Đạo Chu

Chương 161




Mặt trời mọc ở phía đằng đông, ánh sáng ấm áp nó chiếu lên một ngôi làng đang bị bao phủ bởi sương mù. Mặc dù ánh sáng mặt trời rực rỡ đỏ tươi như vậy nhưng muốn xua tan đám sương mù bao quanh ngôi làng cũng không thể nào lập tức xua tan. Nó cần vài giờ đồng hồ mới may mắn đem giọt sương cuối cùng biến mất.

Cạch! Cánh cửa đỏ bị người theo đó mở ra, một người thiếu niên tóc vàng đẹp trai bước vào bên trong. Một người bưng theo khăn rửa mặt, chậu nước ngay cả bàn trải đánh răng và lược. Mọi thứ khá là đầy đủ kèm theo cả một hộp bento nho nhỏ. 

Cạch! Bàn tay đẩy cánh cửa đỏ đóng lại, người thiếu niên nhìn thẳng về phía trước. Một thiếu nữ xinh đẹp tóc đỏ hung đang ngồi ở trên bàn làm việc, đôi mắt lim dim nàng vừa xem công văn vừa hơi gật gù. Đôi mắt thâm quầng của nàng cho thấy được nàng không có ngủ được tốt. Thấy được điều này thì người thiếu niên hơi cau mày lại, vẻ mặt mang theo khó chịu.

“Dan…” Thiếu nữ khẽ mở miệng nói: “Anh đã đến rồi! Thật tốt quá… Vừa lúc em cần anh đây!”

“Mei…” Naruto cảm giác cực kỳ đau lòng nhìn về phía thiếu nữ. Hắn đem chiếc khay đặt ở trên mặt bàn rồi dùng giọng ôn nhu: “Mei bé bỏng, em lại làm việc quá khuya rồi! Em ngủ không đủ giấc có đúng hay không? Không phải anh đã nói em cần phải đi ngủ sớm sao!” Vừa nói hắn vừa thở dài đi về phía sau thiếu nữ đưa tay lên nhẹ nhàng nắn bóp vai và xoa hai huyệt thái dương cho thiếu nữ. Giọng nói mang theo thương cảm: “Em vừa mới khôi phục mà thôi! Em đâu cần phải vùi đầu vào công việc như vậy!”

“Hờ…” Thiếu nữ khẽ thở dài và dùng đôi mắt liếc nhìn về phía Naruto: “Không được, em không thể bỏ trách nhiệm của một Mizukage được!” Giọng nói nàng tràn đầy kiên quyết: “Thời gian qua, một đống hồ sơ còn chưa xử lý xong. Em cần đem chúng xử lý tốt!”

“Được rồi…” Naruto thở dài ra một hơi, hắn mở miệng nói chuyện: “Anh sẽ không ngăn cản em nhưng em phải chú ý thân thể mình một chút. Thân thể em mới khôi phục mà thôi, đừng làm việc quá sức. Trước đó đánh răng rửa mặt đi sau đó ăn bữa sáng của anh!”

“Em nghe anh, ông chồng đẹp trai của em ạ!” Thiếu nữ nở nụ cười, bộ mặt thiếu ngủ nàng khiến cho Naruto tràn ngập đau lòng và thương cảm. Nàng mỉm cười nhìn về phía hắn: “Nhưng em có việc muốn nói cho anh biết đây. Tối qua, vào lúc khá muộn em nhận được hai tin báo khẩn cấp.” Hàng lông mày Naruto lập tức nhắn lại nghe được Mei nói: “Một tin tức là từ Phong Quốc, một tin tức khác đó là từ Hoả Quốc!”

“Anh không lạ gì nếu như Phong Quốc xuất hiện nhiều vấn đề trong thời gian này!” Naruto mở miệng đáp lời, đôi mắt hắn hơi nheo lại rồi nói: “Có rất nhiều người không hy vọng cuộc tổng tuyển cử ở Phong Quốc thành công. Thế nhưng Hoả quốc truyền đến tin là như thế nào!”

