Từ Tùng Nguyên cẩn thận suy nghĩ, từ đầu đến cuối cũng không nghĩ ra chỗ dựa của Từ gia.
“Phụ thân, mễ lương mẫu thân đưa đến lão phu nhân đều không để vào mắt,” Lang Hoa nói, “Người xem xem những đại hộ bị đốt nhà ở đông thành kia, mỗi ngày trừ thân hữu tiếp tế ra, đều phải sai hạ nhân tới bắc thành lĩnh lương thực. Suy cho cùng trong nhà trên dưới cộng lại mấy trăm người, không nghĩ đủ cách kiếm lương thực sao được.”
Từ gia cũng có rất nhiều người.
Từ Tùng Nguyên không ngắt lời Lang Hoa.
Lang Hoa nói: “Phàm là lĩnh lương thực chúng ta đều có ghi chép, con sai người đi kiểm tra rồi, Từ gia cũng từng đi lĩnh lương thực, nhưng có lúc cách một ngày lĩnh một lần, có lúc dứt khoát hai ba ngày không có ai đi lĩnh. Trong tộc Từ thị tiếp tế cũng không nhiều, tính toán là có thể tính ra được, trừ những lương thực này ra, Từ gia ăn đồ người khác cho.”
Từ Tùng Nguyên nghe hiểu, không khỏi ngồi thẳng người: “Vậy… có tra ra được người kia là ai không?”
Lang Hoa đón lấy ánh mắt của Từ Tùng Nguyên: “Phụ thân, Lưu tướng đối với người thế nào?”
Lưu tướng, Lưu Cảnh Thần? Cái này có liên quan gì với Lưu tướng.
Từ Tùng Nguyên cảm thấy miệng phát khô, người cũng căng thẳng: “Từ khi ta vào quan trường đến nay lão sư vẫn chiếu cố ta, những năm này cho ta không ít cơ hội, ta bị triều đình bãi quan vẫn là lão sư ra mặt…”
Từ Tùng Nguyên càng nói càng cảm thấy kinh sợ, trước đây ông cũng từng nghi ngờ. Loại người hiền như khúc gỗ không biết xã giao như ông, chưa từng tặng lão sư thứ gì, cũng không tính là môn sinh đắc ý dưới tay lão sư, tại sao lão sư đối với ông lại đặc biệt chiếu cố? Chẳng lẽ chỉ vì lão sư và phụ thân là cố giao? Mẫu thân thường nói với ông, ông ở trong triều bất luận gặp phải chuyện gì đều phải nghe theo chỉ bảo của lão sư, lão sư là tâm phúc năng thần của Hoàng thượng, hiểu tâm tư của Hoàng thượng nhất. Nhưng với tính khí cố chấp của ông, rất nhiều lúc không thể gặp sao hay vậy, cho nên mới thường xuyên làm sai chuyện.
Mẫu thân từng nói, nếu như đổi thành người khác, lão sư nhất định sẽ không giúp đỡ nữa, vậy thì ông ta có chỗ nào đặc biệt? Từ gia cũng chưa từng cho Lưu gia ân tình gì, lão sư năm đó ở trong triều thất bại, phụ thân cũng không giúp đỡ, ông ta từng hỏi nguyên nhân, phụ thân chỉ nói là chính kiến không hợp.
Như vậy xem ra lão sư không oán Từ gia đã là may rồi, làm sao có thể khai thông quan hệ cho ông ta khắp nơi, ba lần bảy lượt giúp đỡ như vậy.
Đây chính là chỗ Lang Hoa nói không đúng.
Từ Tùng Nguyên theo bản năng nhìn Hàng thị, Hàng thị hiển nhiên cũng bị doạ ngây người ra, môi mấp máy muốn nói điều gì, nhưng không nói ra được.
Từ Tùng Nguyên nói: “Chẳng lẽ, thật sự có vấn đề.”
Lang Hoa không muốn doạ Từ Tùng Nguyên: “Ở đây không có người ngoài, con sẽ nói với phụ thân, phụ thân là học sinh của Lưu tướng, những năm này nhờ Lưu tướng phối hợp ở trong triều đình, điều này có thể giải thích được. Nhưng bây giờ phụ thân rời khỏi nhà rồi, Lưu tướng vẫn toàn lực giúp đỡ Từ gia, đưa đồ ăn đồ dùng không nói, còn tìm lang trung cho Nhị thúc. Chẳng những như vậy mấy ngày nay liên tục gặp mặt Quản sự Từ gia và Từ Cẩn Du. Con gái nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra lý do gì, chỉ có loại bỏ tất cả khả năng, đáp án nhận được, cho dù có không muốn tin, cũng chỉ sợ là sự thật.”
Tay Từ Tùng Nguyên không ngừng run rẩy: “Lưu tướng không phải là vì ta… bây giờ trong nhà còn có mẫu thân và Nhị đệ. Nhị đệ không vào quan trường, không có quá nhiều lần gặp Lưu tướng, vậy chính là… mẫu thân… điều này làm sao có thể? Mẫu thân ở góa nhiều năm như vậy, rất ít ra ngoài, cũng không có khả năng có qua lại gì với Lưu tướng.”
Bùi Khởi Đường nói: “Tất cả những gì Lưu Cảnh Thần làm vì Từ gia, trừ phi có ân tình cực lớn mới có thể trao đổi.”
