Đạo Chu

Chương 167




Trong một hẻm núi có cắm đầy bùa nổ ở hai bên sườn. Đoàn binh lính tượng đất đang hàng nghìn, hàng vạn đang xếp thành từng hàng ngay ngắn chỉnh tề đi xuống dưới. Chúng dường như không thèm để ý đến những tấm bùa nổ đang treo lư lửng bay phấp phới trên đầu chúng.

Bùm, bùm, bùm… Những chiếc bùa nổ được gắn trên thanh kunai trực tiếp phát nổ. Chúng nổ giống như một cái bánh pháo được đốt trong lễ cưới. Theo đó một đám đất đá vỡ ra từ hai bên thành vách đá. Những viên đá to khổng lồ mà ba bốn người ôm từ trên cao đập vào đoàn binh lính tượng đất.

“Có tác dụng sao?” Một người thanh niên môi dầy đeo băng tràn làng Sương Mù quay ra nhìn thanh niên bịt mắt tóc trắng làng Lá hỏi: “Cần thiết phải như vậy sao? Chúng khá yếu! Chi bằng để tôi đưa cho chúng một lễ tang tuyệt vời!”

Người thanh niên tóc trắng làng Lá khẽ nheo mắt lại nhìn xuống phía dưới: “Có vẻ như không có hiệu quả!” Đoàn binh lính tượng đất vẫn tiếp túc hướng về phía trước. Đôi mắt người thanh niên nhăn lại càng sâu hơn: “Có vẻ cách duy nhất ngăn chặn được bọn chúng là nữ pháp sư của Quỷ quốc bằng thuật Phong Ấn.”

Người thiếu nữ mặc quần áo nữ pháp sư đứng trên tầng lầu. Nàng nhìn xuống phía dưới, một đoàn người đang tập trung lại với nhau. Lúc này, người thanh niên tóc nâu đã đứng trước chỉ huy mọi người. Hắn bình tĩnh giải thích: “Chúng ta sẽ hộ tống ngài Shion tới Phong Ấn Mộ! Những ai sẵn sàng hi sinh tính mạng vì công chúa nên đi theo tôi! Mọi người hiểu rõ không?”

“Tôi sẽ đi, tôi cũng thế…” Âm thanh hưởng ứng rơi vào trong tai thiếu nữ làm cho nàng ngẩn người. Trái tim nàng giống như siết lại thật chặt khiến cho nàng không có cách có thể thở nổi. Trên đôi mắt của nàng đã mang theo chút ướt át. Bàn tay nàng nắm lại đặt ở ngực của mình, một quả cân như được đặt ở nơi này khiến nàng hít thở không thông.

Vẻ mặt Shion theo đó cũng trở nên kiên định hơn. Nàng bước tới căn phòng chờ và mở ra cánh cửa. Lúc này không khí trong căn phòng có vẻ nặng nề. Cậu nhóc ôm đầu tựa vào bức tường nghỉ ngơi, người nam nhân trung tuổi cúi đầu đưa tay sờ trán với vẻ mặt phiền muộn, người thiếu niên nuôi chó nghiến răng nghiến lợi nắm nắm đấm nhìn về phía cậu nhóc, người thiếu nữ tóc đỏ quay đầu đi chẳng thèm quan tâm, người thanh niên mắt trắng chăm chú quan sát nam nhân trung tuổi, người thiếu niên đưa ngón tay gẩy kính đen mình và con chó thì nằm gục một chỗ thè lưỡi ra.

“Các ninja, chúng ta khởi hành ngay!” Người thiếu nữ quay đầu ra lệnh đối với đoàn người. Sau đó nàng chẳng thèm để ý đến đoàn người có đang theo sau mình không: “Đi theo tôi!” Vẫn cái mệnh lệnh như vậy. Đoàn người đi cửa ra ngoài bằng cửa sau của đền thờ. Họ thấy được một hàng rào cùng một cái cửa gỗ lớn che chắn khu vực thác nước.