“Hoả Quốc muốn chúng ta hỗ trợ. Tin tức là ở Quỷ quốc có ai đó đã đột nhập vào hoàng cung ngầm dưới đất và phá huỷ phong ấn giải thoát cho Mouryou!” Terumi Mei mở miệng đáp lời. Đôi mắt nàng nheo lại không biết vì đang suy nghĩ còn là mệt mỏi quá độ: “Quân đội ma quỷ của hắn đã bắt đầu cuộc xâm lược. Họ muốn chúng ta phối hợp triển khai tham vào việc này.”

“Mouryou sao?” Naruto nghe thế nhăn mày lại, hắn vẫn nhẹ nhàng xoa bóp hai vai thiếu nữ rồi nói: “Anh nhớ đến lúc mình năm sáu tuổi gì đó có nghe thấy việc này. Từng có người nhắc đến Mouryou khi mà đội quân này càn quét các quốc gia. Khi đó chiến tranh vừa kết thúc không bao lâu, các đại quốc thì đang nghỉ ngơi dưỡng sức. Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?”

“Sự việc này cũng mới xảy ra, đối phương đã hành quân xuyên qua biến giới quốc gia. Em cũng có chút hiểu biết về cái gọi là đạo quân ma quỷ này. Chúng thực chất chỉ là một loại nhẫn thuật điều khiển hình nhân” Terumi Mei hơi mỉm cười với nụ cười mệt mỏi: “Có nghĩa là chúng không hề có linh hồn mà chỉ là những con rối đang bị giật dây điều khiển mà thôi!”

“Chúng được Mouryou điều khiển sao?” Hai tay Naruto lúc này ôm ngực. Ánh mắt hắn mang theo tò mò như đang suy ngẫm gì: “Nhưng anh thế nào nghe được Mouryou là quỷ quái mà không phải con người? Thế rốt cuộc Mouryou là thứ gì thế!”

Bàn tay Terumi Mei đưa ra cầm một chiếc khăn mặt bắt đầu vì mình đánh răng rửa mặt. Naruto cứ chờ đến khi nàng làm mọi việc xong xuôi. Hắn bình tĩnh nghe Mei nói: “Nếu nói nó là thứ gì thì họ gọi nó là một ác quỷ, một ác quỷ từ thế giới khác! Vào thời xa xưa, có một nhóm ninja đã dùng sức mạnh của ác quỷ Mouryou để tạo ra một đạo quân bất tử và mưu đồ thống trị thế giới. Mouryou điều khiển đạo quân và càn quét được một số quốc gia. Hắn chỉ còn một bước nữa là huỷ diệt được toàn bộ lục địa. Đó là sự thật đằng sau đạo quân ma quỷ mà hiện nay đang đe doạ đến Quỷ quốc và các quốc gia lân cận. Ngay trong lúc đó, nữ pháp sư của Quỷ quốc là Miroku đã cầu nguyện một nhẫn thuật cực mạnh phong ấn linh hồn của Mouryou vào trong hoàng cung sâu dưới lòng đất của Quỷ quốc và thân xác của hắn thì ở trong một lăng mộ tại Đầm Lầy quốc. Bằng cách phong ấn hắn ở hai địa điểm khác nhau, họ đã ngăn chặn được mưu đồ của hắn đang bành trướng. Giờ đây Mouryou đã hồi sinh, hắn đang sử dụng đạo quân của hắn càn quét qua Quỷ Quốc và hướng thẳng đến lăng mộ nơi thân xác của hắn đang bị phong ấn. Nếu Mouryou kết hợp lại được linh hồn với thân xác và hồi sinh hoàn toàn thì sẽ là một rắc rối rất lớn.”

“Rắc rồi lớn?!” Naruto nhăn mày lại, hàng lông mày nhăn càng sâu hơn. Vẻ mặt mang theo tò mò: “Mei bé bóng. Không đến mức như vậy chứ? Nó mạnh bằng một con vĩ thú hay sao?” Vừa nói thì hắn cũng vừa bưng đi mọi thứ chỉ để lại một cái hộp bento ở đó mà thôi.

