Ở trước quyền thế không thể không cúi đầu.
Cho dù là trưởng bối cũng phải hành quốc lễ, nhất là Khánh Vương đứng bên cạnh từ đầu đến cuối không nói gì, trên mặt dường như không có thần sắc khác thường, nhưng đôi mắt lại lạnh như băng.
Trưởng bối Từ gia không tự chủ được rùng mình một cái.
Người dẫn binh đánh trận giết người không chớp mắt, Khánh Vương có thể mở một con đường máu trở lại kinh thành, đủ cho thấy sự lợi hại của người này. Ông ta không nén nổi nhếch môi, sớm biết thì nên qua đây trước khi Khánh Vương chưa trở về kinh rồi.
“Khánh Vương, Khánh Vương phi,” Trưởng bối Từ gia khom lưng, run rẩy hành lễ.
Nếu như mọi khi Từ Tùng Nguyên nhất định sẽ cảm thấy không ổn, trải qua mấy ngày nay, tâm tình của ông dường như có chút thay đổi rồi, đôi mắt nhìn về bên cạnh, giống như không nhận ra gì cả.
Hàng thị cảm thấy buồn cười, lão gia làm quá cứng nhắc, khiến cho người ta nhìn một cái là có thể nhìn ra. Bà giơ tay ra kéo tay áo Từ Tùng Nguyên, coi như là cho ông chút an ủi. Lão gia từ nhỏ đã bị trong nhà dạy dỗ đọc sách học lễ nghi, từ trước đến giờ không dám ngỗ ngược với trưởng bối, có thể làm được như vậy đã là không dễ rồi. Nghĩ như vậy, những ủy khuất trước đây bà phải chịu ở Từ gia hình như đến giờ phút này liền tan thành mây khói.
Trưởng bối Từ gia muốn đứng lên nhưng phát hiện chân Khánh Vương bên cạnh động động, ông ta lập tức lại nghiến răng cúi đầu. Đây rõ ràng chính là đang làm nhục ông ta. Con cháu chẳng ra gì như vậy, ông ta hận không thể nói với tông trưởng, trừng phạt bọn chúng tử tế. Chỉ tiếc Khánh Vương là hoàng tộc, Cố Lang Hoa lại chưa nhận tổ quy tông, ông ta trừ mất hết mặt mũi ra, cũng không làm được gì cả, chỉ có thể mong đợi Hoàng đế trừng phạt bọn họ.
“Ai cho ngươi cái gan này,” Lang Hoa nói, “Sai ngươi đến Cố gia ầm ĩ, có biết đây là nơi nào hay không?”
Lang Hoa nâng cao giọng: “Người đâu, lôi người ra đánh, sau này những kẻ không rõ lai lịch này không được cho vào.”
Hạ nhân lập tức đáp một tiếng.
Trưởng bối Từ gia cả người sợ hãi, ngẩng đầu lên, hốt hoảng nhìn xung quanh, chỉ thấy mấy gia nhân cầm gậy ra, ông ta bị doạ lập tức né tránh: “Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi làm sao dám làm ra loại chuyện này.”
“Ta nghe nói Từ lão phu nhân bị người đuổi ra khỏi phủ Từ Quận vương, là vì cái gì?” Lang Hoa nhàn nhạt nói, “Nếu như nói năng không lễ độ, không hiểu lễ phép, vậy thì khó trách, nơi này không phải chỗ cho các ngươi ngang ngược.”
Từ Tùng Nguyên có chút kinh ngạc, không ngờ Lang Hoa sẽ làm như vậy. Trưởng bối Từ gia tới trách mắng bọn họ là không đúng, nhưng Lang Hoa xử lý như vậy có phải hơi quá không?
Từ Tùng Nguyên đang định mở miệng, nhưng trên tay đau nhói, hoá ra bị Hàng thị nhéo một cái. Hàng thị lắc lắc đầu, Từ Tùng Nguyên lúc này mới hoàn hồn, bất kể Lang Hoa làm ra chuyện gì, ông cũng nên đứng về phía con gái, không thể nhất thời mềm lòng thêm phiền phức cho Lang Hoa.
Trưởng bối Từ gia còn muốn lên tiếng nhưng nhìn thấy hạ nhân Cố gia giơ gậy đánh về phía ông ta, cả người lập tức trở nên nhanh nhẹn phi thường. Dưới sự dìu đỡ của hạ nhân vừa tránh né, vừa chạy ra ngoài cửa, không đến một khắc, người đã chạy ra ngoài cửa Cố gia.
Nhìn vẻ mặt hung ác của hạ nhân Cố gia, trưởng bối Từ gia ngay cả xe ngựa cũng không kịp lên, chạy thẳng ra khỏi ngõ.
Trong viện yên tĩnh lại, Từ Tùng Nguyên nhìn Lang Hoa: “Lang Hoa, thế này...” Thường ngày Lang Hoa sẽ không xử lý như vậy, rốt cuộc là vì sao.
“Phụ thân, mẫu thân, tỷ phu, tỷ tỷ.” Từ Khải Chi đỡ Cố lão thái thái tới.
Cố lão thái thái hiền từ nói: “Có gì chúng ta vào nhà nói đi.”
Lang Hoa bước nhanh lên định đỡ lấy Cố lão thái thái, không ngờ bị người cướp trước một bước.