“Thằng nhóc… ngươi sắp chết rồi!” người thiếu niên đi cùng con chó mở miệng lên tiếng hỏi: “Thế nào? Rất sợ hãi sao? Cậu nhóc, ngươi mới trở thành ninja nên không biết chết là như thế nào nhỉ? Ngươi sẽ bị người đâm xuyên qua bụng, máu tươi theo đó chảy ra dòng dòng. Cả người ngươi sẽ bị mất máu mà hôn mê. Ngươi lúc đó sẽ chẳng còn nhìn rõ được gì… những ảo giác sẽ xuất hiện. Ngươi có thể nhìn thấy những người chết, những người hay con vật ngươi đã giết đang cười khúc khích nhìn về phía ngươi…” Kiba cố gắng miêu tả những huyễn cảnh đáng sợ nhất đối với cậu nhóc. Thế nhưng cậu nhóc chẳng thèm quan tâm. Kiba chỉ thẳng ngón cái của mình: “Nếu ngươi sợ chỉ cần đứng sau ta thôi, ninja làng Lá chúng ta sẽ không để đồng bạn của mình chết đâu!”

“Ngươi bớt nói chuyện đi!” Cậu nhóc ôm ngực khẽ liếc nhìn về phía Kiba: “Lỗ tai của ta sắp bị ngươi phiền chết rồi!”

“Cái gì?” Người thiếu niên Kiba nắm chặt nắm đấm rồi lại nghiến răng thật chặt. Lúc này, cánh cửa gỗ đã mở ra và đám người bước vào bên trong. Ao cũng đi phía sau đem cánh cửa gỗ đóng lại.

“Đường cụt!” Ngón tay Aburame Shino đưa lên gẩy mắt kính của mình. Hắn nhìn thẳng về phía thác nước, không có bất cứ đường đi nào ở nơi này cả.

“Đây là thác nước nơi mà tôi tự thanh khiết mình vì là nữ pháp sư.” Người thiếu nữ mở miệng nhàn nhạt đáp lại. Nàng vẫn tiếp tục bước chân về phía thác nước: “Có một lỗi đi đằng sau nó.”

“Cô có chắc là để mặc Taruho lại như vậy không?” Aburame Shino hiếm khi mở miệng nói chuyện: “Anh ấy là thuộc hạ trung thành của cô. Cô yên tâm đi một mình với chúng tôi sao?”

“Tôi là nữ pháp sư của ngôi làng này.” Người thiếu nữ bình thản trả lời: “Tôi có thể bỏ mặc người hầu của tôi lại nếu tôi thích!!” Nàng theo đó cũng tiến vào đến gần thác nước.

Roạt! Cánh cửa gỗ được đẩy ra, người thanh niên Taruho bình tĩnh cung kính nói: “Ngài Shion, chúng ta có thể…” Thế nhưng khung cảnh bên trong hết thảy còn không có ai. Ở bên trong đó không có bất cứ ai cả. Taruho lúc này mới giật mình kinh hãi.

“Ngài Shion đâu!?” Một người binh lính lên tiếng hỏi. Lúc này thì Taruho mới bàng hoàng tỉnh lại.

Vụt, vụt, vut… Đoàn người ninja mang theo nữ pháp sư giống như con sóc nhún nhảy trên những cành cây lớn. Kiba thì ngồi lên trên con chó màu trắng thích ý theo sát đoàn người. Hắn cũng không cần phải di chuyển như đám người vì con thú thân cận đã thay hắn làm điều này.

Thiếu nữ Shion dùng hai tay ôm lấy cổ thiếu nữ tóc đỏ hung, vẻ mặt nàng khó chịu khi nói chuyện: “Cô cõng thật là không thoải mái tí nào! Cô nên học cách làm thân hình cô nữ tính hơn đi!” Vừa nói thì khoé miệng nàng hất lên chẳng thèm quan tâm đến thiếu nữ tóc đỏ hung.

Karin cảm giác được như có hàng trăm hàng nghìn mũi tên đâm xuyên qua trái tim của mình. Trên trán nàng gân xanh nổi lên, bàn ty nàng nắm thành nắm đấm giận dữ nói: “Con chó!”

Phập! Bất chợt một mũi tên phóng ra lập tức chắn trước đám người. Nó đâm trúng chiếc cây khổng lồ lập tức làm cho đám người cảnh giác. Họ ngay lập tức dừng lại nhảy xuống phía dưới. Lúc này, gân xanh của Hyuuga Hoheto, Ao không cùng hẹn mà cùng mở ra.

