỏng rát. Hắn hét len từng tiếng đau đớn kèm theo cảm xúc sợ hãi: “Ta… ta biết rồi! Cái chuông đó ẩn chứa sức mạnh thật sự của ngươi!” 

“Đã kết thúc!” Đôi mắt nàng dưng dưng nước mắt: “Dan, cậu có nghe tôi chứ? Không lâu sau đó, có lẽ tôi sẽ được gặp lại cậu rồi. Hức… đây là định mệnh của tôi!” Mí mắt nàng nhắm lại một chút, giọng nói cũng theo đó hờn dỗi: “Cậu cũng nói dối! Cậu không nói phải bảo vệ tôi sao? Vậy tại sao cậu lại chết trước tôi chứ?” Một làn ánh sáng trực tiếp lan tràn phát ra làm cho Mouryou phát ra tiếng thảm thiết. Thế nhưng Shion chẳng quan tâm, giọng nói đau thương: “Cả hai ta sẽ cùng tan biến!”

Phập! Một âm thanh làm cho thiếu nữ giật mình khựng lại. Ánh sáng cũng vì đó tản đi. Một thanh kiếm phát ra ánh sáng màu vàng sáng chói đâm xuyên trực tiếp xuyên quang qua trước mắt của nàng. Nàng còn chưa hoảng hồn tỉnh lại thì một cánh tay khổng lồ trực tiếp đâm nhập vào bên trong.

“A…” Shion giật mình hét lên một cái. Trong giọng nói mang theo bàng hoàng sợ hãi và nàng bị lôi mạnh ra khỏi cơ thể Mouryou.

“Cô nói ai chết đấy hả?” Con mắt Shion mở to hết cỡ nhìn về phía cảnh này. Dan hoàn hảo đứng ở trước mặt Shion. Thằng nhóc được bao bọc xung quanh một người khổng lồ màu vàng hơi trong suốt và chỉ có nửa thân hình mà thôi. Dan châm chọc nói: “Nữ pháp sư ngu ngốc này…”

“Aaa….” Mouryou phát ra một tiếng hét thảm một cái. Hắn giác được vô cùng sợ hãi.

“Cô chẳng phải chắp nhận cái định mệnh chó má nào đâu!” Cậu nhóc đem cô bé vọt thẳng vào bên trong Susanoo. Dan cười một cách cực kỳ tự tin: “Mouryou, ngày hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.”

“Không… không… sức mạnh của ta, linh hồn của ta…” Mouryou liên tục dãy dụa. Nó phóng ra một đám xúc tu đánh vào phía Dan nhưng đều bị Susanoo đập bay. Thanh kiếm màu vàng vẫn đâm xuyên qua cơ thể Mouryou. Một đoàn năng lượng dần dần theo đó vọt vào cơ thể Dan.

“Chết tiệt…” Dan thở ra một hơi, giọng nói non nớt của cậu phát ra: “Năng lượng Mouryou thật quá sức chịu đựng với cơ thể mình.” Bàn tay cậu nhóc đưa lên che mắt của mình nhưng hai hàm răng đã nghiến chặt lại đem đau đớn nén trong lòng mà không rên lên tiếng. Thân thể Dan cũng vì chịu đựng quá lớn mà run lên bần bật.

“A…” Đột nhiên Dan cảm giác được toàn thân thư thái. Ánh sáng thánh thiện đập vào mắt Dan làm cho hắn quay đầu lại. Khi đó cậu nhóc thấy được Shion phát ra ánh sáng lập loè, bàn tay nàng khẽ chạm lên vai nhỏ bé của cậu nhóc. Một nguồn năng lượng nhu hoà tiến vào giải đi áp lực trong cơ thể cậu nhóc. Nó cũng bị cậu nhóc hấp thu một chút. Khoé miệng Dan theo đó nhếch lên: “Cảm ơn cô, Shion!”

“…” Nụ cười nhẹ trên khuôn mặt nàng: “Cảm ơn cậu, Dan!” Mặc dù Dan cũng không hiểu lắm tại sao nàng lại nói ra câu cảm nhận như thế.

Hống! Susanoo phát ra tiếng rống rận. Nó càng toả ra ánh sáng mạnh mẽ và thanh kiếm theo đó trực tiếp mở rộng đâm xuyên sâu vào cơ thể Mouryou hơn nữa. Mouryou chỉ có thể phát ra tiếng rống giận: “Không…” Tiếng rống mang theo cả sự tuyệt vọng và bất lực.