Lang Hoa nhìn Bùi Khởi Đường không khỏi ngẩn ra, người này từ sau khi thành thân, ở nhà trước mặt người khác cũng biến thành nhu hoà hẳn lên.
Mọi người vào nhà ngồi xuống.
Bùi Khởi Đường nói mấy câu với Cố lão thái thái, Cố lão thái thái không ngừng gật đầu: “Quay về là tốt rồi, các con đều ở bên ngoài, trái tim ta cứ treo lơ lửng. Các con đánh trận không dễ dàng, chúng ta ở trong nhà sống cũng không ổn.”
Bùi Khởi Đường nói: “Tổ mẫu yên tâm, thời gian khó khăn nhất đã qua rồi.”
Từ Khải Chi mới vừa kể hết chuyện ở Quảng Nam cho Cố lão thái thái. Cố lão thái thái nghĩ mà sợ lại vui vẻ yên tâm, không ngờ những đứa nhỏ này ở bên đó có thể làm chuyện lớn như vậy, bây giờ nghe Bùi Khởi Đường nói thế liền hoàn toàn yên tâm.
Cố lão thái thái nói: “Chỉ cần nhà chúng ta trên dưới một lòng, bất luận khó khăn gì đều có thể vượt qua.”
Nhìn Cố gia, lại nghĩ đến trưởng bối Từ gia vừa tới gây sự, Từ Tùng Nguyên cảm thấy không còn mặt mũi nào: “Đều là con không tốt, mới gây ra phiền phức như vậy cho Cố gia.”
“Làm sao có thể trách con chứ,” Cố lão thái thái nói, “Con chẳng muốn gì tránh đến nơi này, còn có người trách mắng con không đúng, có thể thấy những người đó trong lòng bất chính.”
Lang Hoa gật gật đầu: “Phụ thân, chuyện này sợ rằng không đơn giản như vậy đâu.”
Lời của Lang Hoa khiến cho Từ Tùng Nguyên ngẩn ra: “Vậy... là vì sao?”
Lang Hoa không nói gì mà nhìn về phía Tiêu ma ma, Tiêu ma ma gật gật đầu lập tức dẫn lão Nhạc vào nhà.
Lão Nhạc tiến lên phía trước nói: “Trưởng bối Từ gia ra khỏi ngõ liền mắng, nói đừng nhìn Vương gia và Vương phi bây giờ đắc ý, rất nhanh sẽ xảy ra tai hoạ, tương lai kết quả sẽ giống như lão Khánh Vương, đến lúc đó xem Từ đại lão gia phải làm thế nào, món nợ hôm nay sẽ ghi lại, tương lai từ từ tính.”
Từ Tùng Nguyên nghe rồi mặt đỏ tía tai, Hàng thị cũng không ngẩng đầu lên được. Tuy nói cái này không liên quan đến bọn họ nhưng dẫu sao bọn họ cũng là người của Từ gia. Lại quay đầu nhìn Bùi Khởi Đường, Bùi Khởi Đường cười nhìn Lang Hoa, dường như không để những lời của trưởng bối Từ gia ở trong lòng.
Lang Hoa nói: “Con cố ý sai người đánh cho bọn họ ra ngoài, chính là muốn nghe bọn họ nói thật, phụ thân có nghe ra ý gì không?”
Từ Tùng Nguyên vội vàng giải thích: “Đây đều là bọn họ ăn nói linh tinh, các con đừng để ý, sau này người Từ gia tìm đến cửa, đừng cho bọn họ...”
“Phụ thân,” Lang Hoa nói, “Không phải cái ý này, người nghĩ sai rồi.”
Tiêu ma ma dẫn người ra ngoài, nhẹ tay đóng cửa lại.
Lang Hoa mới nói tiếp: “Bọn họ nói đều là nói thật, cái gì mà kết quả của chúng ta sẽ giống như lão Khánh Vương, đây đều là có người nói cho bọn họ. Nếu không Vương gia nhà chúng ta công trạng tại thân, tất cả đạt quan hiển quý trong kinh đều phải xem trọng, cho dù là Hoàng thượng trong lòng mặc dù không thoải mái nhưng cũng chỉ có thể giữ gìn. Đó là vì bọn họ đều biết, không có Vương gia nhà chúng ta, Ninh Vương nhất định sẽ không kiêng nể gì cả mà trở lại xâm lược.”
“Trong kinh nhiều người đều không coi thường Vương gia nhà chúng ta như vậy, càng không dám tìm tới nhà trách mắng, tại sao trưởng bối Từ gia lại dám làm như vậy? Sau khi bị con đuổi ra ngoài, lại bình tĩnh nói ra những thứ này,” Lang Hoa ngước mắt lên, “Mỗi một người làm bất cứ chuyện gì đều là có lý do, nếu như không có ai đỡ lưng, bọn họ sẽ không dám như vậy.”
“Vì người đỡ lưng cho bọn họ, nhất định là quyền cao chức trọng được Hoàng thượng tín nhiệm. Như vậy lời hắn nói ra, người Từ gia mới tin tưởng, mới có thể dám kiếm chuyện với Vương phủ chúng ta. Nếu không phải như vậy, loại tiểu nhân gió chiều nào xoay chiều ấy, tùy tiện là có thể khom lưng như vậy, làm sao dám làm ra loại chuyện này.”
Từ Tùng Nguyên mở to mắt nhìn Lang Hoa, mặt đầy kinh ngạc, Lang Hoa sao lại nghĩ đến những thứ này?