Đạo Chu

Chương 162




Mặt trời xua tan đi giọt sương cuối cùng bao phủ lên ngôi làng Sương Mù xinh đẹp này. Trên một mảnh đất trống, người thiếu niên tóc vàng đang ôm ngực tựa lưng vào thân cây lớn nhắm mắt trầm tư. Ở bên kia cây cũng là một cậu nhóc có mái tóc màu đen ôm hai tay trước ngực cũng nhắm mắt trầm tư. Thực sự bộ dạng hai người khác nhau nhưng hành động cùng với khí chất hai người quỷ dị giống nhau đến lạ lùng.

Ở bên cạnh người thiếu niên là thiếu nữ tóc đỏ rực ríu ra ríu rít như con chim non bên cạnh hắn. Thực sự làm cho hắn không thể nào yên tĩnh được. Sự ồn ào của người thiếu nữ làm cho người thanh niên tóc đen mắt đỏ đang ôm ngực cõng thanh đao tựa lưng ở nơi xa khá chịu mở miệng nói: “Karin, cô thật là ồn ào đấy biết hay không hả? Nam nhân không ai thích nữ nhân nói nhiều như vậy đâu!” 

“Cái gì?” Người thiếu nữ giống như con mèo nhỏ bị đạp thẳng cái đuôi. Bàn tay nàng nắm thành nắm đấm, gân xanh dữ tợn xuất hiện. Trong lòng nàng thầm mắng một tiếng: “Khốn kiếp, có hai cái bóng đèn ở đây! Mình chẳng có thời gian ở bên cạnh Dan-kun nữa!” Ngón tay nàng chỉ thẳng về phía người thanh niên kia nói: “Con trai, ngươi thật nhiều chuyện đấy biết không hả?”

Nghe thấy thế thì Zabuza lập tức gân xanh để lộ. Đây mãi là lỗi đau lớn nhất trong lòng Zabuza. Cơ thể gốc của Zabuza quả thực chính là con của Karin. Nếu xét về mối quan hệ thuyết thống thì Zabuza là con trai của Uzumaki Karin. Đặc biệt khi mà Karin chống hai tay ở eo dùng giọng nói giễu cợt Zabuza nói: “Ta nói có gì sai sao?”

“Dan, tôi chém cô ta chết không có vấn đề gì chứ?” Momochi Zabuza đưa ra thanh đao lớn ở sau lưng ra. Mũi đao chỉ thẳng về phía thiếu nữ tóc đỏ rồi cười gằn một tiếng: “Dù sao cậu cũng có thể sống lại cô ta mà. Tôi chỉ cần chém cô ta một phát thôi là đủ!”

“…” Uzumaki Karin lập tức bĩu môi khinh thường nhìn về phía Zabuza. Tuy nhiên hành động nàng lấp sau lưng Naruto lại bán đứng chính bản thân nàng. Ánh mắt nàng mang theo đề phòng nhìn về phía Zabuza. Mặc dù chết có thể được Naruto hồi sinh thật, có thể vĩnh trú thanh xuân và vú cũng có thể to hơn, eo thon hơn, đùi thẳng dài hơn…. Thế nhưng mất đi khả năng làm mẹ, nàng tuyệt đối không muốn.

“Đừng đùa nữa, Zabuza…” Naruto mở ra đôi mắt nhìn về phía Zabuza cùng với Karin: “Còn cô nữa Karin. Cô cũng không còn là trẻ con nữa đâu. Mà họ cũng đến rồi! Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ vào đất liền. Lần này có nhiệm vụ quan trọng cho hai người đấy!”

“Hừ…” Hai người không hẹn mà đồng thời hừ một tiếng. Zabuza vẫn là ôm ngực cao ngạo như vậy. Uzumaki Karin thì không còn giống như con chim non ríu rít bên cạnh Naruto nữa. Điều này làm cho Naruto thanh tĩnh một chút. Đôi mắt Naruto nhìn thẳng về phía trước, một đám người trong lúc này xuất hiện trước mặt Naruto.

“Ngài Dan… Chúng tôi đã đến!” Ao vẫn mặc một bộ quần áo màu xanh quen thuộc. Hắn mang theo đám thất kiếm làng Sương Mù đi tới. Đến bây giờ thất kiếm làng Sương Mù cũng chỉ có sáu người. Xem ra muốn đạt được Samehada nhận làm chủ nhân tương đương không dễ. Đám thất kiếm đối với Naruto cực kỳ cung kính đặc biệt sau sự kiện hắn cứu đám thất kiếm này. Tất cả đều cúi chào hành lễ đối với Naruto.