Người thiếu niên tóc nâu đeo cung sau người theo đó xuất hiện trước mặt đám người, mấy người ngạc nhiên nói: “Anh Taruho!?”

Sự xuất hiện người thanh niên làm cho Shion vô cùng tức giận. Bàn tay cô nắm thành nắm đấm và cô giận dữ quát lên: “Cái gì thế này?”

“Nhiệm vụ của tôi là phải luôn trông chừng bảo vệ công chúa, thưa ngài Shion!” Người thanh niên xách theo cây cung đi tới gần bình tĩnh trả lời.

Điều này dường như càng chọc giận thiếu nữ hơn, nàng gạt tay lớn tiếng quát lên: “Ngươi chỉ càn trở vướng đường mà thôi!” Ngón tay chỉ nàng chỉ thẳng về phía sau: “Trở về làng đi!”

“Xin thứ lỗi!” Người thanh niên lập tức phủ quyết: “Tôi không thể nào đồng ý với mệnh lệnh này, ngài Shion!”

“Về đi!” Shion lại giận dữ nắm thành nắm đấm quát lên. Người thanh niên lại lắc lắc đầu, thiếu nữ càng giận dữ quát nạt: “Ta bảo ngươi về đi là người phải trở về!” Đến cuối cùng hai người cãi cọ nhau không có kết quả. Taruho vẫn theo đoàn người đi thẳng về phía Đầm Lầy quốc.

Lúc này, tại một nơi khác, một thiếu nữ tóc hồng tung ra một quyền cực mạnh đánh lên một bộ giáp sắt. Trước sức mạnh khủng bố của thiếu nữ, bộ giáp sắt khổng lồ trực tiếp bị đấm bay. Nó va chạm vào tảng đá lớn phát ra âm thanh vang dội: “Oanh!” Một tiếng nổ lớn vang lên, đá vụn bắn tung toé trước mặt thiếu nữ. Hai tay nàng nắm thành nắm đấm, nàng mở miệng nói: “Hừ…”

Phanh! Một cú va chạm giữa hai người một thiếu niên tóc đen quả đầu dưa hấu mặc đồ nịt màu xanh lá cùng với một thiếu niên tóc vàng mặc bộ quần áo giáp sắt đeo mũ sắt. Cú va chạm phát ra tiếng nổ lớn khiến cho cả hai người thiếu niên trực tiếp rơi xuống phía dưới con sông ở phía dưới.

“Ngực người thiếu niên đó…” Ở cách đó khá xa, một người thiếu niên tóc vàng dùng tay đặt trên thân cây. Đôi mắt hắn biến thành màu đỏ với ba viên câu ngọc xoay trong, huyệt hai thái dương xuất hiện gân xanh. Khoé miệng hắn nhếch lên: “Viên đá đó có chứa một loại năng lượng kết tinh mạnh mẽ. Hơn nữa, nó còn tràn ngập chakra không kém chakra mình chút nào. Thứ đó thật quen thuộc lại xa lạ. Nó rốt cuộc là thứ gì…”

Dường như rơi vào trại thái suy tư thật lâu, người thiếu niên tóc vàng khẽ lẩm bẩm: “Mình nhất định phải điều tra xem viên đá đó rốt cuộc là thứ gì. Hơn nữa, nó có liên quan gì tới cái thứ con rối này…” Người thiếu niên quay ra nhìn sang ở bên cạnh hắn là một bộ áo giáp được tháo rỡ thành từng phần. Không có bất cứ người nào ở bên trong con rối này cả.

Đôi mắt người thiếu niên híp lại, thân thể hắn theo đó chìm vào trong đất. Cả cơ thể hắn dung nhập vào trong đất mà không để lại bất cứ dẫu tích gì. Mặt đất vẫn là nguyên dạng như vậy không có bị biến đổi trở nên sần sùi hoặc gồ gề hay lỗi lõm, không vết tích.