Terumi Mei dùng ngón tay nhỏ xinh mở ra chiếc hộp bento, nàng mở miệng cười nói: “Điều này thì em không biết nhiều lắm. Có lẽ là lời đồn đại bị phóng đại đi. Tuy nhiên thực tế Mouryou khá mạnh. Sức mạnh của hắn ngang với một con vĩ thú và có chakra vô hạn. Nhiều quốc gia từng đánh đồng trong việc thâu tóm hắn nhưng đều thất bại. Hầu hết tất cả nhẫn thuật và thể thuật đối với Mouryou đều vô dụng. Chỉ có thuật phong ấn mới có tác dụng với hắn. Hoả Quốc muốn chúng ta phối hợp với họ ngăn chặn đạo quân qua quỷ, họ sẽ hộ tống nữ pháp sư của Quỷ quốc đến lăng mộ nơi thân xác hắn đang bị phong ấn. Cô ấy sẽ phong ấn lại linh hồn của Nouryou.”

“Chỉ có thuật phong ấn mới có tác dụng sao?” Naruto nhăn mày lại càng khẩn, hắn mở miệng hỏi: “Vậy Phong Quốc thì sao? Họ truyền tin gì đến thế, bà xã!?”

“Họ gửi cho em tin tức họ bị tân công vào ban đêm!” Terumi Mei mở ra chiếc đũa gỗ. Nàng thấy được Naruto bắt đầu dọn ra mọi thứ và chuẩn bị lại hộp bento đem nó bày biện trước mặt nàng. Mei hơi mỉm cười lắc đầu nhè nhẹ: “Đã có một đội quân mặc áo giáp sắt cùng với vài con tàu chiến đậu ở ngoài khơi Phong Quốc đã tấn công bọn họ. Họ cũng điều tra ra thứ tấn công bọn họ giống như một hình nhân con rối vậy.”

“Hai việc này có liên quan với nhau sao?” Naruto lại lâm vào suy tư. Dường như hai bên đều là thuật con rối. Có hay không có sự liên quan ở đây. Khoé miệng Naruto hơi kéo lên, hắn mở miệng nói: “Vậy ánh sẽ đến Phong Quốc một chuyến. Cuộc tổng tuyển cử ở Phong Quốc, anh tuyệt đối không thể để cho nó xảy ra vấn đề gì được. Nó nhất định phải thành công. Quỷ quốc, em định làm thế nào?”

“Em muốn mượn anh một người…” Terumi Mei mở miệng nói chuyện. Vừa nói nàng đã gắp một món ăn nhỏ bỏ vào miệng mình nhai ngấu nghiến. Vị ngọt bùi của cơm và thức ăn làm cho nàng say mê. Nàng vẫn thích chồng mình vì mình nấu ăn như thế này. Naruto nấu ăn khá ngon không thua kém các nhà hàng chút nào.

“Hả?” Naruto ngạc nhiên mở to mắt.

“Em muốn mượn anh cô nhóc tóc đỏ Karin đó!” Nhắc đến Karin, Terumi Mei hơi khó chịu. Vì cô nhóc này lúc nào cũng gọi mình là con hồ ly già. Điều này Mei thực sự không vui. Nàng lại nói tiếp: “Em sẽ để Ao, Chojuro cùng thất kiếm đi đến Quỷ quốc. Đây cũng là một lần rèn luyện mà thất kiếm cần có được. Dù sao, anh đã đến Phong Quốc. Em không cần chi viện Phong Quốc nữa.”

“Bà xã, em nói như vậy có quá vô trách nhiệm không thế!” Naruto cười khổ dùng bàn tay bắt đầu xoa bóp hai bắp vai Mei. Sau đó hắn thầm than nho nhỏ: “Chúng ta còn chưa có kết hôn đi? Anh nhớ kể từ khi em đổi cơ thể, chúng ta còn chưa làm tình lần nào thì phải? Anh còn muốn em sinh cho anh vài đứa bé nữa đấy!”.

Giọng nói nho nhỏ rơi vào tai Mei khiến cho Mei đỏ bừng, nàng khẽ quay đầu nhìn về phía Naruto. Giọng nói nàng cũng theo đó nhỏ lại: “Cho em một chút thời gian đi. Được không!”

“Hà…” Hai vai Naruto nhún nhún sau đó hắn nói: “Nếu như em cử Ao và thất kiếm đi, vậy anh sẽ thêm một người nữa, em thấy được không?” Thấy được đôi mắt mệt mỏi và tò mò nhìn mình của Mei, Naruto chỉ nói: “thêm một cậu nhóc thôi! Để cậu bé rèn luyện một chuyến ấy mà…” Hai vai hắn lại lần nữa nhún nhún.