“Mọi người hẳn đã biết nhiệm vụ lần này!” Naruto âm thầm gật đầu một cái. Hắn nở nụ cười dịu dạng hiền hoà: “Tôi sẽ đưa mọi người đến Quỷ quốc. Mọi người cần phải nghe theo mệnh lệnh của Ao. Nhớ lấy, không nên hành động theo cảm tính. Đặc biệt đừng quá hiếu thắng!”

“Chúng tôi đã biết!” Đám thất kiếm làng Sương Mù ngoan ngoãn đáp lời. Chỉ duy chỉ có Raiga khó chịu mở miệng hỏi: “Ngài Dan, ngài có suy nghĩ nhiều quá không thể. Chẳng qua chỉ là một đám rối đất thôi mà. Tôi sẽ đưa cho chúng một lễ tang hoàn mỹ nhất bằng thanh Lôi Nha này!” 

“Im lặng đi, Raiga!” Ao lập tức liếc mắt nhìn về phía Raiga, giọng quát lên với điệu bộ tức giận: “Anh không còn nhỏ đâu. Đã ba mươi tuổi rồi đừng cư xử như trẻ con như vậy!” Raiga nhất thời liếc mắt nhìn về phía Ao rồi hừ lạnh một tiếng nhưng cũng cúi đầu thấp không có dám nói chuyện. Ao lúc này mới hài lòng quay ra nhìn về phía Naruto cười nói: “Ngài Dan, phiền ngài rồi!”

“Hà… mỗi người chạm vào nhau đi, chúng ta cần liên kết với nhau mới có thể sử dụng Phi Lôi Thần Thuật được!” Naruto cảm giác đầu to như cái đấu. Hắn cũng đã cạn lời với đám thất kiếm làng Sương Mù này rồi. Đám người này giống như một đám ngu ngốc, thân xác to như con trâu mà óc thì như quả nho vậy.

“Vâng!” Đoàn người cũng bắt đầu đưa tay lên chạm vào nhau. Naruto cũng đưa tay bắt vào vai Ao nhưng ngay sau đó thiếu nữ Karin lập tức ôm trầm lấy Naruto. Vẻ mặt vui thích không thôi. Điều này làm cho Naruto không nhịn được nhăn mày lại thật sâu.

Zabuza đang muốn chạm vào người Karin thì cô nàng đưa tay ra trực tiếp đập bay cánh tay hắn. Vẻ mặt nàng giận dữ quát lên: “Đừng động vào tôi, chỉ có Dan mới có thể chạm được vào cơ thể tôi mà thôi!” Naruto lại một lần nữa đầu to như cái đấu và cạn lời để nói. Thấy vậy, cậu nhóc Dan bất đắc dĩ đi tới. Hắn vươn bàn tay cầm lấy cánh tay Naruto sau đó tay còn lại cầm lấy tay của Zabuza.

Vụt! Thân ảnh Senju Tobirama loé lên, hắn trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh Naruto. Khi mà bàn tay Tobirama đưa lên chạm vào cơ thể Naruto. Đám người Naruto lập tức biến mất tại vị trí nơi mà họ đang ở.

Bầu trời âm u, gió rét rít lên từng cơn. Trên một khu vực đất trống rộng rãi. Một đám tượng binh lính đứng hiên ngang tỏ vẻ cung kính đối với một người tóc đen đang ngồi khoanh chân phía trước. Mấy chiếc cọc cắm chặt trên đất và chiếc bạt được căng ra dùng để chắn gió rét. Những cây đuốc lớn đang phát ra ánh lửa lập loè.

Người nam nhân ngồi trên chiếc ghế gỗ, giọng nói hắn vang lên nhè nhẹ: “Các ngươi đâu, Tứ Đại!”

“Chúng tôi luôn có mặt hầu hạ ngài!” Người thanh niên có mái tóc màu hồng mặc y phục màu trắng lập tức xuất hiện. Hắn cực kỳ cung kính hành lễ trước người nam nhân ngồi trên ghế này. Theo sau là ba người khác lập tức vọt tới bên cạnh hắn và trực tiếp quỳ xuống.