Trời trở nên tối hơn, đoàn người nữ pháp sư dừng lại trên một đỉnh nủi. Hyuuga Hoheto đứng ở trên mỏm đá, hắn mở ra Byakugan quan sát rừng cây cùng với khắp nơi xung quanh. Đôi mắt hắn cũng theo đó trở nên ngưng trọng hơn: “Không một dấu hiệu nào của kẻ thù!” Byakugan được điều động hết cỡ lên gân xanh nổi cực kỳ dữ tợn và rõ ràng. Người thanh niên quay ra nhìn về phía đám ninja làng Sương Mù hỏi: “Chúng ta sẽ cắm trại ở đây. Các vị có ý kiến gì không?”

“Chúng tôi không có bất cứ ý kiến gì cả!” Ao trầm giọng một chút, hắn quay ra nhìn về phía hai người nữ pháp sư Shion và hầu cận Taruho nói: “Xem ra họ cũng đã khá mệt rồi! Chúng ta cần dưỡng sức lấy tinh thần chuẩn bị mọi việc. Để đảm bảo an toàn chúng ta cần phải chia ca ra để canh chừng được chứ. Đôi tôi có ba người và đội anh cũng có ba người. Vừa lúc ghép thành một cặp, tôi và anh sẽ tạo thành một đôi. Bọn nhỏ cũng vừa thành hai đội hai người! ”

“Vậy được rồi…” Hyuuga Hoheto đồng ý gật đầu. Dù sao hai đội vốn không phải cùng một làng. Đề phòng đối phương là cần thiết. Tổ đội tổng cộng chia làm ba đội, hắn một jounin cùng với một jounin làng Sương Mù, hai người còn lại vừa thấu với hai người làng Sương Mù. Vừa đảm bảo an toàn vừa đề phòng lẫn nhau. Hoheto quét qua đám người nói: “Chúng ta có thể chia làm ba đội thay phiên canh chừng…”

“Karin…” Cậu nhóc Dan quay ra nhìn về phía Uzumaki Karin rồi nói: “Họ thực sự đã mệt mỏi rồi. Đi lâu như vậy, nữ pháp sư cũng cảm giác được mệt mỏi. Cô là ninja y thuật giúp cô ấy một tay đi. Kẻo ngày mai chúng ta chậm trễ thì phiền lắm! Hơn nữa, cô không muốn xong chuyện này sớm trở về sao?”

“Hừ…” Nghe thế thì Karin khó chịu hừ lạnh một tiếng. Nàng tiến về phía thiếu nữ Shion và người hầu cận Taruho. Hiện tại, Taruho đang phải vì Shion nắn bóp bàn chân vì chân cô đã xứng khá lớn.

“Ta không sao hết!” Vậy mà thiếu nữ không có lãnh tình. Bàn tay nàng nắm lại, vẻ mặt đầy cao ngạo đạp trả: “Mà ta cũng không cần cô ta giúp ta!”

“Ngài Shion…” Người thanh niên Taruho không đành lòng đáp lời: “Sử dụng thuật phong ấn là một thử thách về sức lực.” Đối mặt với ánh mắt kiên quyết người thanh niên, Shion cũng theo đó buông lỏng xuống: “Mong công chúa hãy thư giãn. Họ là những ninja giúp đỡ chúng ta, cô ấy là một ninja y thuật. Ngài hãy để cho cô ấy xem cho ngài tất cả vì sức khoẻ của ngài.”

“Hứ…” Thiếu nữ Shion hất cằm đi. Bộ dạng này làm cho Uzumaki Karin hận đến nghiến răng nghiến lợi. Tuy nhiên Uzumaki Karin vẫn tiến tới vì thiếu nữ chữa trị đôi chân, lưu thông máu. Chỉ thấy bàn tay Karin sáng lên ánh sáng màu xanh tuyệt đẹp khi đưa lên bàn chân Shion. Một cảm giác mát mẻ truyền đến làm cho Shion cảm giác thư thái. Theo đó cảm giác mát mè biến thành dễ chịu và ấm áp.

“Không tồi đâu, y thuật cô không tệ! Nó không giống như thân thể cô chút nào!” Shion mở miệng lại độc mồm độc miệng làm cho Karin hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hiên tại, Shion hất hàm sai khiến: “Ta đối rồi! Đem thức ăn tới cho ta đi!”

“Hừm…” Trong lòng Karin nghiến răng kèn kẹt: “Con đó càng hống hách hơn từng phút. Thật muốn bóp chết con nhỏ đó! Không được, mình phải nhịn, phải nhịn…”