Từ Tùng Nguyên nghe mà da đầu tê dại, tóc gáy dựng đứng lên, rốt cuộc là ân tình gì? Từ gia lại chưa từng cho Lưu tướng ân tình gì.
“Muốn biết cũng không khó,” Lang Hoa nói, “Chỉ cần sai người cẩn thận đi điều tra, Lưu tướng có lúc nào rất cần giúp đỡ hay không, Từ gia lúc đó đang làm gì.”
Không cần đi điều tra Từ Tùng Nguyên đã biết, tất cả về lão sư ông ta vô cùng rõ: “Đó chính là lúc Hoàng đế bổn triều vừa đăng cơ không lâu, trên triều đình vẫn là do mấy vị đại thần tâm phúc của Tiên hoàng thao túng. Lưu tướng là một quan viên bị điều ra ngoài, muốn ở lại kinh thành thi triển hoài bão liền tìm đến phụ thân. Phụ thân không giúp đỡ, Lưu tướng… hình như cầu xin không ít người, cũng không có kết quả gì.”
“Sau đó phụ thân qua đời, Lưu tướng cũng không biết dựa vào quan hệ với ai, ở lại kinh thành nhậm chức. Từ đó về sau một bước lên mây, người giúp Lưu tướng đó bây giờ mọi người cũng không rõ rốt cuộc là ai.”
Từ Tùng Nguyên nhíu mày, phụ thân qua đời, ai sẽ giúp Lưu tướng? Lưu tướng khi đó là một quan viên nhỏ, ai cũng không có tuệ nhãn biết Lưu tướng tương lai sẽ là quan lớn.
Trong này rốt cuộc có bí mật gì.
Chỉ sợ cứ tra tiếp, kết quả cuối cùng sẽ khiến cho ông ta khó mà tiếp nhận nổi.
Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, Từ Tùng Nguyên có chút không thở được.
Từ Tùng Nguyên hồi lâu nhìn Lang Hoa: “Con cảm thấy liệu có chuyện gì không, bọn họ đây là muốn làm gì?”
Bọn họ, hai chữ này dùng vô cùng khó khăn, Từ Tùng Nguyên liếm liếm môi khô khốc, tim đập mạnh.
Đến Từ Khải Chi sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Bùi Khởi Đường nhìn Lang Hoa, trong ánh mắt tràn đầy tán thưởng. Hắn còn tưởng rằng chuyện này phải tra thêm, không ngờ Lang Hoa nhanh như vậy đã có manh mối rồi: “Lang Hoa là cảm thấy Lưu tướng có liên quan với Mẫn đại nhân bị thương. Mẫn đại nhân mặc quan phục vội vàng muốn vào cung diện thánh, có thể thấy là có chuyện vô cùng quan trọng, nếu như ông ấy nghĩ là nội gián của Kim quốc, địa vị của nội gián đó sợ rằng không bình thường.”
“Nếu không, cấm quân ở đó, Mẫn Hoài có thể thông qua Triệu Liêu bắt được người rồi.”
Lang Hoa phát hiện cũng chỉ có Bùi Khởi Đường hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng nhất.
Tay chân Từ Tùng Nguyên lạnh như băng: “Làm sao mới có thể làm rõ ràng, những chuyện này nhất định phải tra ra được, cái khác không nói, Lưu… thật sự là nội gián của Kim quốc, vậy Đại Tề ta há chẳng phải là, há chẳng phải là….”
Lang Hoa đứng lên đi tới bên cạnh Từ Tùng Nguyên, ngồi xuống ghế bên cạnh: “Phụ thân, chuyện của Từ gia người rõ ràng nhất. Năm đó Lưu Cảnh Thần ở lại kinh thành, từ đầu đến cuối Từ gia đã xảy ra những chuyện gì, người chỉ cần cẩn thận điều tra, nhất định sẽ tra ra manh mối. Có điều thời gian không nhiều, người phải suy nghĩ cho rõ ràng, sau khi tra ra rồi phải làm thế nào?”
Sau khi tra ra rồi phải làm thế nào?”
Từ Tùng Nguyên nuốt nước bọt.
Lang Hoa nói: “Người trong tộc Từ thị đứng về phía Lưu Cảnh Thần, chúng ta phải đối xử như thế nào? Tương lai xảy ra chuyện, chúng ta có phải để ý hay không, bây giờ không nghĩ rõ ràng, tương lai sợ rằng sẽ khó xử.”
Quan hệ này một người phải lựa chọn thế nào.
Lang Hoa nói: “Những chuyện khác giao cho con, nếu như Lưu Cảnh Thần là gian tế của Kim quốc, con sẽ có cách đối phó với ông ta.” Đừng quên những chuyện này là sở trường của Cố gia.
Ánh mắt Từ Tùng Nguyên dần dần kiên quyết: “Ta biết rồi, đại địch trước mặt ta sẽ không thị phi bất phân đâu, không nên làm một người ngu hiếu ngu trung.”
Vậy thì tốt.
“Ác giả ác báo,” Lang Hoa nhàn nhạt nói, “Phụ thân phải tin tưởng những lời này, có người làm sai thì phải gánh vác hậu quả.” Bất kể hậu quả kia có đáng sợ thế nào.