“Ta muốn các ngươi đến Quỷ quốc ngay lập tức.” Người nam nhân với vẻ mặt hơi âm trầm, đôi mắt híp lại nhè nhẹ: “Giết con bé pháp sư đã được truyền dạy thuật phong ấn.”

Người thanh niên tóc hồng cầm đầu hơi trĩu mắt lại rồi gật đầu: “Rất sẵn lòng, thưa ngài!” 

“Mang chúng theo cùng!” Bất chợt người nam nhân đưa bàn tay trắng nhợt nhạt lên. Theo sau đó một đám trùng dài màu nâu đen nhúc nhích vọt ra khỏi ống tay áo người nam nhân này. Chúng bó lổm ngổm dưới đất sau đó trực tiếp phóng về phía người thanh niên tóc hồng. Chúng chui thẳng vào cơ thể người thanh niên thông qua làn da cánh tay và cổ. Điều quỷ dị là chúng chui vào hết mà không để lại vết rách nào cũng chẳng có máu đỏ chảy ra. Người nam nhân tiếp tục nói: “Ngươi là đứa duy nhất có thể kiểm soát được bọn chúng.”

Đôi mắt người thanh niên tóc hồng bắt đầu mở lớn và phát ra ánh sáng màu đỏ kèm theo nụ cười tà ác trên mặt hắn. Người nam nhân tóc đen thấy vậy hơi cúi đầu một chút, ánh mắt cũng theo đó trở nên sắc bén: “Giờ thì biến!” Bốn tên ninja theo đó mất hút ngay trước mặt người nam nhân tóc đen. Đến bây giờ hắn mới gục sang một bên ghế, cánh tay phải liên tục run lên bần bật. Hắn phải dùng cánh tay trái giữ lại cánh tay phải để nó không run lên. Giọng nói hắn cũng trở nên đặc biệt âm trầm: “Và nhanh lên.”

“Bác à, ngươi có thể nhanh hơn một chút được hay không?” Cậu nhóc Dan đang ôm ngực của mình nhìn về phía Ao. Vẻ mặt cậu nhóc đã không kiên nhẫn được nữa rồi. Giọng hắn mang theo khó chịu nói: “Nếu chúng ta muộn hơn một chút, e rằng nữ pháp sư đã bị đám binh lính ma quỷ đó xử lý rồi!”

“Được rồi!” Ao có chút chưa đã thèm. Hắn quay đầu về phía đám tân binh thất kiếm làng Sương Mù mắng: “Các ngươi đã nghe rõ hay chứ hả?”

“Rồi, rồi…” Đám người lập tức liên tục gật đầu như gà mổ thóc.

“Hà…” Ao đưa tay lên sờ trán của mình, vẻ mặt của hắn mang theo buồn bã: “Thật sự là… đám nhóc này làm cho tôi không yên tâm được.”

“Chúng ta có thể đi được chưa hả?” Uzumaki Karin giận dữ, hai tay chống eo. Vẻ mặt của nàng trông vô cùng khó coi giống như có ai thiếu nợ nàng không trả tiền. Nàng mở miệng nói chuyện: “Chúng ta không nhanh đi bảo vệ nữ pháp sư sao? Chỉ có cô ta mới có thể phong ấn được Mouryou thôi đấy! Kẻo cô ta chết bây giờ!”

“Được rồi!” Ao thực sự không tình nguyện lập tức theo cậu nhóc Dan cùng với Uzumaki Karin rời đi. Đám người thất kiếm làng Sương Mù nhìn thấy Ao rời đi thì ngay lập tức thở ra một hơi thật dài. Bọn họ xoay người rời đi tiến về chiến trường nơi đang giao đấu với đám binh lính ma quỷ.

“Cậu nhóc, cậu được chứ?” Ao không biết thế nào khi di chuyển đến những cành cây, hắn đi song song với cậu nhóc Dan. Ngay sau đó là một đôi Sharingan với ba câu ngọc đập vào mắt Ao. Nhất thời Ao ngậm miệng lại vẻ mặt mang theo chút kinh hãi. Ngay sau đó hắn nuốt một ngụm nước bọt lại. Đặc biệt khi thấy được huyệt thái dương Naruto xuất hiện gân xanh. Vẻ mặt Ao mang chút bàng hoàng thầm nghĩ: “Đó là…” Theo sau huyệt thái dương bên mắt phải hắn xuất hiện gân xanh.